Siêu Năng Lực

Chương 16: Giao thủ - Compete

Võ thuật sở hữu bấy nhiêu,

Giao lưu, học hỏi ít nhiều kĩ năng,

Cùng nhau tỉ thí công bằng,

Kì phùng địch thủ phân tranh thế nào?…

***

Mọi người hay khuyên nhau như thế này: “Đừng cầu mong một cuộc sống dễ dàng, hãy cầu mong sức mạnh để trải qua những điều khó khăn nhất” hay “chẳng dám mong cuộc đời không sóng gió chỉ mong mình đủ sức để vượt qua”. Đơn giản, dễ hiểu phải không? Nhưng hãy chú ý một chút xem, thứ mà chúng ta cần CÓ qua các lời khuyên ấy là gì? Ồ! Đó là SỨC MẠNH! Một sức mạnh về ý chí, tinh thần, trí tuệ, thể chất… để giúp bản thân đạt được những điều mong muốn.

Vậy, vào một ngày, nếu “bất ngờ” được trao tặng sức mạnh thần thánh mà có

thể thay đổi mọi thứ, thực hiện được những mộng tưởng bấy lâu, hỏi rằng ai sẽ

đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định và hành động đúng đắn hay là lạc lối và

mãi rơi vào vực sâu bóng tối?

***

New York, tên chính thức City of New York, là thành phố đông dân nhất tại Hoa Kỳ và trung tâm của Vùng đô thị New York, một trong những vùng đô thị đông dân nhất trên thế giới. Với vai trò là một thành phố toàn cầu tiên phong, New York có một tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đối với thương mại, tài chính, văn hóa, thời trang và giải trí toàn cầu. Là nơi Liên Hiệp Quốc đặt tổng hành dinh nên nó cũng là một trung tâm quan trọng về các vấn đề quốc tế. Thành phố thường được gọi là New York City (Thành phố New York) để phân biệt với tiểu bang New York.

Ngay tại đây, có một căn cứ chính của RDISP tọa lạc. Hàm lượng khoa học công nghệ được đưa vào hơn hẳn mấy thứ ở Việt Nam nhiều.

[“Sao lại thế? Phân biệt quá!!! -_-”]

- Oa! Thích thật, 10 năm rồi mới được về quê nội. - Cô gái tóc nâu xinh xắn, đang ôm tay một chàng trai, vẻ vô cùng sung sướng.

- Ơ? Tưởng em sống bên Mĩ từ nhỏ? - Cậu bạn trai ngạc nhiên.

- Em quên chưa nói là hồi 8 tuổi em về Việt Nam sinh sống, mãi cho tới tận bây giờ.

- Ra là vậy. Xa quê tận 10 năm, ai cũng thấy nhớ!

Đây là Hải, còn cô gái kia là Dương. Hai người được cử sang New York để gặp gỡ vài thành viên của RDISP, giao lưu và học hỏi kinh nghiệm.

Họ vừa tới sáng nay, chỗ ăn ở là khách sạn khá sang trọng, tất nhiên là do RDISP sắp xếp. Tranh thủ thời gian trước khi gặp mặt, Hải và Dương dắt nhau đi chơi. Thực ra là Dương nài nỉ mãi, Hải mới đồng ý, không thì cậu lại “tự kỉ luyện công” bằng phương pháp như dưới đây.

Khai Thủy Tái Sinh Quyết (Secret of Initial Regeneration - Kaishi Saisei no Hiketsu), ý nghĩa như tên gọi, là một môn công pháp cơ sở được truyền dạy tại RDISP, giúp hấp thu và chuyển hóa năng lượng trong tự nhiên, đồng thời làm cho năng lượng ở cơ thể của siêu năng lực gia được sản sinh và khôi phục một cách hiệu quả nhất, không nhanh cũng chẳng chậm, đề cao khả năng tái tạo sức lực, độ bền và sự dẻo dai.

Nền tảng của Khai Thủy Tái Sinh Quyết chính là khoa học mà cụ thể là ngành sinh học, kết hợp với những phương pháp thiền định của nhà Phật, Yoga… và tất cả các môn võ thuật trên thế giới như Vovinam, Thái Cực Quyền, Taewondo, Karate… Từ đó, mọi tinh túy được chắt lọc, hình thành nên phương pháp độc nhất vô nhị này.

Tại sao lại gọi Khai Thủy Tái Sinh Quyết là có một không hai? Bởi vì bản thân nó cực kì bình ổn, ôn hòa, phù hợp với tất cả các siêu năng lực gia. Đúng vậy, toàn bộ người sở hữu năng lực đặc biệt đều tu luyện được, thậm chí những động thực vật có siêu năng lực và trí tuệ tương đối cũng có thể sử dụng!

Một ưu điểm nữa của Khai Thủy Tái Sinh Quyết là nó không có bất kì tác dụng phụ nào, nói chính xác là đến bây giờ, chưa phát hiện trường hợp bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện sai (tức “tai biến trong quá trình tập luyện một phương pháp nào đó không đúng phương pháp khoa học dẫn đến hiện tượng tâm thần hoang tưởng, dần dần sẽ trở nên điên dại, đồng thời sức khỏe sẽ giảm sút” - Wikipedia), chỉ là năng lượng không phục hồi thôi.

Tuy nhiên, nhược điểm cũng khá rõ ràng, cho tới thời điểm hiện tại, ngoài các siêu năng lực gia mới có thể tu luyện, đối với người bình thường thì Khai Thủy Tái Sinh Quyết không gây tác dụng mấy. Điều này đang làm đau đầu mọi nhà khoa học của RDISP, nếu không bọn họ đã tiến hành phổ cập rồi.

Từ lần nhận được “quà tặng” của vị “tiền bối”, Hải thấy năng lượng bản thân hay nội lực chuyển biến một cách vi diệu. Đầu tiên là “thực sự cảm nhận được” có những “hạt năng lượng” trong không gian từng ít một thâm nhập vào cơ thể khi ngồi yên tĩnh tâm. Điều này càng rõ ràng hơn bao lần vào buổi sáng sớm, tại những nơi nhiều cây cối, không khí thoáng đãng, trong lành...

Tiếp theo là năng lượng được “hấp thu” lúc “hóa thành” nội lực sẽ “tinh thuần” hơn. Giống như “quà tặng” là máy lọc tạp chất vậy. Theo các “tiểu thuyết” đề cập, nội lực mà chứa nhiều loại khác nhau thì chưa chắc đã tốt, trừ khi kẻ sở hữu có “thân phận đặc biệt”, ý là nhân vật chính.

Đôi nam nữ dạo khắp các chỗ có thể đến, nhất là mấy cửa hàng shopping, Dương vô cùng hào hứng, thử hết bộ này tới bộ khác, tuy nhiên, “ngân sách có hạn”, cô gái đành ngậm ngùi.

Hải không sốt ruột, coi như “rèn luyện tâm cảnh về tính kiên nhẫn”. Cậu phải công nhận rằng: người đẹp mặc đồ nào cũng đẹp. Hiện tại, Hải chỉ coi Dương như em gái, nhưng “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, vả lại, chưa chắc cô muốn cậu làm anh trai.

[“Có vẻ cô em muốn “chủ động” rồi đây ^_^”].

- Ông ấy là người Mĩ… - Dương bắt đầu kể.

Bố cô là một nhà khoa học nổi tiếng thế giới. Trong lần đi công tác tại Việt Nam đã gặp mẹ cô và hai người đến với nhau bằng tình yêu chân thành. Họ tổ chức đám cưới ở nhà ông bà ngoại rồi sinh hạ Dương. Tuy nhiên, do đặc thù công việc, cả gia đình có khi phải mất hai năm mới đoàn tụ, thường thì cứ mỗi năm 3 lần, khoảng 3 ngày. Theo như cô “khoe”, cái gì ông cũng biết, cũng giỏi. Ở nhà còn cuốn sách chi chít công thức hóa học, sinh học… của ông, Dương đọc chẳng hiểu.

Nghe chuyện, Hải cảm thấy cô em gái thật đáng thương. Mặc dù bố cậu là Thiếu tướng quân đội, bận trăm công nghìn việc nhưng luôn dành thời gian còn lại cho gia đình, hầu như ngày nào cũng cùng mọi người ăn bữa cơm tối, bàn luận chuyện bốn phương.

- Anh phải đối xử với em thật tốt đấy! - Dương nũng nịu.

- Được rồi, anh hứa. - Hải đáp trong khi đang ôm cả đống đồ.

Chiều, chiếc Nissan Altima màu đen đưa hai người tới một nhà hàng khá sang trọng, dù vậy, không phải để ăn. Nhân viên dẫn họ vào thang máy rồi bấm cái nút nào đó. Tất cả không đi lên mà xuống dưới.

Tới nơi, khung cảnh khác biệt hoàn toàn so với bên trên. Đó là đại sảnh cực rộng có mái vòm kim loại lớn, các thiết bị an ninh hiện đại ở mọi chỗ. Gần trăm con người đang làm việc hối hả, giấy tờ, máy tính la liệt…

Họ được đưa đến phòng họp. Ở cửa vào, họ gặp một phụ nữ quyến rũ tóc vàng trong trang phục công sở với bộ vét đen đứng đó. Người này có đôi mắt màu xanh nước biển, tròn và sáng, ẩn chứa đằng sau là sự thành thục, thông minh.

Cô ta đưa tay ra bắt, tươi cười nói:

- Chào mừng các bạn tới căn cứ của RDISP tại New York City. Tôi là Jane, quản lý điều hành.

- Rất vui được gặp chị. - Hải mỉm cười, chẳng chậm trễ bắt tay lại.

- Đây là Ricky, Mikhain, Hana và Yến Linh. Những thành viên khác đã ra ngoài, hiện chưa trở về. Mọi người tự làm quen hay để tôi giới thiệu? - Jane lần lượt nói tên từng người một.

- Cám ơn chị, chúng em tự sẽ làm quen với nhau.

Căn phòng có diện tích khoảng 100 mét vuông. Trong đấy không có gì ngoài bốn bức tường trắng treo ảnh các danh nhân và cái bàn tròn bằng hợp kim bóng loáng, ghế sắp xếp quanh với 4 người đang ngồi. Mới đầu sẽ tưởng nơi đây theo phong cách giản dị nhưng thực ra các thiết bị phục vụ đều đã tích hợp trong cái bàn kia.

Ricky là chàng trai tóc đen có cách ăn mặc theo phong cách hiphop, đôi mắt nâu ánh lên vẻ lanh lợi, thân thiện và nhiệt tình. Anh ta rất là xởi lởi, đứng ngay dậy, tay bắt mặt mừng:

- Xin chào! Xin chào! Anh là Ricky, 24 tuổi. Hôm nay thật may mắn, được gặp tận 3 mỹ nữ liền.

Các em từ Việt Nam tới phải không? Có gì chưa rõ cứ hỏi anh. Đừng nói là New York, cả nước Mĩ đều trong lòng bàn tay này. A ha ha, vui quá hóa lỡ lời, thực tế thì anh cũng biết khá khá. Việt Nam có nem chua, bún chả này, áo dài, nón lá, điếu cày… Oa! Nhiều thứ cực kì hay ho, hy vọng được sang đấy một lần. - Anh chàng vô cùng hồ hởi, phấn khích.

Nói nhiều chỉ khiến câu chuyện dài hơn thôi. Vào phần chính nào. Xin giới thiệu ông anh Mikhain người Nga đô con kia. Nhìn thế nhưng rất dễ gần đó. Anh ấy 32 tuổi, nghề nghiệp là công nhân xây dựng, có khả năng biến bản thân thành kim loại. Người sắt chính hiệu đấy - Ricky hướng bàn tay về phía người đàn ông chất phác có mái tóc đen, khuôn mặt hiền lành, đôi mắt nâu mang theo khí chất hòa đồng, gần gũi.

- Chào hai bạn, rất vui được làm quen. - Mikhain tươi cười.

- Chúng em chào anh, anh Hải và em cũng rất vui được biết anh. Em tên Dương. - “Cô em” nhanh nhảu.

- Em Hana mang thanh katana là học sinh, 14 tuổi, sống trong gia đình có truyền thống võ sĩ đạo, năng lực điều khiển lửa.

- Em chào anh chị - Cô bé dễ thương có mái tóc đuôi gà, mặc bộ trang phục nữ sinh Nhật Bản lễ phép chào. Em có đôi mắt to tròn, vẫn còn vương những nét ngây thơ và trong sáng.

- Ừ, chào em.

Nhân vật cuối cùng: Toàn thân cô gái đều vận đồ đen, ánh mắt thoáng lộ ra một tia lãnh khốc, vô tình, khiến cho sắc đẹp toát lên vẻ lạnh lùng thần bí. Ngoài ra, trên cổ tay trắng ngần còn có chiếc vòng tinh xảo bằng bạc.

- Tiếp đến là Yến Linh, 22 tuổi…

- Sát thủ!

Ricky chưa kịp dẫn chuyện thì Hải đã lên tiếng.

Oạch! Ngoại trừ Jane khẽ mỉm cười và Hải hơi cau mày thì mấy người còn lại đều trố mắt kinh ngạc. Người bên cạnh là sát thủ cơ á? Đùa à? Tại sao sát thủ lại xuất hiện trong một tổ chức phi chính phủ vì nhân loại như RDISP vậy? Không phải là bọn họ chuyên môn đi đánh đánh giết giết ư? Đưa họ vào đây là với mục đích gì?

- Ồ! Cậu biết tôi? Tôi chẳng nhớ là chúng ta đã gặp nhau ở đâu cả. Những kẻ trong danh sách bị tôi ngắm bây giờ đã “xanh cỏ” rồi. Trừ khi cậu cũng trong nghề hoặc là người của tổ chức nào đó ngoài RDISP. Nhưng xem ra đều không phải. - Yến Linh thoáng ngạc nhiên.

- Không, là trực giác. Có thể do tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám và xem phim hình sự nên mới cảm thấy như thế. Cô cứ coi là một năng lực đi.

Ngữ điệu Hải như vẻ khẳng định chắc nịch. Thực ra có hơn phân nửa là cậu cảm nhận bằng nội lực. Từ lúc sở hữu nội lực, anh chàng rất mẫn cảm với những thứ khí chứa “năng lượng tiêu cực” như khí thải, khí độc, sát khí… Tác dụng này quả thực bất ngờ!

- Nếu thế, cậu có đồng ý tỷ thí một chút với tôi không? Tin rằng cậu cũng biết võ thuật. - Yến Linh đề nghị.

- Được thôi. Chẳng rõ ở đây có nơi nào phù hợp chăng? - Hải tự tin đáp và nhìn ngó xung quanh.

- Để tôi dẫn các bạn đi, dù sao cũng giúp mọi người giao lưu, học hỏi nhau. Nói xong, Jane đưa tất cả tới khu tập luyện.

Chỗ này rộng hơn rất nhiều so với phòng họp, phải cỡ bằng 3 sân bóng đá. Tất cả các thiết bị trợ giúp đều bằng máy móc kỹ thuật cao. Đặc biệt là có thể giả lập không gian ảo như thật (giống trong X - men).

- Vì chỉ là giao đấu nên mong mọi người tận lực không dùng những sát chiêu, đến mức là dừng, không được tổn thương tính mạng... - Jane bắt đầu thông báo.

Địa điểm được mô phỏng là một khu rừng mùa thu. Gió thổi mây trôi, lá vàng bay xào xạc. Hải và Yến Linh đứng cách nhau khoảng 10m. Tuy cả hai đều âm thầm quan sát nhau nhưng ánh mắt Yến Linh thì thâm trầm, sắc bén, lạnh lẽo còn của Hải thì trầm tĩnh, chăm chú, coi trọng.

- Hình như em cảm thấy áp lực nặng nề từ chị Linh, có phải do cái thứ vô hình gọi là sát khí không? Chỉ thi đấu thôi mà? - Vẻ mặt Dương lo lắng.

- Yên tâm, giao lưu là giao lưu, không có đả thương đâu. Ta tin cô gái ấy chẳng phải kiểu sát thủ vì vài câu không hợp ý là động tay chân. - Mikhain lên tiếng. Có vẻ ông anh vẫn mang một tư thưởng thuần phác của người công nhân lao động.

[“Hic, “niềm tin” khó nói lắm @@”].

- Hi vọng là thế ạ! - Hana tiếp lời.

- Anh chỉ biết là Yến Linh “giết” mất trái tim anh rồi. Riêng vẻ đẹp của đôi mắt đó đã làm toàn bộ đàn ông trên thế giới phải gục ngã. - Ricky ôm trái tim, tuôn ra lời khen ngợi hết mình.

[“Chém gió ác quá anh ơi!”].

- Chị Jane, tại sao RDISP lại kết nạp một sát thủ? Chẳng phải tiêu chí của nó là vì nhân loại sao? Những sát thủ chỉ biết chém chém giết giết cơ mà? - Dương quay sang hỏi quản lý điều hành.

Jane mỉm cười trả lời:

- Bất kì một cá nhân nào trước khi được thu nạp vào RDISP đều đã trải qua quá trình điều tra, xét duyệt sơ yếu lí lịch, đặc biệt là kiểm tra nhân cách, tâm lý. Không quan trọng xuất xứ, ngành nghề, địa vị xã hội, chỉ cần họ có phẩm chất đạo đức không suy đồi, không có các vấn đề tâm thần nghiêm trọng là okay. Tuy nhiên cũng phải cần người ta đồng ý. Rồi, mọi người cùng xem trận đấu nào!

Mái tóc đen của Yến Linh khẽ tung bay, khuôn dung mỹ lệ kèm khí chất băng lãnh, thân hình cân đối trong trang phục tối màu càng tôn vẻ đẹp bí ẩn, hút hồn đối với anh chàng Ricky.

Vù…

Yến Linh bất ngờ lao đến tấn công trước, ra đòn nhanh như gió, quyền thủ công kích vào mặt Hải. Cậu chỉ cảm thấy kình phong ập tới nhưng phản xạ rất nhanh đã lách sang phải, bàn tay trái hất nhẹ lên rồi luồn một vòng quanh tay người đẹp như rắn trườn, di chuyển ra sau lưng và đẩy cô về phía trước.

- Ôi trời! Mình còn chưa được chạm vào mà cậu ta đã làm rồi! - Ricky kêu lên, vẻ tiếc nuối khó tả.

Bị hụt, Yến Linh liền xoay mình tức khắc, tay kia chuyển ngay ưng trảo, thế tựa chim bắt mồi, quét chéo ngực đối phương từ trên xuống.

Xoạt… Bịch…

Một tay Hải chặn lấy và cương đao đánh vào bả vai Yến Linh, tốc độ không thua kém, nhưng cô mạnh mẽ dùng cẳng tay đỡ đòn rồi lập tức đổi chiêu, túm lấy cổ tay cậu, kéo về, lên gối vào bụng. Động tác vô cùng mau lẹ, nhuần nhuyễn như mây trôi nước chảy…

Thời hiện đại và hiện thực không giống ngày xưa hay mấy bộ phim, tiểu thuyết. Việc giao lưu học hỏi, tỷ thí võ nghệ chỉ tới mức sứt đầu mẻ trán rồi thôi. Đối thủ chịu thua hay bất tỉnh do bị knock out đều phải dừng trận đấu, không được tiếp tục gây thương tích. Nghiêm cấm mọi hành vi ra đòn hiểm, ảnh hưởng tới tính mạng.

Có thể vì vậy, trong lần đấu võ này, cả Yến Linh và Hải đều sử dụng những chiêu thức căn bản: đấm, đá, vồ…, tên nghe “kêu” mà không hề hoa mỹ, chỉ tập trung vào tốc độ và cường độ tấn công, dồn đối phương vào thế bí. “Thực tế” thì mấy “tuyệt đỉnh cường giả”, “thần tiên, yêu ma” khi giao đấu cũng “phất tay”, “ném pháp bảo” là xong luôn trận rồi, miêu tả dài dài là cho hấp dẫn thêm.

Bịch…

Hải dùng chiêu tương tự chặn lấy pha lên gối của Yến Linh, thuận thế dùng cùi trỏ trái đánh xuống vai cô. Tuy nhiên, Yến Linh khẽ lệch người tránh thoát và quyền thủ đấm lên tức khắc.

Đòn đánh bị tay trái Hải đỡ lại, xong cậu liền sử dụng Thôi Sơn Quyền công kích vùng bụng đối phương. Yến Linh phản ứng cực nhanh, đôi tay bắt lấy rồi tung cước định đá vào sườn đối thủ.

Hải không chậm trễ, song thủ đỡ lại, chuyển đòn, nắm cổ chân Yến Linh, hất tung lên trời. Cô phải lộn hai vòng trên không trung về phía sau, khi đáp xuống chưa vội tấn công mà chậm rãi đứng nguyên vị trí, hình thành thế thủ.

- Hic, được cầm chân người đẹp nữa kìa, cảm giác chắc thích lắm!

Vẫn là anh chàng Ricky hậm hực tiếc rẻ. Bốn người kia che trán, chẳng biết nói gì.

- Cậu khá đấy! Vừa nãy chỉ là khởi động thôi. Tôi bắt đầu xuất lực đây!

Yến Linh khen ngợi. Cô tăng tốc, di chuyển theo hình dích dắc tiến tới, tốc độ nhanh gấp đôi lúc nãy, thân ảnh như quỷ mị.

Hải thầm nghĩ: “Sử dụng năng lực? Không phải, chỉ là kích phát chút tiềm lực bản thân thôi”. Cậu lách phải, né trái, hết gạt đòn lại đỡ chiêu, động tác nhanh nhẹn, chưa lúng túng.

Quyền cước của Yến Linh liên miên chẳng ngớt, thế như thác đổ. Tiếng gió vù vù phát ra chung quanh… Lấy chân phải làm trụ, cô quay người 180 độ, đá bằng gót chân theo lối cầu vồng vào đối thủ. Chiêu thức này đầy uy mãnh.

Tốc độ của Nghịch Cước rất nhanh, Hải đành phải dùng cả đôi tay để đỡ, tuy thế cậu vẫn bị lùi xa mấy bước. Không chịu thua kém, Hải dẫm chân lấy lực lao tới, Âm Dương Nhất Thủ thi triển, tay thuận nắm chặt, móc mạnh từ dưới lên ngay cằm rồi xoay úp tay đấm thẳng tới ngang tầm mắt.

Yến Linh bắt chéo hai tay đón được nhưng bị đẩy xa vài chục phân. Lá khô dưới đất bay tứ tung, bụi mù mịt. Máy tính mô phỏng thật sống động!

- Cô hãy dùng siêu năng lực đi! - Hải thách thức.

- Được! Nhớ cẩn thận! - Yến Linh khẽ nhếch nụ cười hút hồn anh chàng nào đó.

Ánh mắt cô gái bỗng trở nên mờ mịt, trạng thái này chính là mở khóa gen, hiện tại là cấp 1: Bản năng chiến đấu - Fighting Instinct - Sentou Honnou.

Tâm thần Hải ngưng trọng, đôi mắt tập trung chú ý vào đối thủ, hít sâu một hơi, ổn định tư thế.

Vút…

Năm vị khán giả chỉ nhìn được bóng đen lao vụt tới chàng trai, tốc độ lại gấp ba lúc trước, trong đó bốn người càng thêm ngạc nhiên hơn khi Yến Linh bất chợt biến mất trước mắt.

“Quá nhanh!”.

Hải chỉ kịp thấy một màn như vậy. Theo phán đoán, cậu liền giơ hai tay chắn trước mặt.

Bịch…

Lĩnh trọn một quyền vô hình, Hải phải lùi lại mấy mét mới vững vàng.

Ngay từ đầu, tình hình chiến đấu nghiêng về một bên, anh chàng chỉ bị động phòng thủ, rơi hẳn vào thế hạ phong.

“Không thể để mãi kiểu này được!”.

Sau vài phút yếu thế, Hải quyết định sử dụng nội lực. Một dòng năng lượng ấm áp từ đan điền mau chóng di chuyển lên đầu, tăng cường các giác quan tại đây. Đôi mắt trở nên tinh tường với chuyển động, hai tai càng thêm nhạy bén với âm thanh, khứu giác linh mẫn hơn với mùi vị… Đặc biệt là bộ não tiếp nhận và xử lý các thông tin càng nhanh chóng và chính xác!

“Đằng sau!”.

Vừa cảm nhận được, Hải bay ngay sang phải, xoay thân thể, tay chém xuống, đụng vào vật cản vô hình giống như đầu gối.

“Lại biến mất!” - Cậu âm thầm đề phòng xung quanh.

Xoạt… Bịch…

Hải giậm nhảy lên, thấy đống lá dưới đất bị đẩy thành hình vòng cung nhưng liền ngay đấy bản thân nhận luôn một chưởng đau điếng vào ngực, cả người nhộn nhạo khó chịu.

“Hừ!”

Anh chàng vung tay, Long Đầu Quyền lóe ánh sáng xanh lục nhạt, đánh xuống mặt đất ở vị trí cách nửa mét bên trái.

Rầm…

Cái hố hình nắm đấm xuất hiện. Màn này làm anh chàng Ricky trông thấy phải vội vàng lêu lên:

- Dừng! Dừng!

Jane cũng tắt cảnh giả lập tức khắc. Mọi thứ dần trở về như cũ.

Sàn nhà lỗ chỗ vết lõm hình ngón chân lẫn bàn chân, đặc biệt, có nơi lún xuống khoảng gần 5 phân!

- Trời đất! Sàn bằng hợp kim đấy!

Cả đám khán giả kinh ngạc. Jane thì không bất ngờ vì những thành viên khác còn khủng khiếp hơn, nhưng cô cũng phải thầm khen hai người rất có tiềm năng.

Mô phỏng kết thúc, hai “cao thủ” cũng ngừng giao đấu. Lúc này, họ đứng đối diện, cùng trong thế tấn công, nắm đấm đang chạm nhau, vẻ mặt tương đối hài lòng.

- Cảm ơn đã nương tay! - Hải mỉm cười, thu quyền lại.

- Tôi cũng thế. Nếu chẳng phải gã kia xen vào, thực sự rất muốn biết ai sẽ thắng! - Yến Linh điềm tĩnh trả lời, chiến ý đã hoàn toàn thu liễm.

Cô tiếp tục hỏi:

- Không ngờ cậu lại sở hữu nội lực. Đây là sức mạnh của cậu ư?

- Thực ra năng lực của tôi là nói chuyện với động vật. Còn cô, rất mạnh, sát thủ kết hợp tàng hình, đúng là ông trời ưu đãi. Lại còn mở khóa gen cấp 1, tốc độ hơn hẳn tôi, nhưng so với đứa bạn ở nhà thì vẫn kém xa. Tất nhiên cậu ấy chỉ được mỗi cái đấy, không biết học chút võ vẽ nào chưa? - Hải cảm thán. Trong lòng cậu hiện giờ vẫn sinh ra bài xích đối với Yến Linh vì “nghề nghiệp” máu tanh của cô.

Lại nói, siêu năng lực của Yến Linh là Tàng Hình - Invisibility - Fukashi. Nó khiến cho cô trở nên vô hình trong quang phổ quan sát được, tức là mắt thường hoặc máy quay chụp thông thường không thể nhìn thấy cô. Hơn nữa, cả mùi vị, âm thanh lẫn nhiệt độ cơ thể do cô tạo ra còn bị làm mờ nhạt đi. Nếu Hải không sử dụng nội lực để cường hóa các bộ phận thì chắc chắn thua cuộc.

- Trận vừa rồi coi như bất phân thắng bại đi, đừng nên vì hơn thua mà mất hòa khí. - Mikhain lên tiếng muốn dĩ hòa vi quý.

- Vậy tới lượt tôi và Dương so tài nhé? Hì hì. - Ricky đề nghị.

- Anh cũng biết võ thuật sao? Cô gái tóc nâu nhìn ngó anh chàng, thấy chẳng có vẻ giống người như thế.

- Đừng coi thường nhé! He he. Em chọn sân đi! - Ricky ra vẻ tự tin đáp.

Địa điểm là cánh đồng hoa hướng dương tràn ngập sắc vàng trên những thảm cỏ xanh mướt. Gió đưa hương thơm và cánh hoa bay khắp mọi nơi.

- Waa! Mô phỏng lại giống thật đến vậy… Tiếc là ảo vẫn hoàn ảo!

Ricky khen ngợi, đưa tay định ngắt một bông hoa nhưng chỉ xuyên qua nó. Cậu cúi người, đưa tay phải lên trước làm động tác mời:

- Lady first! Hì hì.

Dương chầm chậm tiến tới, cô hơi ngạc nhiên khi đối thủ chẳng hề phòng ngự.

Vù…

Tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm ưu thế), quyền đầu của Dương đánh vào trước ngực Ricky. Nhưng bất ngờ xảy đến, cô dừng lại cách cậu hơn một mét, khó mà tiến thêm! Bên trái, bên phải, sau lưng, trên đầu… đều thế.

Hải nhíu mày: “Khả năng của anh ta là Trường Lực - Force Field - Rikiba à?”.

Như dự đoán, siêu năng lực Ricky tạo ra một vòng bảo hộ quanh bản thân, chống lại các chiêu tấn công từ mọi phía. Nó được anh chàng mệnh danh là Lĩnh Vực Tuyệt Đối - Absolute Area - Zettai Ryouiki. Đúng là cái tên vô cùng kêu và cool ngầu!

Dương buộc phải sử dụng năng lực. Cô phóng tới luồng sóng âm, nó đập vào Lĩnh Vực Tuyệt Đối và tiêu biến. Chưa thấy gì xảy ra tiếp…

Dương né tránh thế công của Ricky dễ dàng vì cậu đấm đá giống kiểu du côn, điều này làm ai đó thầm coi thường…

“Mạnh hơn nữa xem”…

Quả nhiên, sau hồi lâu, Ricky bắt đầu lùi dần. Duy trì vòng bảo hộ cũng tốn sức. Chỉ cần tấn công đủ uy lực hoặc khiến năng lượng cung cấp tiêu hao thì có thể tiến lên và phá vỡ…

- Anh xin thua, hì hì.

Ricky giơ hai tay đầu hàng. Dương liền dừng lại.

- Khả năng của anh tuyệt thật đấy! - Mấy cô trầm trồ khen ngợi.

- Hừ! Xứng làm bao cát! - Yến Linh chẳng thèm nhìn, giọng điệu khinh thị.

- Không có năng lực nào là vô dụng, chỉ cần chúng ta biết cách dùng nó thôi. -Hải lên tiếng.

- Đúng đó, Lĩnh Vực Tuyệt Đối của anh Ricky cực kì tiềm năng, chắc sẽ “phản đòn” như trong game, hi hi. - Hana tiếp lời.

- Hê hê, đa tạ em, anh sẽ bảo vệ em bằng tất cả sức mạnh!

- Cô bé đừng mơ mộng hão huyền nữa, thực tế phũ phàng! - Nữ sát thủ vẫn đưa cái ngữ khí lạnh băng.

Bọn đàn ông con trai cứ thấy con gái nhà lành liền nhảy vào, buông lời ong bướm. Khi lợi dụng xong liền bỏ mặc, chẳng chịu trách nhiệm. Những kẻ đấy, đáng chết! - Ánh mắt Yến Linh thoáng lộ sát khí.

- Anh Hải không giống vậy! - Dương phản bác.

- Anh cũng thế, anh cũng thế. Anh là người chung tình! - Ricky hô to…

- Bây giờ là em và chú Mikhain nhé? - Hana hỏi.

- Ừ. Nhưng nhẹ tay thôi, chú chưa biết gì cả. Mikhain hơi lo lắng…

Một khu rừng hoa anh đào nhanh chóng hiện ra. Màu hồng nhạt tràn ngập khắp nơi. Cánh hoa tung bay theo gió…

- Waa! Các cô gái luôn thích những thứ đẹp đẽ. Khung cảnh này mà được ngắm nhìn cùng người yêu thì tuyệt quá! - Ai đó cảm thán.

Trên tay Hana bây giờ là thanh kiếm gỗ thay cho kiếm thật. Tuy thế nhưng nó cũng rất là tinh xảo

Vù…

Thanh kiếm bùng lên ngọn lửa đỏ, nhìn như đang cháy nhưng thực ra hỏa diễm không đốt cháy thực sự mộc kiếm mà còn cách nó một lớp màng mỏng.

Mikhain đã sử dụng năng lực luôn. Chiều cao và cân nặng tăng lên. Cả cơ thể chuyển màu đen bóng, hoàn toàn hóa thành “khối sắt thép” sau vài giây.

Hana lao tới rất nhanh, vung thanh kiếm bổ xuống trước mặt đối thủ. Mikhain chỉ cảm giác hơi nóng nhưng cũng vội đưa tay đỡ.

Cạch…

Những tia lửa tóe ra, Hana thu kiếm về rồi chém chéo lên phía phải. Mikhain bị dính đòn, tuy nhiên thân thể chẳng hề hấn gì…

Kiếm pháp của cô bé khá điêu luyện do được rèn rũa từ nhỏ. Từng chiêu thức nhẹ nhàng, uyển chuyển mà không thể coi thường. Dù vậy, đối thủ của em rất vững vàng, là một cục sắt di động thứ thiệt…

Tỉ thí kết thúc, mọi người trở về phòng họp trước đấy nghỉ ngơi, đồng thời trò chuyện để hiểu nhau hơn. Vẫn là anh chàng Ricky nhanh nhẹn kể lể.

Siêu năng lực Lĩnh Vực Tuyệt Đối mới xuất hiện được một tuần, cậu “tranh thủ” đi “dạy dỗ” bọn “trẻ trâu” mà chèn ép, bắt nạt đàn em của mình.

Biến Thân Kim Loại - Metal Transformation - Kinzoku no Henshin vào 10 ngày trước. Lúc đầu, Mikhain rất hoang mang, bỏ việc hai ngày, ở nhà đóng kín cửa, không dám ra ngoài vì sợ.

Khống Hỏa - Fire Control - Hi no Seigyou của Hana là 2 tháng trước.

Tàng Hình của Linh thì 1 năm trước.

Như vậy, có thể khẳng định, tùy vào mỗi cá nhân mà siêu năng lực đến sớm hoặc muộn khác nhau. Dương chợt suy nghĩ điều gì đó. Hải đã hỏi nhưng cô chỉ mỉm cười nói không có.

UỲNH UỲNH…

Bất ngờ, một cơn địa chấn khủng khiếp xuất hiện. Mặt đất rung chuyển dữ dội, nứt toác từng mảnh, trần nhà đổ sụp, đường điện chập cháy mọi chỗ…

HÚ Ú Ú…

Tiếng chuông khẩn cấp vang khắp nơi, báo hiệu trận chiến đầu tiên của nhân loại đã bắt đầu…

***

Tập trung cũng khá nhiều thành phần,

Học sinh, sát thủ, chú công nhân…

Chỉ cần sở hữu siêu năng lực,

Sẽ được mang đi đào tạo dần,

Cùng nhau so tài vài giây phút,

Bộc lộ đôi chút sức bản thân,

Thế rồi tiếng chuông vang báo hiệu,

Một hồi chiến đấu sắp tới gần…