Edit: Náo
“Con giờ đi ra ngoài được chứ?”
“Cùng nhau đi ra ngoài là được.” Hắc Đản ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mắt to chớp chớp, giọng nói tràn đầy tự tin: “Con giờ mạnh hơn cả ba ba mà.”
Trần Thải Tinh nhìn bé con ưỡn ngực về phía trước, không nhịn được cười, dỗ dành nói: “Đản Đản của chúng ta đúng là tuyệt thật.”
“Con sẽ bảo vệ ba ba.” Hắc Đản vẫn kiên trì đứng hiên ngang trước mặt ba ba mình.
Trần Thải Tinh xúc động trong lòng, không hổ là con cậu sinh ra, cảm động nói: “Được, ba ba trông cậy vào Đản Đản. Chúng ta ra ngoài tìm người tập hợp lại, không thể đến học bổ túc tiếng Anh trễ được.”
Hoa Tùng:???
Vào lúc này còn có thể nghĩ đến chuyện học bổ túc tiếng Anh? Có cần phải tỏ ra chăm học thế không? Nhưng cô không dám thắc mắc nhiều. Nữ quỷ nhỏ kia đối với Trần Thải Tinh nói gì nghe nấy, luôn miệng gọi ba ba, nói thế nào cũng là một tiểu Boss của nhà vệ sinh này, có nữ quỷ nhỏ che chở thì khả năng bọn họ có thể an toàn rời khỏi trường học sẽ lớn hơn nhiều.
Bên ngoài đều là những ảo ảnh mà giáo viên mỹ thuật tạo ra, đầu mũi phảng phất mùi hương của hoa bách hợp, Chu Tuy cùng Lâm Tín đều không biết đang ở chỗ nào.
“Ba ba đi lối này.” Hắc Đản vừa đi vừa nhảy hướng về phía trước dẫn đường, hai bím tóc nhỏ lắc lư qua lại.
Hoa Tùng nhìn đường mà nữ quỷ nhỏ kia chỉ, rõ ràng đó là lan can, nếu đi thẳng xuống sẽ ngã. Cô do dự nhìn Nguyên Tinh đi theo nữ quỷ nhỏ, bỏ qua con đường bên trái.
“Què thì què, mạng quan trọng hơn.” Hoa Tùng quyết tâm đi qua.
Kết quả khi bọn họ bước qua lan can, dưới chân không phải hư vô mà là nền đất chắc chắn. Hoa Tùng thở phào nhẹ nhõm, bé con này thực sự rất tốt.
“Ba ba, hai chú đang ở bên đó!” Hắc Đản vươn ngón tay bụ bẫm chỉ về một phía.
Hoa Tùng nhìn sang. Không phải là hai con ma nữ sao? Nhưng trải qua chuyện vừa xong cô cũng đã có kinh nghiệm, không thắc mắc gì thêm, hoàn toàn tin lời Đản Đản.
Đến gần hơn cô mới phát hiện “hai ma nữ” kia đang cầm tay nhau.
“Nếu tôi cho là Tiểu Tín thì chắc chắn cậu là Tiểu Tín, từ khi rời khỏi nhà vệ sinh chúng ta đã không buông tay, không thể sai được.”
Một ma nữ khác sắc mặt không tốt kêu lên: “Chu Tuy tôi đây đừng sợ. Chúng ta tìm được anh Nguyen thì nhất định có thể đi ra ngoài.”
Mà điều kì dị hơn là hai người rõ ràng đang nói chuyện với nhau, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt thì lại giống như không nghe được lời đối phương nói. Hai người cau chặt lông mày, tay siết lấy nhau không buông.
Trần Thải Tinh không khỏi cảm thán: “Quả là tình yêu sâu sắc.”
Có yêu hay không Hắc Đản không hiểu, bé chỉ biết tìm thấy người rồi liền chạy đến chỗ Chu Tuy với Lâm Tín vỗ vào người họ, vui vẻ nói: “Hai chú à, Đản Đản đến tìm hai người nè. Hai người không cần bảo vệ Đản Đản nữa, để Đản Đản bảo vệ hai người.”
Trần Thải Tinh nhìn bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện mà trong lòng rơi lệ cảm động.
Đản Đản của cậu giỏi quá.
Làm gì cũng được.
Ảo cảnh trước mắt bị phá tan, Chu Tuy với Lâm Tín mới hiện ra hình người. Hai người mừng rỡ suýt chút nữa là ôm nhau khóc rống, nhưng may mà Lâm Tín thấy Trần Thải Tinh cùng Hoa Tùng ở đây mới kiềm lại, vừa cảm ơn Đản Đản vừa nói: “Anh Nguyên, ảo cảnh này mạnh quá, vừa rời khỏi nhà vệ sinh đã không ổn.”
“Chúng ta vẫn còn ở tầng có phòng mỹ thuật.” Trần Thải Tinh nói, bây giờ cậu vẫn ngửi thấy hương hoa bách hợp.
Nếu như không có Đản Đản dẫn đường, dưới tình huống cậu dẫm phải bậc thang thứ mười ba thì chắc chắn cơ thể sẽ mất kiểm soát mà bước vào phòng mỹ thuật. Trần Thải Tinh tự tin vẫn có thể thoát ra ngoài, chỉ là hơi tốn công một chút. Hiện tại có đường tắt đương nhiên phải sử dụng.
Hắc Đản dẫn mọi người rời đi, rất nhanh đã đến được tầng dưới cùng, thoát khỏi nơi có phòng học mỹ thuật.
Hương hoa dần mất đi, mà thay vào đó quỷ quái xuất hiện nhiều hơn. Bọn họ chạm mặt Takahashi Kazuhiko và Sawano Hiroshi, hai kẻ kia đã không còn hình người nữa. Chúng có bốn chân như chó, thân hình to lớn, phía trước là mặt người, sau lưng lại là mặt chó. Những con quỷ thấy có người đến thì ùa đến như kiến thấy mật.
Nhưng bọn chúng chưa kịp lao tới thì phía trước xuất hiện một người tuyết khổng lồ, miệng nó liên tục gọi mẹ, mặt đất rung chuyển dữ dội, nó tiến đến truy đuổi đám quỷ quái kia.
Hắc Đản bĩu môi khó chịu nói:”Ba ba, nó sao có thể gọi mẹ được chứ, con cũng muốn gọi như vậy … ”
“Không được.” Trần Thải Tinh đánh tan suy nghĩ nhỏ bé của Đản Đản, nhìn mặt bé con đã tức giận, đành lên tiếng dỗ dành: “Người tuyết không thông minh bằng Đản Đản, cũng không đáng yêu như Đản Đản, con muốn cùng nó so đo sao?”
Hắc Đản nhìn người tuyết to lớn kia chỉ biết ngây ngốc gọi mẹ. Bé không thèm so sánh với thứ ngu ngốc như nó.
“Ba ba, con không so nữa.”
“Bé ngoan.”
Có người tuyết mở đường, đường đi về phía trước rất dễ dàng, mặc dù thi thoảng có cá lọt lưới nhưng Trần Thải Tinh cũng không cần động tay vì đã có đám Chu Tuy giải quyết. Hắc Đản thì cứ như đang đi chơi vậy, váy đỏ xúng xính, vừa đi vừa nhảy vui vẻ, hai bím tóc lắc qua lắc lại rất đáng yêu.
Rất nhanh bọn họ rời khỏi được toà nhà.
“Anh Nguyên, là Yuko.” Lâm Tín cảnh giác nhìn về ma nữ phía trước. Yuko này đem đến cho cậu cảm giác rất khác so với bọn quỷ quái thông thường.
Yuko là người thì lúc nào cũng cười vui vẻ, hiền lành đáng yêu. Giờ Yuko biến thành một con quỷ trên tay cầm bút bi, một nửa mặt vẫn cười, để lộ núm đồng tiền, mà nửa kia quỷ khí âm trầm, tóc dài đen nhánh rũ xuống phủ lên hai má, trong con mắt có thể nhìn thấy màu đỏ như máu.
“Con tiện nhân Suzumiya kia đâu? Nó biến học trưởng thành quái vật rồi, nó đâu rồi? Tao muốn gϊếŧ nó.”
Trần Thải Tinh nói: “Không phải cô ấy bị các người gϊếŧ rồi ư?”
Tuy rằng giấc mộng không trọn vẹn, nhưng cái kết chắc chắn Haruhi Suzumiya chết rất thảm.
“Đáng đời nó, ai bảo nó dám mê hoặc học trưởng, tao sẽ xé nát quần áo nó, cắt tóc nó, để xem nó còn gì để quyến rũ học trưởng.” Yuko như phát điên, nhớ lại cảnh trả thù khi Haruhi Suzumiya còn sống khiến ả vui vẻ vô cùng, cười nói điên dại: “Nó chết rồi, chết trước mặt tất cả mọi người, ha ha ha ha nó không bao giờ xuất hiện được nữa, không thể mê hoặc học trưởng…”
Kẻ nằm mơ sẽ chỉ mãi nằm mơ! Học trưởng của ả bây giờ chỉ còn là một con quái cẩu dị dạng, còn ở đây chửi bới Suzumiya là tiện nhân.
Trần Thải Tinh không tin Yuko là đại boss, ả chưa đủ tư cách, cậu đưa ánh mắt nhìn về phía sau Yuko, lạnh giọng nói: “Haruhi đã nghe chưa? Cô còn muốn tốt bụng để cho cô ta chửi bới sao?”
Yuko vốn hung hăng nói lớn trong phút chốc cả người co rúm lại, nửa người còn lại hẳn là cô của trước kia: “Haruhi Suzumiya tới rồi, Haruhi Suzumiya đang ở đây, chạy mau.”
“Nó làm sao có thể đến được.”
Tiếng nói quỷ dị âm u cùng lo lắng sợ hãi của hai nửa Yuko liên tục phát ra chồng chéo lên nhau. Yuko quay đầu nhìn, phía sau lại trống không không có thứ gì, tức giận quay lại trừng người trước mặt.
Trần Thải Tinh buông tay: “Chỉ đùa một chút thôi. Mới rồi còn hung hăng lắm mà, sao trêu đùa một chút đã không chịu được rồi?”
“Mẹ kiếp, tao muốn mày gϊếŧ cậu ta, tao muốn cậu ta chết, cậu ta và Haruhi Suzumiya đều thật phiền phức.” Một nửa khuôn mặt của Yuko mỉm cười.
Mái tóc đen bên nửa khuôn mặt còn lại ngay lập tức biến lớn, như một cái roi đánh về phía Trần Thải Tinh. Nhưng roi kia chưa kịp động tới một góc áo của cậu thì nữ quỷ nhỏ đã lao ra đấu với nó. Tuy chỉ là một con quỷ nhỏ nhưng bé con rất nhanh chiếm được thế thượng phong, chế ngự được phần tóc kia, cầm trên tay cái roi biến ra từ tóc, bé con lớn tiếng quát: “Đừng hòng đánh được ba ba của Đản Đản!”
Hắc Đản rất tức giận, giọng cũng lạnh xuống, trong tay tràn ra từng tia từng làn khỏi đen, phần tóc kia tiếp xúc với sương đen rút về chẳng kịp, từng phần một hoá thành tro tàn. Toàn bộ không gian chỉ còn lại tiếng gào thét của nửa kia Yuko, mà Hắc Đản cũng không có dừng tay, sương đen càng thêm dày đặc, dọc theo sợi tóc bay về phía Yuko.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Yuko vang lên.
Hai nửa của Yuko bị sương đen nuốt lấy, vốn là một thể gắn liền nay bị cưỡng chế tách rời, thân thể bị chia đôi khiến bọn họ kêu gào đau đớn, cho đến khi sương mù tan ra chỉ còn lại một Yuko.
“Thành một con quỷ bình thường rồi.” Lâm Tín nhận ra điều khác lạ từ Yuko.
Hoa Tùng sợ hãi nhìn qua nữ quỷ nhỏ trong nhà vệ sinh, mới chỉ là một tiểu Boss, vậy Haruhi Suzumiya sẽ còn mạnh đến thế nào đây.
Sau đó ngạc nhiên thấy nữ quỷ nhỏ vừa rồi còn lạnh lùng bây giờ không khác gì trẻ ba tuổi vọt đến trước mặt anh Nguyên, ngẩng cái đầu nhỏ vui vẻ hỏi: “Ba ba thấy con có lợi hại hông? Con ngoan lắm đúng hônggggg?”
Hoa Tùng:…
“Đản Đản là tuyệt nhất.” Trần Thải Tinh xoa đầu bé con.
Hắc Đản vui vẻ nhảy tới nhảy lui.
“Anh Nguyên, Haruhi Suzumiya tại sao không gϊếŧ Yuko?” Chu Tuy tò mò hỏi.
“Chuyện đó còn phải hỏi sao, đương nhiên là để hành hạ cô ta.”
Hoa Tùng coi đó là điều đương nhiên, nếu có kẻ dám xé quần áo, lăng nhục cô trước mặt người khác, cô sẽ khiến kẻ đó sống không được chết không xong.
Trần Thải Tinh không trả lời, đi tới bên cạnh Yuko, hỏi: “Haruhi Suzumiya chết như thế nào?”
“Nó… Nó tự thiêu.” Yuko sợ sệt phát run, không còn một nửa kia Yuko quái ác, ả khóc đến đáng thương: “Tại sao, nó rõ ràng là quái vật, còn kéo cả trường cùng chết, kẻ xấu xa như vậy sao đáng được tồn tại?!”
Trần Thải Tinh: “Cô cũng không đáng được tồn tại.” Sau đó dễ dàng giải quyết sinh mạng của Yuko, nhìn về phía những người khác: “Mọi người rời khỏi đây trước đi, tôi cần đến văn phòng một chuyến. Đản Đản đưa các cô chú ra ngoài.”
Hắc Đản bĩu môi làm nũng: “Ba ba con muốn đi cùng ba.”
“Bé ngoan, con mạnh như vậy, có con bảo vệ các cô chú mới có thể rời khỏi đây chứ.” Trần Thải Tinh véo hai cái má phính của bé.
Hắc Đản cũng thật dễ bảo, một câu khen ngợi như vậy đã khiến bé ưỡn cao ngực, tự tin nhận lấy nhiệm vụ, nói: “Ba ba yên tâm, con nhất định đưa mọi người ra ngoài.”
“Được, gặp lại sau.”
Chờ cho đến khi bóng lưng Trần Thải Tinh biến mất sau màn đêm, nữ quỷ nhỏ xinh xắn đang vui vẻ mặt ngay lập tức xị xuống, mắt nhìn qua ba người, lời nói ra cũng không ngọt ngào như trước, nói: “Đi thôi, Đản Đản mang các người ra ngoài.”
Hoa Tùng:… Bé con lật mặt nhanh như vậy, đến ba ba cũng nhận không ra!
Trần Thải Tinh đương nhiên là biết. Hắc Đản từ khi sinh ra chỉ có thể ở cùng cậu trong thế giới trò chơi, thời gian khác đều là tách nhau ra, cho nên có cậu ở đây thì dính như kẹo mè xửng, ngọt ngào vô cùng. Những lúc khác còn phải xem tâm tình nó thế nào, rất giống một đứa con trai, hơn nữa còn có Quách Dục, Trình Lập Phong chiều chuộng vô điều kiện, ngoại trừ Nguyên Cửu Vạn có thể đánh đòn nó, tính cách thật sự rất ương bướng!
Nhưng có lẽ là do chính mình sinh ra, Trần Thải Tinh nhìn sao vẫn thấy bé con rất đáng yêu, gặp chuyện chưa bao giờ quậy phá, rất đáng tin tưởng. Cậu đi thẳng đến văn phòng, trên đường cứu Chu Kiện, hắn ta đang cứu giúp một con quỷ, mà con quỷ kia chính là Tiết Hạo. Tiết Hạo vẫn ghi thù chuyện bị Chu Kiện hại lần trước, nói rằng gã biết đường ra ở đâu, có ý tốt đến đây giúp Chu Kiện rời khỏi trường học.
Mà xem hướng đi thì chính là đường dẫn đến chỗ của giáo viên mỹ thuật.
Sau khi được cứu, Chu Kiện mang theo một thân thương tích đi theo Trần Thải Tinh. Thật may vết thương chỉ ở ngoài da, không đến nỗi mất mạng. Hắn đối với Trần Thải Tinh vẫn có phần đề phòng.
“Vừa nãy không đề phòng, bây giờ làm còn tác dụng sao? Nếu tôi muốn gϊếŧ cậu thì vừa rồi đã không cứu cậu rồi.” Trần Thải Tinh nói.
Chu Kiện nghĩ cũng phải, nếu cậu thật sự là quỷ quái vừa rồi không ra tay hắn sẽ bị Tiết Hạo gϊếŧ chết.
“Giờ cậu đi đi, đi thẳng năm phút là ra được bên ngoài.”
Chu Kiện lo lắng hỏi: “Anh Nguyên không đi à?”
“Tôi còn có việc.”
“Tôi đi cùng anh, có người đi cùng sẽ có thể dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau.”
Trần Thải Tinh nhìn qua hắn khiến hắn sợ đến mức tím mặt lại, không thể làm gì khác hơn là nói: “Thôi, đi thì đi, chỉ là tôi cảm thấy thế giới sau sẽ rất khó với cậu.”
Chu Kiện:???
“Đúng rồi, anh Nguyên anh định đi đâu? Tìm Chu Tuy với Lâm Tín sao rồi?”
“Không, hai người bọn họ đã đi ra ngoài, tôi đi tìm thầy giáo tiếng Anh học bổ túc.” Trần Thải Tinh đi phía trước dẫn đường, nói cũng không quay đầu lại.
Chu Kiện càng ngày càng thấy không thể hiểu được lời anh Nguyên, thời gian không còn nhiều vậy mà vẫn chăm chỉ đi học bổ túc tiếng Anh?
Đúng là như vậy.
Nhưng chắc chắn không phải là học bổ túc thật.
Bên ngoài toàn là quỷ, trái lại trong phòng không có gì bất thường, nắng vẫn chiếu vào qua cửa sổ. Leicester vẫn giống như mọi khi nhàn nhã ngồi trên ghế, chỉ là sắc mặt lạnh lùng, cách đó không xa là Haruhi Suzumiya đang đứng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nói: “Anh có yêu Nguyên Tinh không?”
“Yêu hay không cũng không liên quan đến cô.” Leicester liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến thời gian học bổ túc rồi, hắn muốn đuổi vị khách không mời mà đến này đi thật nhanh.
Haruhi Suzumiya mặt càng lạnh hơn, âm trầm nói: “Cậu ấy là người tốt, nếu anh dám làm tổn thương cậu ấy, kết cục sẽ biến thành một tên mặt chó.”
Trần Thải Tinh đến vừa kịp nghe được câu nói đó. Hắn nhớ tới hai cái mặt chó của Takahashi và Sawano, lại nhìn Leicester mặt đã đen đi, không nhịn được cười giơ tay mở cửa. Leicester nhìn sang, sắc mặt liền trở nên tươi tỉnh, nhưng khi nhìn thấy Chu Kiện sau lưng Trần Thải Tinh, mặt lại xị xuống.
“Đến học bổ túc đây.” Trần Thải Tinh không nhịn được cười nói.
Leicester nói: “Đáng ra phải rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Trần Thải Tinh:…
“Bạn học Suzumiya, chúng tôi muốn rời trường học.” Trần Thải Tinh nhìn về phía Haruhi Suzumiya.
Đối phương sắc mặt bình tĩnh, hơi cúi người nói: “Cảm ơn những ngày qua có Nguyên Tinh chiếu cố.”
Chu Kiện phía sau đã run lẩy bẩy, chỉ sợ thật sự nghe được Haruhi Suzumiya nói dẫn bọn họ ra ngoài. May mắn là đối phương cũng không có lòng tốt như vậy.
Trần Thải Tinh cùng Leicester ra khỏi văn phòng, phía sau là cái đuôi Chu Kiện. Đến khi bọn họ rời khỏi được toà nhà thì quay lại nhìn về phía văn phòng. Haruhi Suzumiya đứng đó quan sát ngôi trường đầy rẫy yêu ma quỷ quái này, thậm chí nhìn cả về phía ngôi làng, nhưng nó không còn là những xiềng xích đau khổ nữa.
Suzumiya vẫn còn sống trong khổ đau.
“Haruhi, từ bỏ đi, đừng báo thù nữa.” Trần Thải Tinh nói. Cậu biết Suzumiya có thể nghe được.
Chu Kiện cả đường đề phòng cuối cùng cũng có thể ra đến cổng trường. Ngoài cổng u ám một mảng, không có một tia sáng lọt qua, không biết rằng là cửa thật hay cửa giả? Đột nhiên từ sau lưng thổi đến một làn gió lạnh, Chu Kiện run lên, không kịp suy nghĩ mà bước ra ngoài.
Bên kia bình minh ló rạng.
Ngoài cổng còn có ba người Chu Tuy, Lâm Tín, Hoa Tùng cùng một cô bé. Cô bé kia nhìn có chút kỳ lạ, không giống như là người …
“Ba ba!”
Bé gái chạy nhào vào l*иg ngực của người sau lưng hắn, Chu Kiện quay đầu thấy là Nguyên Tinh, lại nhìn lại bé con kia, rốt cuộc thì là người hay quỷ? Theo lẽ thường, bé con gọi Nguyên Tinh là ba ba thì không thể là quỷ, nhưng trên người nó lại không có nhân khí. Chu Kiện một bên âm thầm đánh giá, một bên đề phòng.
“Hai người kia đâu? Có phải là ra rồi không?” Chu Kiện nhớ tới đồng đội của hắn.
Trần Thải Tinh nói: “Cậu có thể chờ hoặc đi tìm.” Thực ra cậu có thể đoán được hai người kia có lẽ không còn sống.
Chu Kiện do dự một chút nhưng cuối cùng cũng không đi tìm. Trò chơi đã đến hồi kết thúc, hắn không muốn trở lại nơi đáng sợ kia.
“Chúng ta bây giờ chờ NPC đến dẫn đi phải không?”
“Trước khi rời đi tôi có nơi cần đến.” Trần Thải Tinh nói.
Mọi người không có ý kiến đều đi theo, ngang qua đường ray là khung cảnh nhà cửa hoang tàn của thôn dân hiện ra, vừa nhìn là biết từ rất lâu đã không được dùng tới. Cho tới khi đến tiệm tạp hoá, nơi này khác xa so với xung quanh, nhìn vào thấy rất mới, vả lại còn được quét dọn sạch sẽ. Bà lão trông tiệm nhìn thấy đoàn người của Trần Thải Tinh đang tới, trên mặt hiện ra nụ cười.
“Nguyên Tinh về rồi sao, muốn mua hoa quả không?”
“Bà nội, bà đã giúp Haruhi Suzumiya sao?” Trần Thải Tinh tin chắc rằng bà lão này là một người còn sống.
Bà lão già đáy mắt mờ mịt, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Nó là một đứa trẻ đáng thương. Chuyện đã lâu rồi, hôm đó nó từ trường học trở về, nhưng lúc đó chưa tới giờ tan học, lão từ bên trong cửa hàng nhìn thấy Haruhi quần áo rách rưới, giống như vừa bị bắt nạt ôm cặp chạy đi. Một cô gái ăn mặc như vậy ra đường không có tốt, lão mới tiện tay giúp đỡ cho nó mượn chiếc áo khoác, cũng không phải ân đức gì lớn lao. Đúng là đứa nhỏ đáng thương.”
“Đúng rồi, muốn mua hoa quả không?”
Trần Thải Tinh cười từ chối: “Ngày hôm nay không mua.”
“Không mua cũng không sao.” Bà lão như là nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, con gái lão đi công tác, nó có dặn nếu mọi người muốn về thì để lão dẫn ra khỏi làng.”
“Con gái bà tên gì vậy?” Chu Kiện đã nghĩ tới nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
Bà lão nói: “Watanabe Reiko.”
Quả nhiên.
Trò chơi kết thúc.
Hắc Đản đản không nỡ rời ba ba, cả đường đi như kẹo mè xửng dính lấy ba ba, ôm lấy đùi của ba ba. Trần Thải Tinh trong lòng đã mềm nhũn, dù hiện tại là một Hắc Đản bướng bỉnh, cậu cũng nhìn thành bé con hoạt bát đáng yêu không có mập tí nào. Cậu ôm Hắc Đản vào trong lòng, véo hai má mềm mại bụ bẫm của Hắc Đản, nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Ba ba sẽ đến tìm Đản Đản thật sớm.”
“Ba ba hứa rồi đó~” Hắc Đản vươn cánh tay mũm mĩm vòng qua cổ ba ba, mặt ghé sát lại, làm nũng nói: “Đản Đản không muốn rời xa ba ba.”
Trần Thải Tinh thiếu chút nữa là khóc mất, liền hôn mấy lần lên mặt Hắc Đản.
Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh nhìn mà ghen tị.
Hắc Đản ngoan ngoãn nằm nhoài trên vai ba ba, thấy vẻ mặt của cha liền hôn một cái vào má ba ba, nhìn cha cười đắc ý.
Nguyên Cửu Vạn: Tay có chút ngứa.
Nhưng hắn biết hiện tại không được đánh, chờ xem, chờ cậu vừa đi, chúc mừng con có thể cảm nhận được việc có cha thay ba là vui hay nên buồn!
Hắc Đản cảm nhận được nguy hiểm, ghé sát hơn vào Trần Thải Tinh bĩu môi nói: “Ba ba, cha lườm con.”
Trần Thải Tinh lập tức lườm ngược lại.
Nguyên Cửu Vạn:…
Hắc Đản nhóc muốn nát mông đúng không!
“Ba ba con sẽ nhớ ba lắm~” Hắc Đản mềm giọng nói.
Trần Thải Tinh trong lòng ấm áp, hận không thể mang bé con đem về nhà, trong lòng tràn đầy tình cảm phụ tử sâu sắc.
Chu Tuy cùng Lâm Tín nhìn mà cảm động, nghĩ thầm Anh Nguyên thực sự là quá đáng thương. Vất vả lắm mới có thể nhận ra con gái, ở trong game mới có thể ở cùng bạn trai, bây giờ lại phải rời khỏi trò chơi. Đây mới thực sự là đáng thương, vốn tưởng rằng bọn họ luôn phải đối đầu với nguy hiểm, sinh mạng bị rình rập đã là đáng thương, nhìn lại Nguyên Tinh, ít ra so với anh ấy thì hai người lúc nào cũng được ở bên nhau.
Họ lại nhìn thầy giáo tiếng Anh.
Chu Tuy thở dài, một mặt tôi hiểu anh em, nói: “Anh cũng đừng khó chịu, trong lòng Anh Nguyên lúc nào cũng có anh.”
Leicester:?
“Cảm ơn, tôi biết.”
Chu Tuy lại thở dài, đã đến lúc chia tay, cuối cùng vẫn là đau đớn.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, anh và Anh Nguyên là có duyên phận, có thể anh ấy còn trở lại.”
Leicester bây giờ đã biết chính xác đối phương muốn nói cái gì, nhìn qua một lớn một bé đang ôm nhau, rũ mi mắt nói: “Có lẽ chẳng bằng được tiểu quỷ kia.”
Chu Tuy nghĩ đó cũng là điều đương nhiên, Đản Đản đáng yêu thế cơ mà. Nhưng hắn không thể làm tổn thương lòng người, liền khách khí nói: “Cũng không phải, anh Nguyên vẫn thích anh, anh và Đản Đản không giống nhau, anh ấy đối với anh là tình yêu.”
Hoa Tùng cùng Chu Kiện:…
Nguyên Tinh rốt cuộc là thần thánh phương nào, trong game thần quái có con gái với bạn trai, giờ phải tách biệt, thật là nghiệp chướng.
Rất nhanh cảm giác lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn lại ập tới.
Lại tới thời điểm tổng kết.
【Tổng kết cá nhân thế giới trường cấp ba kinh dị Nhật Bản của Trần Thải Tinh】
Hoàn thành tìm kiếm manh mối giá trị cao.
Hoàn thành giải mã bí mật trạm xe.
Hoàn thành giúp Hắc Đản trong nhà vệ sinh tìm đủ thi thể.
Hoàn thành đánh bại giáo viên mỹ thuật trong lời đồn.
Hoàn thành giúp Haruhi Suzumiya bỏ xuống nỗi uất hận trong lòng.
Cho điểm SS, thưởng hai ngàn kim tệ, nhận được một đạo cụ.
Chúc mừng ngài, hãy thắp sang ngôi sao mới, thành công tiến vào hình thức thế giới cao cấp, đã mở được
Thành phố hư không, chúc ngài có những phút giây vui vẻ trong các thế giới sau này.
】
Trần Thải Tinh chú ý tới ngôi sao vừa sáng lên trên ba lô, cậu nhìn vào khu đạo cụ, thế giới trò chơi đã lâu không cho cậu đạo cụ nào, mấy thứ cậu tự mang ra như con dấu của hiệu trường, cũng như sợi dây đỏ của cặp song sinh là lễ vật của đám quỷ quái, không thể coi là phần thưởng của trò chơi.
Bây giờ đã có đạo cụ, căn cứ vào nguyên tắc của trò chơi, khả năng lớn nhất là thuộc tính của đại boss.
Trần Thải Tinh nghĩ đến Haruhi Suzumiya, lại nghĩ đến chuyện Nguyên Cửu Vạn muốn tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ …
Chẳng lẽ là người song tính?
Vừa mở ra nhìn từng hàng đạo cụ ba lô, nơi chưa động đến chính là chân dung của Haruhi Suzumiya, một thiếu niên trẻ trung với mái tóc ngắn không phân rõ nam nữ. Trần Thải Tinh trong lòng hồi hộp một chút, nhưng cậu nghĩ không dùng vẫn tốt hơn.
Tuy rằng cậu không kỳ thị song tính, nhưng là chưa nghĩ đến chuyện cậu muốn biến thành song tính.
Mở ra đạo cụ.
【Haruhi Suzumiya: Phần thưởng siêu hiếm, chúc mừng ngài thu được một thức thần mạnh mẽ Haruhi Suzumiya~ 】
Trần Thải Tinh sửng sốt một chút, không nghĩ tới chuyện bản thân mình được bonus cả Haruhi Suzumiya.
【Còn mười giây, người chơi muốn tiến vào Thành phố hư không hay thế giới hiện thực?
】
Trần Thải Tinh không do dự nữa, trực tiếp chọn tiến vào Thành phố hư không. Sau đó cậu chợt nhớ ra, Hắc Đản hẳn là có thể đến Thành phố hư không thì phải? Như vậy cậu có thể ở lâu hơn một chút, hơn nữa ở hiện thực cậu cũng không có việc gì làm.
Mười, chín, tám… Một.
Hoan nghênh ngài đi đến Thành phố hư không.
Quay lại lần nữa.
Trần Thải Tinh nhớ tới khi cậu mới từ thế giới cấp thấp lên thế giới cao cấp, lần đầu tới đây cũng như nhà quê cái gì cũng thấy mới mẻ, bây giờ chỉ ước có thể thật nhanh đi tìm bé con.
Nơi này là quảng trường lớn, người chơi cao cấp mỗi lần từ trong game đi ra đều đến đây.
Không cần biết có tiền hay không, mọi người ở đây đều được đối xử bình đẳng.
Cho nên người ở đây rất nhiều, có người mới đi ra từ thế giới trò chơi, còn có những người chơi sinh sống ở Thành phố hư không. Trần Thải Tinh đi đến liền thấy Lâm Tín và Chu Tuy, còn có cả Hoa Tùng và Chu Kiện, xem ra mọi người đều vừa được lên thế giới cao cấp.
Chu Tuy và Lâm Tín vừa thấy cậu đã vui vẻ, Chu Tuy nói: “Anh Nguyên, quả nhiên anh cũng đến thế giới cao cấp, không hổ là người tài.”
“Đây chính là Thành phố hư không?” Hoa Tùng cũng hiếu kì.
Bộ dáng của bọn họ rất nhanh thu hút được vài người chơi đầu cơ. Nơi này không bị luật pháp hiện thực khống chế, đánh nhau thắng được thưởng tiền, gϊếŧ người thì bị đày đến thế giới trò chơi, thật sự là vòng lặp vô hạn, một thế giới kết thúc tiếp tục một thế giới khác, không có thưởng tiền vàng, không biết lúc nào mới có thể đi ra ngoài.
Đây chính là lưu vong.
Ngoại trừ hai thứ này ra, những thứ khác không có hạn chế, cho nên trộm, tội phạm lừa đảo, lấy sắc lừa tiền trò gian manh nào cũng có. Dù sao tiền vàng kiếm qua game cũng khó hơn là đi lừa người, hơn nữa ở Thành phố hư không làm vậy cũng không bị phạt.
Ích lợi cũng không ít.
Đương nhiên những người đầu cơ kia đều là kẻ nhìn xa trông rộng, thực lực mạnh mẽ, người chơi level cao sẽ không động vào, đều lựa chọn những người chơi cấp thấp để lừa gạt.
Bởi vì những người chơi mới này vào đây thấy cái gì cũng mới, mới đến sẽ muốn tìm mua mấy thứ quy tắc sinh tồn này nọ.
“Mấy người là người mới hả? Có muốn một phòng không?”
Có một kẻ đầu cơ đi đầu, nhắm vào mấy người chơi mới với vẻ mặt đầy vẻ hiếu kì mới mẻ.