Siêu Năng Lực

Chương 1: Tình yêu và Nỗi nhớ - Love and memory

Quyển 1: XÂM LƯỢC

Con người sống để thương yêu,

Dù cho cay đắng ít nhiều trải qua...

Sinh ly tử biệt, cách xa,

Chẳng bằng nỗi nhớ của ta kiếp này...

***

“Điều gì giúp con người sống chứ không phải tồn tại như chúng ta lầm tưởng bấy lâu nay?”. Một câu hỏi cực kì đơn giản mà trẻ con cũng trả lời được nhưng nhiều kẻ gần đất xa trời mới “tạm” nghiệm ra.

Sống là mơ ước, đam mê, khát vọng cháy bỏng nhằm chinh phục những đỉnh cao. Nó vẫn tiếp tục đâm chồi nảy lộc cho dù cá thể đấy biến mất. Còn tồn tại chỉ là ăn, uống, ngủ, nghỉ... rồi vĩnh viễn bị xóa sổ khỏi dòng chảy thời gian khi chết đi.

Trong vô số đáp án mà dễ dàng tìm thấy nhờ bác Kính thì có ai đó nói rằng: “Tình yêu!”.

Nhờ tình cảm gia đình, niềm yêu thương của bố mẹ mà bản thân có thể vượt qua được hoàn cảnh khắc nghiệt của cuộc sống. Dẫu cho mắc sai lầm, vấp ngã, chúng ta vẫn có điểm dựa vững chắc để từ từ đứng lên, làm lại từ đầu hoặc bước tiếp con đường đã chọn.

Nhờ tình yêu đôi lứa, nam nữ chẳng ngại gian khổ, kết duyên vợ chồng và đơm hoa kết trái thành đứa con bé bỏng, yêu quý.

Nhờ niềm say mê, yêu thích công việc, những phát minh vĩ đại của nhân loại đã ra đời như điện năng, tia X.... hay trong lĩnh vực văn hóa, nghệ thuật là các tác phẩm bất hủ của nhiều nhà soạn nhạc vĩ đại: Mozart, Beethoven...

Rồi tình cảm cao cả với quê hương, đất nước, sẵn sàng chiến đấu hi sinh vì Tổ Quốc của những người lính dũng cảm, can trường...

Thế đấy, tình yêu khiến những điều kể trên mang theo giá trị nhân văn lớn lao, làm chúng ta sống thật sự có ý nghĩa cho tới khi bản thân về với tổ tiên.

Nhưng tình yêu là gì? Ai tự tin mình “định nghĩa đầy đủ” tình yêu? Mấy lời “chém gió” của các chuyên gia, giáo sư tâm lý đầu ngành chỉ đáng một phần cực nhỏ như muối bỏ bể mà thôi. Đó đơn thuần là ý kiến đánh giá chủ quan dựa trên những tư liệu khách quan được chắt lóc khá tinh tế, tỉ mỉ và cẩn thận giống... nước uống đóng bình.

Lí do ư? Muôn vàn sinh linh trong vũ trụ, làm sao có thể gom hết lại và mặc định cho rằng tình yêu là thế này, thế kia, “thế lọ thế chai”...

Thực tế là dù tất cả bị hủy diệt, chìm vào hư vô thì cũng chẳng kẻ nào hiểu hết, vì mỗi một sinh mệnh đề tồn tại tâm tư, cảm xúc riêng của bản thân, khác biệt và duy nhất, có chăng chỉ tương tự nhau về mặt nào đấy như màu sắc đan xen, giao hoà. Ngay cả tên kể chuyện này đều thuần túy đưa ra chút ít nhận xét cá nhân, chưa chắc đúng lấy nửa phần, thậm chí sai bét!

***

Đối với hắn, tình yêu là nỗi nhớ về gia đình, bạn bè và hằng đêm thao thức về người ấy. Nhớ những bữa ăn quây quần, thân tình cùng cả nhà, nhớ thời gian đùa vui sảng khoái cùng đám bạn... nhớ nụ cười như nắng ấm ngày đông của cô.

Suốt cuộc đời, hắn chỉ suy nghĩ đơn giản rằng: “Còn nhớ là còn yêu thương, bởi tâm trí đã quên đối phương rồi thì lấy cơ sở gì để yêu?”

22 tuổi, vào một ngày nọ, số mệnh thay đổi bất ngờ, từ một nhân viên kĩ thuật, hắn bỗng đạt được siêu năng lực, sau đó mọi người phong làm siêu anh hùng vì các chiến công hiển hách, xuất sắc, cứu giúp bao nhiêu sinh mạng....

***

Năm 2018, tận thế hàng lâm, Chúa Tể Bóng Tối đã thoát khỏi giam cầm tại Nhà Ngục Hư Không sau 65 triệu năm bị phong ấn bởi những vị Thánh của mọi chủng tộc yêu hòa bình trong vũ trụ.

Giây phút hiện thân, chỉ một chưởng “nhẹ nhàng” của hắn liền xóa sổ vĩnh viễn một nửa dải Ngân Hà. “Dư lực” dưới sự chống đỡ tới kiệt sức của các siêu anh hùng còn khiến gần hai phần ba dân số Trái Đất hoàn toàn “bốc hơi”, không có bất cứ lời trăn trối hay kêu khóc nào, cứ như họ chưa từng tồn tại trên đời.

Đại quân quái vật, yêu tinh, quỷ dữ... từ lãnh địa của hắn đã ồ ạt tiến vào Địa Cầu tựa thác lũ, gây nên tràng cảnh tang tóc, thê lương. Sinh linh lầm than, ai oán khôn nguôi.

Bọn chúng chỉ “tạm thời tha” cho “hành tinh xanh” vì nơi đây còn ẩn chứa bí mật khổng lồ mà chỉ một số nhân vật chủ chốt thuộc phía chính nghĩa đang nắm giữ. Nếu đạt được nó, tên Chúa Tể Bóng Tối sẽ chính thức hoàn thành kế hoạch khủng khiếp của bản thân.

Nhân loại vẫn hàng ngày chiến đấu với bè lũ ma quỷ trong muôn vàn khó khăn, gian khổ, tử vong kề cận. Nhưng thật đáng buồn và căm hận bởi nhiều kẻ đã đầu quân cho thế lực tà ác, nhẫn tâm hãm hại người khác, thậm chí là bằng hữu, thân nhân để sống sót, muôn kiếp làm nô lệ cho hắc ám vô tận. Source: Bachngocsach.com

Tuy nhiên, giữa thời khắc tăm tối nhất, cái chết chỉ cách đường tơ kẽ tóc thì tình yêu, lòng bao dung... và hi vọng vẫn bừng sáng mãnh liệt, để rồi tinh thần hiên ngang, bất khất, dũng cảm xả thân vì nghĩa lớn... còn rực cháy mãi:

CHIẾN

Rực cháy lên, chiến hồn bất diệt,

Để vũ trụ mãi viết tên ta,

Vì chính nghĩa, xông pha hiểm ác,

Đánh quân địch tan tác giáp binh,

Mất hòa bình, sinh linh đồ thán,

Kiếp nô lệ, ai oán muôn nơi,

Sống trên đời, mọi người bình đẳng,

Bởi lẽ gì, xâm lăng đến đây?

Nếu một ngày chẳng may ngã gục,

Lại luân hồi, tiếp tục đấu tranh,

Mười tám năm thành trang quân tử,

Phá hung tàn, diệt trừ xấu xa…

Hắn là một trong bao anh hùng như thế. Hiện tại, hắn đang dùng hết thảy sức mạnh cộng sinh lực trong người, bất chấp trả giá, hi sinh cả tính mệnh nhằm hóa giải vụ nổ mà rất có thể sẽ phá hủy Trái Đất thành tro bụi.

***

[“Theo wikipedia”]…

Himalaya là tên gọi một hệ thống núi hùng vĩ ở châu Á, phân chia tiểu lục địa Ấn Độ khỏi cao nguyên Tây Tạng. Đó là dãy núi cao nhất thế giới, bao gồm hơn 100 ngọn núi có chiều cao trên 7200m, trong đó có 14 đỉnh núi hơn 8000m, kể cả đỉnh Everest (cao 8848m).

Theo tiếng Phạn, Himalaya mang nghĩa “nơi ở của tuyết”, ngụ ý núi rất cao, chỉ có tuyết mới tồn tại được ở đây.

Dãy Himalaya trải dài từ Tây sang Đông, từ thung lũng sông Indus đến các thung lũng sông Brahmaputra, tạo thành một vòng cung dài 2400 cây số. Chiều rộng kéo dài từ phía Tây khu vực Kashmir - Tân Cương đến phía Đông khu vực Tây Tạng - Arunachal Pradesh.

“Chót vót” ở độ cao 8848m, Everest được xem là “nóc nhà của thế giới” (đỉnh núi cao nhất). Chính điều này đã thôi thúc con người quyết tâm chinh phục.

Vào ngày 29/5/1953, nhà thám hiểm vĩ đại nhất thế kỷ 20, Edmund Hillary là người đầu tiên chinh phục được nó. Từ đó đến nay, rất nhiều nhân vật đã tiếp bước ông đặt chân lên, bao gồm cả phụ nữ và người khuyết tật.

Tất nhiên, đây chỉ là câu chuyện trước kia. Bộ mặt “Hành tinh xanh” thời kì tận thế đã bị thay đổi hoàn toàn, bao điều từng biết chưa chắc đã tồn tại…

“ẦM, ẦM...”...

Những tiếng nổ, âm thanh bạo liệt đến trời long đất lở vang vọng khắp nơi. Dãy núi Himalaya rung chuyển dữ dội, các vết nứt rất dài, sâu hun hút ngày càng mở rộng, cứ như miếng vải bị rách toạc ra một cách dễ dàng mà mạnh mẽ, đáng sợ.

Hàng tấn đá tảng, băng... lũ lượt kéo nhau xuống phía dưới, nhiều vô kể như một đàn kiến đang hành quân. Kích thước của chúng có to, có nhỏ nhưng “bé nhất” cũng cả mét khối. Tưởng chừng chẳng ai dám đứng ra hứng trọn cơn thịnh nộ của thiên nhiên này.

Không những thế, những trận tuyết lở đồng thời hò hét, mang theo khí thế phô thiên cái địa, ùn ùn kéo qua, chôn vùi mọi thứ trong điên loạn. Thử hỏi kẻ nào dũng cảm đối mặt với sức mạnh kinh hồn táng đảm đấy?

Đỉnh Everest bây giờ đã “bay” mất bảy phần mười chiều cao, thay vào là một lòng chảo khổng lồ tới kinh dị và vùng trung tâm là trận gió xoáy bạo ngược đang cuồng nộ càn quét. Khác hẳn trước giờ, cơn lốc xoáy là sự kết hợp của vô vàn đạo lôi điện đầy màu sắc chói mắt với gió bão, tràn ngập khí tức hủy diệt. Source: Bachngocsach.com

Giữa vùng này, cái hố sâu hoắm như thông thẳng đến địa ngục thâm trầm, khủng bố, bán kính hơn ba mươi cây số được tạo ra từ trước bởi chính cái vòi rồng và đang không ngừng mở rộng kích thước.

Bọn quái vật, yêu tinh... đồng loạt lao lên nhưng chưa kịp hành động gì đã bị đánh cho cháy xém thành than. Dù vậy, mặc tất cả sắp sụp đổ, chúng cứ như thiêu thân thấy lửa, không hề sợ chết, “cố gắng” dập tắt thứ trước mặt. Điều này thật dễ hiểu bởi đơn giản là bọn đấy nằm trong sự điều khiển của Chúa Tể Bóng Tối, vĩnh viễn trung thành.

Khắp dãy núi, đặc biệt là trên “nóc nhà”, cuồng phong bão lốc với điện lưu bạt ngàn, bủa vây như mưa lũ. Liệu có phải ông trời đang nổi giận trước bao hành động hung bạo, tàn sát sinh linh vô tội của bọn ác ma? Những cơn gió gào thét trong căm hờn, cuốn phăng bất kì thứ nào dám cản đường...

Trên cao, mây đen dày đặc cũng xoay tròn cùng “đồng minh” phía dưới, phủ kín vùng trời nơi đây. Độ lớn của vòng xoáy có thể quan sát cực kì rõ ràng, dẫu cho ở khoảng cách trên vạn cây số ngoài không gian, tính từ tầng khí quyển cao nhất của Trái Đất.

Các tia chớp thi nhau rạch phá ngang dọc, muốn xé nát không gian, tiếng sấm đì đùng, đinh tai nhức óc. Những luồng sét chói lòa, chẳng khác gì thần linh đang phẫn nộ, trút sự giận dữ của bản thân xuống lũ ác ma đang gào rú.

“ĐOÀNH, ĐOÀNH...”...

Âm thanh kinh thiên động địa, hồn xiêu phách lạc vang lên. Mặt đất nổ tung tựa bọt nước bị ném bom, khói bụi mù mịt, loạn thạch tứ phía.

Hai luồng sét trắng xóa, to như cột đình, lập tức gửi đôi ba nhóm quỷ dữ về “miền đất hứa”, chỉ còn rơi rớt vài khúc tay chân đen sì do thân thể cháy thành tro, rồi nhanh chóng bị vùi lấp trong băng đá ở mấy cái hố tương hứng.

Tuy nhiên, bọn chúng vẫn bất chấp tất cả, tiếp tục tiến tới, vì linh hồn giống cái máy tính được lập trình, phục vụ tuyệt đối cho thế lực hắc ám.

Dọc theo chiếc hố vĩ đại ban đầu để xuống dưới đáy, tại độ sâu gần hai ngàn mét là một vùng không gian có dạng nửa hình cầu, bán kính cả trăm mét. Tại đây, lôi điện trắng xóa, bao trùm toàn bộ thể tích, chẳng thể thấy nổi cái gì.

Chúng cuộn xoáy kịch liệt, hung dữ, bạo ngược tới điên cuồng. Cảm tưởng không sinh vật nào thể tồn tại trước sức mạnh này. Cảnh tượng kinh hồn bạt vía, xem ra thập phần khủng khiếp hơn so với phía trên.

Và hình như... bên trong trung tâm vùng xoáy, nếu khiến cho thời gian trôi chậm đi cả chục chiệu lần thì phải “rất khó khăn” mới “tạm thời” quan sát nổi một thân ảnh đang di chuyển...

Hơn 30 giây trước...

Nơi nào đó cách xa dãy Himalaya...

Mây trời u ám, gió lạnh bốn bề, từng cơn rít gào, lạnh lẽ khôn cùng, cắt da cắt thịt. Cảnh tượng tang tóc càng tăng thêm tâm trạng não nề, sầu buồn, thương cảm. Tận thế tiến tới, còn đâu nữa những niềm vui, tiếng cười khi xưa?

Một tia hắc quang lóe lên, địa điểm này bỗng nhiên xuất hiện đôi nam nữ thần bí. Chàng trai trong bộ đồ màu đen, hở phần đầu, thân hình khá cơ bắp. Mái tóc gã điểm vài sợi bạc, khuôn mặt nếu chẳng có vết sẹo dữ dằn rạch chéo, kéo dài từ chân mày trái xuống gò má phải theo hướng đối diện thì cũng khá dễ nhìn.

Người này mang theo một cỗ khí tức hung tợn khó tưởng tượng nổi, ánh mắt sắc bén như mũi nhọn của thanh chủy thủ, chỉ cần quan sát thôi là khiến kẻ khác phát run.

Cô gái vận hắc y ninja, sở hữu dung mạo kiều diễm tựa tiên nữ giáng trần, khí chất bất phàm, băng thanh ngọc khiết, dường như sự tăm tối của khung cảnh lại tôn lên vẻ đẹp tuyệt sắc ấy.

Vậy mà nỗi tức giận hiện rõ mồn một trên gương mặt tú lệ đấy, đặc biệt là sự căm hận tột cùng trong đôi mĩ mục đối với gã trước mắt.

- Đồ khốn kiếp! Xuống địa ngục đi!

Lời chưa nói xong, hàng loạt thanh kunai và shuriken được bao bọc trong luồng năng lượng hắc ám hủy diệt, tràn ngập khí tức chết chóc, lao vút đến kẻ thù bằng tốc độ kinh hồn, muốn lập tức lấy mạng hắn. Những âm thanh do không khí bị ma sát, sinh tiếng nổ mạnh cũng nghe thấy rõ ràng.

Tên kia có vẻ chưa hề nao núng, ánh mắt khẽ đảo, hình như nó còn xẹt qua vài tia lôi điện màu đen. Sức mạnh toàn thân gã liền bộc phát nhanh hơn cả luồng tấn công vũ bão, đằng đằng sát khí. Điện năng lưu chuyển không khác gì mưa lũ, hợp thành lớp bảo vệ quanh người.

Mặc dù vậy, nam nhân này vẫn cực kì cẩn thận. Gã đón lấy hoặc đánh bật các phi tiêu ra, động tác nhanh nhẹn mà khá ung dung, nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, cô gái đã biến mất!

“Bịch...”...

“Hừ...”...

Chỉ khoảng nửa giây từ nãy tới giờ, nữ nhẫn giả chợt xuất hiện đằng sau lưng đối phương, thanh tiểu kiếm sắc nhọn trên tay định đâm đúng vị trí đối diện trái tim nhưng gã lại né được, còn phản đòn chớp nhoáng.

Quyền thủ chuyển thế cương đao, chặt nhanh vào cổ tay ngọc ngà ấy. Cô gái đành phải lùi xa và tiếp tục sử dụng siêu năng lực…

Dẫu cho hết lần này tới lần khác, cô đều công kích bất ngờ, vô thanh vô thức, tên đó vẫn khá dễ dàng hóa giải. Cũng lạ ở chỗ, mục tiêu tấn công toàn là con tim! Source: Bachngocsach.com

Liệu có phải người trước mắt vốn là kẻ vong ân bội nghĩa, phụ bạc tình yêu, thâm tâm ngập sâu nơi bùn lầy tăm tối?

Bởi vì không chịu thay đổi lối đánh, sau mấy lần, nữ ninnja bị bắt bài. Gã kia đã dùng thiết bị hình chiếc vòng kim loại, màu bạc, khóa vào tay, chỉ nghe “cạch” một tiếng khô khốc, trầm đục. Sức mạnh trong cơ thể cô lập tức tiêu tán!

Toàn thân thoát lực, bủn rủn, cô gái ngã quỵ xuống nền đất băng giá, chật vật, khó khăn lắm mới gượng dậy nổi. Đôi mắt đỏ hoe, đẫm lệ vì khóc, từng giọt cứ long lanh rơi, miệng thì chẳng ngừng lẩm bẩm:

- Tại sao? Tại sao? Ngươi là tên đáng chết... đáng chết...

Âm thanh nức nở, ai oán... của mĩ nhân giữa chốn hoang vắng, đầy buốt lạnh này nghe thật não lòng. Vậy mà tên đấy không hề cảm thấy thương xót chút nào sao?

- Đúng! Ta đáng chết... Nhưng hắn còn đáng chết hơn thế hàng trăm ngàn lần. Phải băm vằm cả linh hồn hắn thành triệu mảnh để vĩnh viễn bất siêu sinh”.

Giọng điệu ác nghiệt, cay độc vang lên, dường như suốt đời suốt kiếp cũng chẳng thể nguôi ngoai mối huyết hải thâm thù ấy.

Và gã nhìn về phương trời xa, vốn đang bị bao phủ bởi mây mù u ám, khẽ ngâm một bài thơ:

SẦU

Bao nhiêu lâu giữ trọn thống khổ,

Hỏi nam tử: “Lệ đổ vì ai?”,

Oán hờn những tháng ngày dài,

Đớn đau, buồn tủi, đắng cay đủ đường,

Hận trời cao, yêu thương chia cắt,

Để nỗi niềm phẫn uất trong tim,

Tại sao lại mãi lặng im?

Bỏ mặc nhân thế để chìm mộng sâu?

Phải làm chi? Tìm đâu hạnh phúc?

Nhớ kỉ niệm, kí ức lúc xưa,

Thời gian thấm thoắt thoi đưa,

Chữ SẦU vẫn nhuộm gió mưa kiếp người...

Lời thơ buồn thảm, tái tê thâm tâm cứ mãi bay theo những cơn gió rét thấu xương tủy, khiến quang cảnh càng đau thương hơn vạn lần. Thế rồi, sấm sét kinh khủng nổi lên như hòa cùng tiếng hét cuồng si:

- AAAAA... Cho dù hi sinh hết thảy, lật tung toàn bộ vũ trụ, ta cũng phải tìm ra nó để hồi sinh mọi người...

Âm thanh tê tâm liệt phế như điên như dại, như dã thú gầm thét, như biển động sóng trào vang vọng suốt vùng thiên địa này. Bi thống, thê lương, tang thương, sầu khổ...

Nghe những câu ấy, phải chăng gã chính là tên Chúa Tể Bóng Tối tàn độc, có biết bao hành vi khủng bố cực đoan tới táng tận lương tâm?

Điều nào đã tạo thành con quái vật, kẻ chẳng màng sống chết của nhân loại, mất hết tính người, gây nên tội ác tày trời như thế? Nhưng hắn làm vậy là vì ai? Nên đau buồn hay căm phẫn đây?

***

Cùng thời điểm đó, ở lòng núi...

“Nhanh hơn... Nhanh hơn nữa...”...

Tâm trí của chàng trai thét lên.

Theo “bước” di chuyển cực nhanh, gấp cả trăm lần ngàn lần tốc độ âm thanh, trận bão lôi điện quay cùng chiều kim đồng hồ, tỏa ánh sáng chói lòa, trắng xóa một màu.

Âm thanh gào rít kinh hoàng, tưởng chừng định hủy diệt mọi vật. Không gian nơi đây càng lúc càng mở rộng ra bằng cách đáng sợ.

Tuy nhiên, cơn lốc tỏ vẻ “yếu đuối” trước quả cầu năng lượng màu xanh lam tại vị trí trung tâm. Nó có bán kính trên chục mét, cũng xoáy tròn với hướng ngược lại, chưa hề thua kém độ nhanh.

Luồng năng lượng mà thứ này giải phóng liền dễ dàng trung hòa điện năng. Bản thân cứ như cái động không đáy, thậm chí đang bành trướng, muốn nuốt chửng kẻ kia.

Thật may mắn, chàng trai đó vẫn cố gắng, nỗ lực chống cự bằng hết thảy tính mạng nhằm cản trở điều đấy. Nếu như chẳng có sự kiềm chế ấy, lam cầu sẽ mở rộng trong nháy mắt, rất có khả năng Trái Đất sẽ tan tành khói bụi, vĩnh viễn bị xóa sổ khỏi bản đồ vũ trụ...

Những tảng đá chưa kịp rơi xuống, lôi điện điên cuồng liền đánh tan, một chút bụi bặm cũng chẳng thấy vì đơn giản chúng đã trở lại trạng thái nguyên tử. Tại đây, năng lượng ghê gớm hơn cả vụ nổ siêu tân tinh phát ra, mãnh liệt, bạo tàn.

Không gian vốn đang bành trướng, rung động vô cùng dữ dội chợt xuất hiện đường nứt, tựa tờ giấy mỏng manh bị một bàn tay sở hữu sức mạnh nghiêng trời lệch đất túm lấy và xé mở.

Vết rách bắt đầu từ vùng trung tâm rồi lan rộng ra nhanh chóng, biến thành hình xoáy tròn, đen ngòm tựa chốn u minh địa ngục. Quả cầu như trái bóng xì hơi, kích thước từ từ thu nhỏ. Ánh sáng xanh lam dần bay vào lỗ đen không đáy, kéo theo vô vàn đạo lôi điện. Source: Bachngocsach.com

Cảnh tượng khiếp đảm, kinh thiên động địa này khá giống vạn sông cuồn cuộn chảy về đại dương nhưng mức độ chênh lệch thì khác biệt một trời một vực...

***

Quả chẳng phụ lòng người, cuối cùng, hai vòng xoáy năng lượng nghịch lưu hằng xung đột đã tiêu thất, chỉ sót lại vài tia, vùng vẫy trong vô vọng rồi không cam lòng “nối gót”.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của hố đen nằm ngoài dự tính ban đầu của hắn. Cứ tưởng giải quyết xong vụ vừa rồi thì có thể quay về, ai ngờ...

Năng lượng giải phóng trong quá trình phá hủy lam cầu đã tạo ra hiện tượng khủng khiếp này. Nếu chẳng ngăn chặn mà cứ để nó phát triển như thế, không chỉ Trái Đất mà toàn bộ hệ Mặt Trời cũng sẽ biến mất!

- Đỗ xanh rau muống! Rốt cuộc... vẫn phải sử dụng. Nhưng đáng chứ... Ta là Gà Trống Choai mà… Ha ha ha...

Hắn vừa chạy, vừa cười lớn, thầm hạ quyết tâm.

Mặc dù đang đối đầu với sức mạnh tối cường, lực lượng hủy diệt khủng bố nhất trong vũ trụ nhưng dường như nam nhân này vẫn khá lạc quan! Không biết nguyên nhân gì đã trở thành nguồn động lực vô hạn cho điều đấy?

- Thiêu đốt toàn bộ sinh lực... Tất cả sức mạnh của ta bùng cháy lên đi…

- PHÁ DIỆT!

Sau tiếng gầm nhẹ, một luồng lực lượng kinh khủng từ cơ thể kia bạo phát và bùng nổ như siêu núi lửa phun trào. Có vẻ hắn đã sử dụng tới chiêu thức hoặc kĩ năng cuối cùng của mình…

Tít trên cao, hàng vạn tia sét sáng rực bỗng tập trung lại như bị quyền năng vô hình nào đó tóm gọn, hợp thành cột sáng chói lòa duy nhất, rồi bất ngờ đánh thẳng xuống phía dưới này…

Luồng sét kinh khủng ấy vừa vặn truyền vào người, kết hợp với sức mạnh đang kích hoạt, khiến cho tốc độ bản thân trong chớp nhoáng được bạo phát lên gấp mấy chục lần.

Bây giờ, trông gã như được cấu tạo bởi điện năng do cả người hoàn toàn bị bao bọc trong đó. Tuy nhiên, màu sắc của lớp năng lượng này không còn trắng nữa mà dần chuyển sang màu xanh lục rực rỡ hơn rất nhiều.

Thời gian khẽ trôi...

Mái tóc đen của hắn dần hóa thành bạc trắng, từng sợi như cước “kéo nhau” rụng xuống rồi “bốc hơi”. Thân hình cứ gầy đi, teo lại theo mỗi tích tắc. Làn da trẻ trung trở nên nhăn nheo giống cụ già trên 80 tuổi và còn như nứt ra...

Thất khiếu bắt đầu chảy máu, mở màn là miệng rồi đến mũi... càng lúc càng nhiều. Máu huyết bay khỏi cơ thể rồi lại tan biến cực mau vào không gian...

Đây là các dấu hiệu cho thấy sinh mệnh lực đang mất đi nhanh chóng. Thế nhưng, đôi mắt vẫn ánh lên ý chí kiến cường, dũng cảm, quyết tử cho sự sống còn của nhân loại.

Mà thêm một điều kì lạ nữa, không hiểu bộ trang phục làm bằng chất liệu gì mà cũng chưa cháy thành tro giống tưởng tượng!

Có lẽ trời cao đã cảm thương trước hành động xả thân vì nghĩa đó, hắn di chuyển ngày càng nhanh hơn, tiếp cận và dần vượt qua tốc độ kinh hồn của ánh sáng...

...0,8c...

...0,9c...

...1,0c...

Thật đáng khâm phục! Thử hỏi gã phàm phu tục tử nào có thể làm nổi điều đó, tự nguyện từ bỏ hết thảy, kể cả mạng sống để đạt được lực lượng tối cao, cứu thoát toàn bộ Địa Cầu. Liệu rằng ai biết sự hi sinh lớn lao ấy?

***

Hồi lâu, hố đen chưa biến mất hẳn mà tiếp tục thôn phệ tất cả chung quanh với tốc độ kinh hoàng, dù cho độ lớn của nó đang thu hẹp rõ rệt. Mọi thứ ầm ầm sụp đổ...

Thân ảnh gầy gò hay đúng hơn là cái xác khô đứng lặng im, hứng chịu trận mưa đá lẫn lực hút khủng khiếp. Không ngờ rằng, luồng sức mạnh lôi điện còn lưu chuyển toàn thân lại giúp cơ thể trụ vững, tránh khỏi chuyện này.

Trên khuôn mặt dữ tợn của hắn bây giờ, đôi mắt trắng đục đang hướng về phía nào đấy, bờ môi nứt nẻ khẽ nở nụ cười mãn nguyện mà vẫn đầy nuối tiếc điều gì đó...

- Buồn ngủ thế nhỉ? Haizzz... Làm một bài thơ vậy... Nhớ mọi người lắm... Em bây giờ… Nếu tồn tại kiếp sau, hi vọng được gặp lại để sửa chữa lỗi lầm...

NẾU

Nếu mai vật đổi sao dời,

Hỏi rằng có gặp lại người tôi yêu?

Gian nan, cay đắng bao nhiêu,

Cho những giây phút tình yêu ngọt ngào?

“Cưỡi mây, lướt gió”, bay cao,

Để được nắm lấy ngôi sao sáng ngời,

Phong ba, bão táp cuộc đời,

Vượt qua được, mới là người thành công,

Nhân gian - một chốn mênh mông,

Nơi đâu ta thấy lửa hồng yêu thương?

Bao năm tháng, bao chặng đường,

Tìm kiếm lý tưởng, vầng dương đời mình,

Trăng vàng nhớ một bóng hình,

Ngàn năm vương vấn, sầu in mặt hồ…

Lời thơ đong đầy tình yêu thương vô bờ nhưng lại tràn ngập sự lưu luyến, đan xen hối hận, sầu khổ, nỗi mong mỏi, nhớ nhung...

Hỏi rằng tình nhân phương xa có thể nghe thấy những điều từ sâu thẳm con tim này?

Hắn sẽ trở về được chăng?

***

Tại địa điểm ít ai rõ...

Khoảng không nơi đây tươi tắn lạ thường, trái ngược cảnh sắc u tối đang diễn ra. Ánh nắng xuyên qua các đám mây trắng bồng bềnh, trải dài trên thảm cỏ xanh mướt. Dòng suối trong veo, uốn lượn như dải lụa vắt ngang chốn này. Âm thanh nước chảy róc rách, réo rắt vui tai, tựa một bản nhạc êm đềm, cuốn hút.

Cơn gió dịu mát, nhè nhẹ thổi, đưa hương thơm của vô vàn loại hoa đẹp mắt bay đi. Những loài bướm đủ mọi màu tung tăng chơi đùa, từng đàn ong chăm chỉ rủ nhau đi kiếm mật, chim chóc vui vẻ ca hát líu lo...

Tuy nhiên, điểm nổi bật nhất chính là phần công trình chưa trọn vẹn, giống phế tích của tòa lâu đài xa xưa, bao bọc cây cổ thụ hùng vĩ chẳng biết tên, phiêu diêu trên không trung. Source: Bachngocsach.com

Vòm cây xanh biếc với tán lá bạt ngàn, sum suê, dày đặc, tưởng chừng độ lớn đủ để phủ kín một góc trời. Ngàn vạn rễ cây to lớn, chằng chịt, dài ngoằng ngoẵng lại như đang ôm lấy cái gì đấy. Nếu xem xét kĩ, có thể trông thấy tia sáng lam sắc huyền bí, khi ẩn khi hiện.

Bên trong một khối kiến trúc, khí lưu màu vàng kì ảo tràn ngập, thấp thoáng nhìn ra vật thể lạ hằng lơ lửng, mặc cho những luồng kim quang vẫn chậm rãi xoay tròn theo con lăn thời gian. Tiến vào vị trí trung tâm, thực ngạc nhiên khi đó là bông tuyết khổng lồ!

Màu trắng thuần khiết, long lanh đến diệu kì, vô cùng tinh xảo, mĩ lệ, cảm giác như nó được làm từ pha lê, bằng bàn tay của thiên nhiên chứ không phải nhờ bậc thầy về nghệ thuật chế tác. Rất khó giải thích tại sao thứ này tồn tại được ở đây mà không tan chảy.

Nhưng bất ngờ hơn cả, bên trên hoa tuyết là một thiếu nữ thanh xuân tịnh lệ, khí chất không nhiễm chút bụi trần, kết hợp trang phục áo dài trắng tinh khôi, thập phần xinh đẹp, so với nhân vật lúc trước thì chẳng kém chút gì. Ngược lại, vẻ mặt ấy thật ôn nhu và thùy mị, khác hẳn sự băng lãnh lạnh lùng kia.

Nếu quan sát khuôn dung tươi tắn rạng ngời như ánh trăng đêm rằm, ngắm nhìn nụ cười dịu dàng, hiền hậu trên bờ môi thắm xinh ấy, tưởng chừng hắc ám cũng phải tan biến chốn hư vô...

Tiếng hô hấp khẽ khàng, nhẹ nhàng tựa cơn gió thu êm ả, chắc hẳn nàng đang say giấc mơ ngọt ngào, đẹp tươi...

***

Phải chăng thù đất, hận trời,

Chúa Tể Bóng Tối hại đời lầm than?

Tang tóc, oán thán... vô vàn,

Sinh linh khổ ải, ngập tràn đớn đau,

Giờ đây, u ám một màu,

Tương lai mờ mịt, nhuộm sầu bao lâu?

Nhân loại có thể đi đâu

Vì bầy quỷ dữ thâm sâu, độc tàn...

Chạy đua cùng với thời gian,

Chàng trai giành giật phần ngàn triệu giây,

Tử vong kề cận, bủa vây,

Trái tim vẫn thấy đong đầy yêu thương,

Ý chí bất khuất, quật cường

Dù cho tan biến theo trường khói bay,

Thế giới thoát nạn, may thay,

Hỏi rằng ai biết về ngày hôm nay?

Phương xa, chìm giấc ngủ say,

Mĩ nhân nghe được tình này bên tai?

Miền kí ức chẳng nhạt phai,

Hồn qua muôn kiếp, còn hoài nhớ mong...