Tiếng Súng Ngoài Bến Cảng

Chương 8: Saiko và Akira – Người trưởng thành trong cơ thể con trẻ hay đứa trẻ trong cơ thể người trưởng thành?

Saiko cuối cùng cũng về. Cô đã tự nói với bản thân mình, dù chuyện gì có xảy ra, hãy nhẫn nhịn trước Akira, điều đó đem lại cho cô nhiều lợi ích. Nhưng có đã không làm được. Nói bao giờ cũng dễ hơn làm. Lòng tự trọng của Saiko đã không cho phép điều đó. Cô cảm thấy tức giận khi bị sai khiến. Nếu anh ta nói một cách nhẹ nhàng và chân thành hơn, cô có thể sẵn sàng tiết lộ, nhưng anh ta đã quen cái thói một người thích kiểm soát và chiếm hữu. Điều đó khiến Saiko tức giận, và cô đã bỏ ra ngoài.

Nhưng tất nhiên, cuối cùng cô cũng phải chịu thua và xin lỗi Akira, dù cô không hề muốn, và trong thâm tâm vẫn khẳng định mình không hề sai.

Akira thì cũng chẳng khác gì. Anh không muốn mọi việc vượt quá tầm kiểm soát của mình. Sau khi Saiko về, anh đã ngồi ở ghế sofa, chỉ có một ánh đèn le lói, mặt lạnh như băng và sát khí ngùn ngụt.

Saiko tự nhiên thấy sợ hãi. Đó không phải ánh mắt của con người bình thường nữa, mà là ánh mắt của một loài dã thú, một ác quỷ.

" Biết mò về cơ đấy?"

Saiko biết, dù chỉ nói năng lật một nhịp thôi, có khả năng ngày này năm sau chính là ngày dỗ của cô. Akira sẵn sàng gϊếŧ người, việc này không thể phủ nhận. Nhất là Saiko, một người không cha không mẹ không người thân, anh ta có thể gϊếŧ người phi xác mà chẳng ai hay biết, lại nói, anh ta là người có quyền có thế. Cô biết anh ta cho tới nay chính xác được năm ngày, nhưng cô vẫn hiểu rõ được độ đáng sợ của người đàn ông mới hai mươi này.

" Hử?" Anh ta tiếp tục hỏi. Đôi mắt đó khiến Saiko sợ đến mức rùng mình mà lùi về phía sau. Đôi mắt màu tím ấy dường như muốn xé nát Saiko ra vậy.

" Vâng. Tất.... tất..... tất nhiên rồi."

Cô thậm chí còn không thể nào giữ được bình tĩnh nữa.

Và tai của cô nghe thấy tiếng gì đó giống như tiếng lắp súng, rất nhẹ thôi, nhưng cũng nghe thấy, và đúng là tiếng lắp súng thật.

Akira hỏi: " Nói xem, nếu như anh đã lắp giảm thanh vào súng rồi, còn gây ra tiếng nữa không?"

Saiko gật đầu: " Có."

" Vậy nếu căn phòng này cách âm thì có không?"

" Em không biết."

Akira không nói gì mà nổ súng lên trần, làm cho Saiko giật mình suýt chút nữa mà bật khóc.

Akira lặng lẽ tới chỗ của Saiko, dí sát khuôn mặt mình vào Saiko.

" Còn tưởng em không biết sợ?"

Saiko không dám nói gì, và không dám đối mắt với Akira. Cô bé sợ ánh mắt ấy.

Vì quá sợ hãi, và cũng chẳng biết làm thế nào để đối mặt với Akira, lại sợ những điều có thể xảy ra với mình, mà Saiko đã không kìm được mà bật khóc. Ban đầu chỉ là một vài giọt nước mắt chảy ra, Saiko chỉ cắn răng mà nhịn, nhưng rồi dần dần, phải chịu cái áp lực kinh khủng đó của Akira mà Saiko bật khóc thành tiếng, rồi cứ như thế mà ngã ngồi xuống, trong khi vẫn đang khóc.

Akira từng nhìn thấy phụ nữ khóc rất nhiều lần rồi, nhưng lại chưa từng nhìn thấy con gái, mà lại còn là trẻ con khóc bao giờ, cho nên anh không biết phải xử lý thế nào. Dù Saiko có giỏi giang cỡ mấy, có một tinh thần thép, thì hiện tại, Saiko cũng mới 12 tuổi.

Saiko vẻ mặt bất mãn, không đơn thuần là ngồi khóc thút thít nữa mà là gào lên, dường như sợ người ta không nghe thấy. Đứa con gái nào cũng thế, bẩm sinh từ lúc sinh ra đều có biệt tài ăn vạ tốt gấp mấy ( trăm) lần con trai.

Saiko tủi thân vô cùng. Cả đời chưa bị bắt nạt bao giờ, lần này nếm mùi mới thấy chẳng hề dễ chịu, ai bảo ngày xưa bắt nạt người ta, bây giờ nghiệp quật lại chăng? Cả đời chưa từng nghe theo mệnh lệnh của ai, chưa từng biết thế nào là số hai, giờ phải chịu cái cảnh người ta nói gì cũng phải gật, bảo sao Saiko chịu đây? Dẫu biết nên làm những gì có lợi cho bản thân, nhưng Saiko vẫn không thể nào thích nghi ngay được.

Akira ngồi xổm xuống, khẽ xoa đầu Saiko như một đứa trẻ, rồi khẽ nói: " Nín đi nào. Đừng khóc nữa. Lần sau, sẽ không làm em sợ nữa. Em cũng đừng, chống đối như thế, nên là, góp ý thôi." Rồi ôm lấy cái đầu nhỏ nhắn của Saiko và dỗ dành.

Saiko vẫn còn thút thít: " Bé dỗi!"

" Đừng dỗi nữa nhé. Không còn bé nữa đâu."

" Kệ. Bé cứ dỗi."

Hai người này, đều là trẻ con hết.