Editor: Maris
Ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào.
Thân hình của nữ quái vật to lớn, làn da dưới ánh trăng trở nên trong suốt được bao quanh bởi một tầng ánh sáng vàng nhạt, nhìn kỹ thì chính là những mảnh vảy, được dán vào từng lớp từng lớp, trên thái dương có một đôi sừng trâu, sau lưng có một cái đuôi dài nhỏ rũ xuống, trên mặt sàn đảo qua đảo lại.
“Ta nhìn thấy ngươi rồi.”
“Không cần trốn, ta biết rõ ngươi đang ở đâu.”
Quái vật dùng đuôi mở cửa tủ treo quần áo trong phòng, phát ra tiếng cười hung ác, “Bé cưng, nếu không ra ngoài ta sẽ lột da của ngươi ra, đập nát xương của ngươi sau đó biến ngươi làm thành đồ trang trí trong phòng của ta.”
Không có tiếng đáp lại.
Nữ quái vật bạo lực phá nát cửa tủ, cái đuôi mọc đầy gai ngược quét qua hai lần trong tủ, bên trong trống rỗng không có thứ gì, giọng nói cao lên, “Ta biết ngươi đang ở đâu.” Đôi mắt khổng lồ nhìn quanh gian phòng một vòng, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, lộ ra mỉm cười.
“Bé cưng, ngươi tới số rồi.”
Trần Thải Tinh ở bên trong căn phòng nhỏ thở nhẹ, con quái vật đi đến hướng đối diện với cậu, không biết có thấy hai người hay không nữa. Bên tai là tiếng đập phá cùng tiếng cười to dụ dỗ, đe dọa của những con quái vật ở mấy phòng khác.
“Ha ha ha ngươi không thoát được đâu.”
“Ta biết ngươi đang núp dưới giường.”
Có người chơi bị dọa đến mức gào khóc, Trần Thải Tinh nghĩ thầm người chơi này sắp bị phát hiện rồi, quả nhiên một giây sau vang lên tiếng rít gào của nữ người chơi: “A a a a!!! Đừng gϊếŧ tôi, đừng ăn, đừng ăn tôi!”
Nữ quái vật trong phòng sải bước về phía cửa.
Đã phát hiện cậu và Tiểu Cửu.
Bên tai vẫn là tiếng của nữ người chơi: “Cầu xin ngươi … ”
Trần Thải Tinh ánh mắt lộ ra trầm tư, một tay đưa ra xoa tóc Tiểu Cửu để động viên. Xuyên qua khe hở, đuôi của nữ quái vật quét qua, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu trốn ra phía sau, cửa phòng bị đánh thành một lỗ to.
“Tìm ra rồi, bé cưng đang trốn ở chỗ này.” Tiếng của nữ quái vật vang lên ở cửa, thân hình to lớn khom người chui vào, chỉ vào được nửa người, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm hai người trốn ở góc, phát hiện người dính vết máu của ả không phải là Trần Thải Tinh, bất mãn nói: “Ngày hôm nay trước tiên là ăn em trai của ngươi đi, Nguyên Cửu đúng không? Bé con, lại đây đi nào, để ta có thể nhìn ngươi rõ một chút.”
Trần Thải Tinh thở gấp bên tai của Tiểu Cửu, nhanh chóng trốn vào trong góc.
Hành động này khiến cho con quái vật tức giận, nó cố gắng chen toàn bộ cơ thể vào cái lỗ nhỏ, cửa gỗ bị nứt ra, toàn bộ cơ thể của quái vật đã chui vào, một bên gọi: “Nguyên Cửu, Nguyên Cửu bé cưng mau nói chuyện đi nào.”
Gian phòng nhỏ hẹp giờ đây tràn ngập mùi tanh hôi của con quái vật.
Trần Thải Tinh ôm thật chặt Tiểu Cửu nhích sang hướng giường lớn, bọn họ bị dồn tại một góc tối, móng tay sắc bén của con quái vật mò vào, tức giận hét lớn: “Nguyên Cửu, Nguyên Cửu, nếu ngươi không lên tiếng thì ta sẽ gϊếŧ chết chị của ngươi.”
Tiếng hét của con quái vật quá lớn, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gào khóc của nữ người chơi và con quái vật ở phòng cách vách.
“Tô Manh Manh sao?”
“Là tôi, ngươi đừng gϊếŧ … ”
Một tiếng răng rắc vang lên, như tiếng hàm răng sắc bén nuốt lấy cái gì đó, sau đó là âm thanh máu tươi văng ra tung toé, cuối cùng không nghe thấy tiếng của Tô Manh Manh nữa.
Trong nháy mắt, nữ quái vật bắt được chân của Tiểu Cửu, thời gian giống như dừng lại, một tiếng rống đầy phẫn nộ, không cam lòng vang lên. Trần Thải Tinh không khách khí chém ngang móng vuốt của đối phương, ôm Tiểu Cửu đứng lên, lạnh lùng nhìn vào mắt của nữ quái vật.
“Đồ súc sinh.” Mới vừa rồi còn gọi bọn họ là bé cưng, Trần Thải Tinh sớm đã muốn mắng vào mặt rồi.
“Còn về trò chơi ngày mai, ta muốn … ”
“Im mẹ mày đi.” Trần Thải Tinh ngắt lời dọa nạt của con quái vật, mắng thẳng vào mặt nó: “Lớn lên xấu xí như vậy, không tư cách cùng chị đây nói chuyện, cút nhanh lên, đừng có đây làm bẩn mắt ta.”
Nữ quái vật không cam lòng, hung ác nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, Trần Thải Tinh cười lạnh một tiếng, có bản lĩnh thì đêm nay ngươi gϊếŧ chết ta xem.
Bên ngoài bây giờ như bữa tiệc máu me, con quái vật đang nhấm nháp Tô Manh Manh phát ra từng tiếng nhai nuốt thỏa mãn, còn có bầy linh cẩu vây quanh kêu gào, vẫy đuôi cầu xin chỉ để được ăn một khúc xương còn sót lại.
Nữ quái vật rời đi.
Trò chơi mỗi ngày gϊếŧ một mạng đã kết thúc.
Tiếng mưa lớn gió rền ngoài thuyền đã dừng lại, điện cũng đã trở lại, cảm giác cứ như mới đi dạo một vòng ở quỷ môn quan rồi may mắn được cứu sống. Nhưng tất cả những người chơi đã trải nghiệm qua buổi tối kinh khủng như đêm nay đều biết rằng những căn phòng sáng sủa và xa hoa này chỉ là một khoảng thời gian giải lao yên bình ngắn ngủi mà thôi.
Cửa nhỏ nát bét cũng không thể nào phục hồi lại, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu đi ra, nghĩ trong lòng hẳn là năm giờ sáng hôm sau, trên thuyền tất cả mọi thứ đều trở về như bình thường.
Phải mau chóng đi ra ngoài.
Trần Thải Tinh xoa tóc Tiểu Cửu hỏi, “Có sợ hay không?”
“Không sợ, em có anh ở đây.” Tiểu Cửu dựa vào l*иg ngực của Trần Thải Tinh nói.
Trải qua một hồi sinh tử đứa trẻ này sao có thể không sợ cho được, Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu xả nước nóng đi tắm, bây giờ cậu đang vật lộn trong đầu, nhất định phải gϊếŧ chết lũ quái vật này.
Khoảnh khắc vừa nãy, nếu người bị gϊếŧ không phải là Tô Manh Manh thì Tiểu Cửu chắc chắn sẽ bị gϊếŧ.
“Ngủ một chút đi, buổi tối có nhiều việc phải làm lắm.” Trần Thải Tinh xoa mặt Tiểu Cửu, nói.
Nguyên Cửu Vạn chui vào l*иg ngực của Trần Thải Tinh, không hề biết xấu hổ mà ăn đậu hủ.
Ngoài phòng sóng yên biển lặng, hiệu quả cách âm đã trở lại.
Trần Thải Tinh cứ nghĩ chính mình sẽ không ngủ được, nhưng khi ôm Tiểu Cửu, cơ thể đứa nhỏ mềm mềm ấm áp như lò sưởi, rất nhanh làm cho cậu cũng bước vào mộng đẹp.
Trời vừa sáng, phòng tiệc lầu hai lại vang lên tiếng nói chuyện, cười đùa náo nhiệt.
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn tỉnh lại, nhanh chóng thay quần áo, lúc đi ra ngoài hành lang gặp phải bốn người Vương Tiêu Tiêu và Ngưu Khánh Phong, Vương Tiêu Tiêu đang nói chuyện với Ngưu Khánh Phong.
“… Các người nghĩ các người cứ kè kè như vậy là có thể hít được gì từ tụi này hả.” Vương Tiêu Tiêu không kiên nhẫn nói.
Ngưu Khánh Phong: “Thảm kịch đêm qua cô cũng nhìn thấy rồi đó, chúng ta cần phải liên minh lại.”
“Cái này là do anh muốn đào manh mối từ chúng tôi thì có.” Vương Tiêu Tiêu kéo Từ Hồng Hồng muốn rời đi, lười cùng Ngưu Khánh Phong nói nhảm, liền nhìn thấy Trần Thải Tinh, “Chị Nguyên Tinh, Tiểu Cửu.”
Ngưu Khánh Phong liếc nhìn hai người một lớn một nhỏ, nói: “Thế thì nhiều người quá rồi.”
“Không hề chung đường.” Trần Thải Tinh nói xong, nhìn thấy có vẻ Ngưu Khánh Phong còn muốn hỏi cái gì đó, cười híp mắt nói thẳng: “Chúng ta muốn đi xuống dưới đáy thuyền, nếu như anh là có can đảm đi theo, thì tôi cũng hoan nghênh.”
Đã ba ngày trôi qua trên thuyền, nhóm oldbie cũng đã nắm sơ lược tình hình chung trên thuyền, tự nhiên biết rõ dưới đáy có gì. Ngưu Khánh Phong không ngờ người phụ nữ có thai này gan lớn như vậy, bỗng trở nên bối rối, nở nụ cười cứng ngắc, hắn thật sự không dám đi xuống.
“Các cô đi đi, chú ý an toàn ha.” Ngưu Khánh Phong khách khách sáo nói.
Trần Thải Tinh không để ý, mang theo Tiểu Cửu đi xuống cầu thang, tránh hướng phòng tiệc.
Ngưu Khánh Phong thu ánh mắt nhìn cậu lại, cười cười thăm dò nói: “Hai người các ngươi cùng Nguyên Tinh lập thành một đội à? Như vậy, thực lực nhóm chúng tôi cũng không kém, tình huống đêm qua nguy hiểm như vậy, chúng ta có thể trao đổi kế sách, như vậy có thể ra ngoài sớm một chút rồi…”
Màu bạc của ánh trăng soi chiếu sáng chiếc thuyền lớn.
Một lớn một nhỏ nhanh chóng đi đến cầu thang dẫn xuống phía dưới, lần trước đi xuống, Trần Thải Tinh nhớ con đường này không có chút ánh sáng nào cả, nhưng Tiểu Cửu cảm nhận phương hướng rất tốt, hai người hợp tác, rất nhanh đã đi đến tầng dưới.
Hành lang đen kịt, không có một chút tiếng động nào, hoàn toàn yên ắng.
Trần Thải Tinh móc ra đèn pin cầm tay, chiếu sáng, kéo Tiểu Cửu nhanh chóng chạy qua hành lang, đẩy cửa lớn ra.
“Mỗi người một bên.” Tuy rằng Colin năm giờ mới có thể trở về, nhưng Trần Thải Tinh vẫn cảm thấy cậu phải tranh thủ thời gian.
Hắn và Tiểu Cửu bắt đầu lục soát gian phòng. Không hề để ý rằng cánh cửa hé mở sau lưng bọn họ, đang từ từ chậm rãi đóng lại.
“Đã tìm được chưa? Tiểu Cửu.” Trần Thải Tinh hỏi. Ở bên này cậu bới tung hết tất cả các tủ, đến cả thảm lót giường cũng đều kiểm tra rồi, không có gì hết.
“Không có ạ.”
Cả gian phòng rất lớn, cách bố trí so với phòng suite không khác nhau mấy, nhưng chỉ có một phòng ngủ chính. Trần Thải Tinh thậm chí ngay cả ổ chó của quái vật cũng tìm qua một vòng, không phát hiện ra gì hết. Thời gian dần trôi qua, tim của Trần Thải Tinh hoảng loạn đập mạnh không ngừng, cậu quét mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, hiện tại còn chưa đến hai giờ, nhưng cảm giác bất an này càng ngày càng lớn.
“Không tìm nữa, chúng ta cứ ra ngoài trước đi.” Trần Thải Tinh đã quyết định.
Hai người đi tới phòng khách, cánh cửa ban đầu hé mở đôi chút giờ đây đã đóng chặt, lòng hơi hồi hộp một chút, dự cảm xấu của Trần Thải Tinh tăng mạnh, cậu kéo cửa ra, tay năm cửa cửa không hề xê dịch tí nào, mạnh mẽ khóa chặt.
“Anh ơi, cửa bị khóa rồi a.” Nguyên Cửu Vạn đẩy cửa ra, bên ngoài vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ.
Trần Thải Tinh phút chốc nghĩ tới tình huống xấu nhất: “Khóa rồi thì chúng ta mau đi kiếm chỗ trốn đi, sáng sớm ngày mai rồi tìm cách trốn ra …” cậu còn chưa nói hết, sắc mặt chợt biến, bởi vì cậu nghe thấy tiếng gầm của quái thú, mơ hồ có thể nghe đến tiếng bước chân đi nhanh về phía này.
Quái vật đã quay trở lại.
Phải bình tĩnh. Cậu còn có kẹo đạo cụ, chỉ cần Colin không trở về là được rồi.
Trần Thải Tinh nhìn quanh phòng một vòng, tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần, ngay lấp tức ôm lấy Tiểu Cửu trốn vào trong tủ. Rất nhanh, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Âm thanh dừng lại trước cửa, con quái vật rống kêu một tiếng, hai cánh cửa từ từ mở ra.
Xuyên thấu qua khe hở, Colin mình người đầu quái vật đứng ở cửa, vỗ tay một cái, cả phòng bỗng sáng rực lên.
Ở trong tủ, tim Trần Thải Tinh đập nhanh, không ngờ Colin từ yến hội trở về, càng bởi vì Colin sờ đầu của con quái thú bên cạnh một cái, sát ý nồng nặc nói: “Tìm thứ trốn bên trong.”
Mũi con quái thú giật giật, rất nhanh xác định rõ phương hướng, nhanh chóng chạy tới trước cửa tủ.
Trần Thải Tinh mắng một câu thô tục, tựa như cùng lúc cửa tủ mở ra, cậu nhanh chóng ném một viên kẹo về phía góc phòng, một tay kia móc ra hoa hồng.
Còn nước còn tát.
Quái vật Colin nguyên bản ánh mắt mang theo sát ý tàn nhẫn lúc nhìn thấy hoa hồng, cả người bỗng trở nên nhu hòa, lộ ra vẻ mặt dịu dàng chân thành nói: “Thân ái… ”
“Chị ấy không phải là thân ái của ngươi.”
Tiểu Cửu không biết bị chạm mạch chỗ nào, thở phì phò xoa thắt lưng chạy tới đỡ eo nói: “Ngươi không cần nói gì hết, đi qua một bên.”
“Được, vị hôn thê yêu dấu.” Colin nói xong, đứng qua một bên.
Trần Thải Tinh chú ý thấy mấy cánh hoa hồng bắt đầu khô héo, vật phẩm này thế mà chỉ có thể sử dụng một lần!!! Lại không xài được lâu, nhanh chóng kéo tay Tiểu Cửu, vừa chạy trốn vừa nói: “Colin, anh đi lên giường ngủ một chút đi.”
Hai người vừa chạy ra khỏi phòng, tiếng sột soạt vang lên càng lớn. Trần Thải Tinh quay đầu lại nhìn lên phù điêu cửa chính bỗng sửng sốt một chút, trong phòng ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi xuống, bên trong bụi hoa hồng gai phát ra ánh sáng màu vàng…
Cậu không kịp nhìn nhiều để xác nhận có phải là chìa khóa hay không, bởi vì những cánh hoa trong tay đã bắt đầu rụng dần.
“Đi thôi.”
Trần Thải Tinh kéo Tiểu Cửu chạy thật nhanh, phù điêu động vật hai bên hành lang cũng thoả thích cùng cậu chạy trốn, mãi đến khi chạy đến vách tường cuối cùng, đám động vật nhỏ này đứng tại chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người.
Chạy một hơi lên đến lầu hai, toàn bộ hoa hồng trong tay đã khô héo, cánh hoa rơi xuống hết.
Ở phòng tiệc, bọn quái vật đang nói đùa vui vẻ, mãi đến tận cho đến khi một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên, bọn quái vật dừng uống rượu, cười nói: “Colin quái thú, không bắt được con mồi sao?”
” Lá gan con mồi này quá lớn, nên sớm một chút ăn sạch nó đi.”
“Tôi cũng muốn, có điều như vậy là phá hủy quy tắc của con thuyền này.”
Trần Thải Tinh không muốn tiếp tục nghe, nhanh chóng đi đến gian phòng ở lầu ba, linh cẩu ở cửa chăm chú nhìn chằm chằm cậu chảy nước miếng. Trần Thải Tinh nắm Tiểu Cửu tay bình tĩnh đi qua, ầm một cái, đóng cửa lại.
Ngay khoảnh khắc cậu đóng cửa kia, quái thú đã chở Colin đến phòng tiệc.
Trở về phòng, Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến điều mà bầy quái vật kia vừa mới nói, các quy tắc trên chiếc thuyền này hẳn là sẽ bảo vệ người chơi. Càng hoặc là nói bọn họ hiện tại đang ở bên trong thế giới sơ cấp, điều kiện tử vong tương đối nghiêm ngặt hơn, như quy tắc của thế giới này chính là săn gϊếŧ vị hôn thê, một ngày chỉ gϊếŧ một người, trừ khi người chơi dẫm mìn, đυ.ng trúng lúc quái vật đang đại khai sát giới bên ngoài, thì những thời gian khác bọn họ đều là an toàn.
Trừ khi đυ.ng phải lúc Colin là quái vật.
Thời điểm trốn trong tủ, Colin cùng quái thú nói chuyện giọng điệu mang theo sát ý hung ác.
“Anh ơi, an toàn rồi.” Nguyên Cửu Vạn ngước mặt lên ngoan ngoan nói.
Trần Thải Tinh lúc này mới phát hiện câu siết chặt tay của Tiểu Cửu, buông tay ra, lòng bàn tay Tiểu Cửu đều trở nên hồng hồng đỏ đỏ, không khỏi lấy lại tỉnh táo, áy náy nói: “Có đau hay không? Đều đỏ hết cả rồi.”
“Vậy anh thổi thổi một chút đi.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn đưa lòng bàn tay đỏ hồng ra.
Trần Thải Tinh nở nụ cười, nâng bàn tay nhỏ của Tiểu Cửu tiểu tay thổi thổi. Một đêm ly kỳ như vậy xảy ra, hai người chạy đến mồ hôi nhễ nhại, lập tức vọt vào phòng tắm rồi lên giường. Buổi tối lúc nãy xảy ra quá nhiều chuyện, Trần Thải Tinh không ngủ được, nhớ đến phù điêu bụi hoa hồng gai trên cánh của của phòng của Colin.
Cánh cửa ban đầu trống trơn, thế nhưng lại xuất hiện bụi hoa hồng gai và động vật ở hai bên vách
Chắc là lúc tối khi bọn họ lẻn vào, bụi hoa hồng bò ra, khóa cửa lại, Colin cảm nhận được nên trở về.
Cứ như bắt cá trong rọ…
Phi phi, không phải.
“… Rốt cuộc là đó có phải chìa khóa hay không.” Trần Thải Tinh thì thầm, nhớ đến lúc chạy ra có nhìn qua một chút, bên trong bụi gai giống như phát ra ánh sáng của kim loại.
Nguyên Cửu Vạn vùi trong l*иg ngực của Trần Thải Tinh, nghe tiếng thì thầm, nhỏ giọng nói: “Anh có thể đi thử nhìn nha.”
“Bây giờ sao? Hết hoa hồng rồi.”
“Anh ơi, mèo.” Nguyên Cửu Vạn nhắc nhở, “Có mấy con mèo ở trên tường.”
Bản năng hổ dữ của Trần Thải Tinh thức tỉnh, nâng khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Cửu trong chăn lên, vui vẻ hôn nhẹ hai bên má nhóc.
“Tiểu Cửu nhà anh sao lại thông minh như vậy!”
Nguyên Cửu Vạn: Tuy rằng rất vô liêm sỉ, nhưng hắn rất thích.
Ban ngày phù điêu trên tường là vật chết, buổi tối sẽ trở thành vật sống, cho nên chìa khóa nhất định phải đi lấy vào buổi tối. Trần Thải Tinh hôn vào mặt Tiểu Cửu một cái, nói: “Anh đi một chuyến, Tiểu Cửu ngoan mau ngủ đi.”
Sau đó thì sử dụng vật phẩm, khi mở mắt ra chính là hành lang âm u yên tĩnh, những con vật xung quanh đang cố hết sức để chạy trốn. Trần Thải Tinh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, dưới chân liền vấp phải một cái gì đó mà lảo đảo té ngã, nhanh chóng bị bụi gai hoa hồng cuốn lấy, dây leo bụi gai gai quấn nhiều vòng quanh mắt cá chân cậu, Trần Thải Tinh ăn đau nên há mồm chửi bậy.
Meo meo meo.
Cậu, thật sự đã trở thành một con mèo.
Sau một lát, dây leo thả ra, giống như là muốn trêu chọc những động vật này, nhanh chóng đuổi theo mấy động vật khác. Ngay lúc Trần Thải Tinh thở phào, có dây leo gõ gõ lên đầu của cậu, thúc giục cậu mau tiếp tục chạy trốn, Trần Thải Tinh lảo đảo đứng lên, bị đẩy chạy về phía trước, đằng trước cậu có rất nhiều động vật bị dây bụi gai quấn quanh và quất lên người, có vết máu loang lổ từng giọt rơi xuống mặt đất hoặc là trên hoa hồng, chúng chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Trần Thải Tinh một bên vừa chạy vừa quan sát, dây leo bụi gai hoa hồng được kéo dài ra, phía cuối có chìa khóa được dây leo quấn vòng quanh, ánh sáng láp lánh màu vàng óng. Bên tai truyền đến âm thanh
líu ra líu ríu, nhưng khi đến bên tai Trần Thải Tinh thì hóa thành ngôn ngữ nói.
“Trịnh Tây còn sững sờ làm gì, chạy mau đi”. “Đêm nay có hai người chơi đến, có điều thế nhưng họ có thể sống sót đi trở về”. “Cô gái kia với đứa nhỏ thật là may mắn”. “Không nói nữa, chạy mau, nó lại tới nữa rồi”. “Lúc nào mới có thể kết thúc cuộc sống như thế này đây”…
Trần Thải Tinh không biết mình đã chạy bao lâu, choáng váng một trận, một lần nữa mở mắt đã quay về phòng suite. Trước mắt cậu là Tiểu Cửu, đứa nhỏ giống như gặp chuyện gì mà sợ hết hồn, cách cậu đặc biệt gần, bĩu môi lùi về sau, thế nhưng cậu phát hiện ra khuôn mặt của nhóc đỏ bừng. Trần Thải Tinh trong nháy mắt hiểu được Tiểu Cửu mới vừa rồi muốn làm gì.
“Hôn trộm?”
Bị bắt quả tang ngay tại trận, Nguyên Cửu Vạn: Mắt mở to.
Trần Thải Tinh nhìn nhìn dáng vẻ đứa nhỏ ngượng ngùng, đỏ mặt, hôn vào trán Tiểu Cửu một cái, cảm thấy buồn cười, nói: “Ngủ đi.”
“Anh ơi, tìm thấy chìa khóa rồi sao?”
Trần Thải Tinh ừm một tiếng, kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra vừa nãy. Lúc Nguyên Cửu Vạn nghe cậu nói bụi gai quấn lên mắt cá chân làm cậu đau nhói, trên khuôn mặt mũm mĩm đã không còn nụ cười, giọng điệu ngoan ngoãn đưa ra lời đề nghị đầy tử tế: “Anh ơi, muốn phóng hỏa không?”
“Còn muốn trở thành kẻ gây ra hỏa hoạn à.” Trần Thải Tinh bật cười, xoa tóc nhóc. Nhớ đến mấy con vật lúc nãy, cậu lúc đầu còn tưởng là nanh vuốt của bọn quái vật, hiện tại xác định rõ là không phải, nói: “Mấy con vật đó chắc hẳn là những cô dâu trong quá khứ.”
Sống sót tới ngày cuối cùng bị giữ lại trở thành cô dâu của Colin, biến thành các loại động vật nhỏ rồi bị giam giữ trong phù điêu trên tường, cứ đến đêm thì chịu đựng tra tấn dằn vặt.
Nếu như phóng hỏa, mấy người chơi trở thành cô dâu kia cũng sẽ chịu vạ lây.
“Ngày mai rồi nói.”
Thời gian cũng không còn sớm. Sáng sớm hôm sau, Trần Thải Tinh ngủ chưa đẫy giấc, bỗng có ai đó gõ cửa.
Hai người Vương Tiêu Tiêu và Từ Hồng Hồng vội vàng tiến vào, trăm miệng một lời nói: “Hai người không có chuyện gì thì tốt quá rồi, buổi tối xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chúng ta không nghe được manh mối, làm sao bây giờ?”
Trần Thải Tinh phất tay bảo quản gia đi xuống chuẩn bị bữa sáng, tuy rằng quản gia đã lộ nguyên hình trước mặt cậu, nhưng Trần Thải Tinh sai khiến rất thuận tay. Quản gia vẫn trăm nghe ngàn thuận, cái rắm cũng không dám thả, thâm trầm lui xuống chuẩn bị bữa sáng.
“Đã có chuyện gì xảy ra à?” Trần Thải Tinh không trả lời hỏi ngược lại Vương Tiêu Tiêu.
“Chúng tôi ngồi xổm ở góc cầu thang để nghe lén manh mối, bầy quái vật kia đang khoe khoang chiến tích, vui vẻ nhắc lại trò chơi lắc xúc xắc, bỗng có một con quái thú đột nhiên gầm lên một tiếng, Colin cưỡi lên quái thú đi xuống dưới, toàn bộ lũ quái vật đều tránh ra, chúng liền phát hiện ra chúng tôi, tôi nhớ rõ lời cô nói nếu có vấn đề thì nhanh chân chạy lên trên, tên chó chết Ngưu Khánh Phong kia lại dám đẩy tôi ra làm lá chắn quái vật cho hắn.” Vương Tiêu Tiêu nói tới câu cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
Trần Thải Tinh: “Cô không có chuyện gì thì tốt rồi.”
Người chơi trong trò chơi này qua từng thế giới có thể lập thành tổ đội tạm thời, ý nghĩa chính của việc này là là trao đổi và chia sẻ manh mối cho nhau, nhưng cũng vì điều này mà sợ nhất đến thời điểm quan trọng thì bị đồng đội bán đứng.
“Các cô có bông hồng nào không? Vật phẩm ấy.” Trần Thải Tinh nhớ tới hỏi lại, Vương Tiêu Tiêu gật đầu, Từ Hồng Hồng trước tiên liếc nhìn Trần Thải Tinh, lắc đầu nói: “Ở thế giới trước tôi không nhận được nhiều kim tệ, nghĩ rằng một đóa hoa cũng không có tác dụng gì nên không mua.”
Trần Thải Tinh không để ý lời nói của Từ Hồng Hồng là thật hay giả, kể lại ngắn gọn sự việc tối hôm qua, bỏ qua chi tiết cậu biến thành mèo và phát hiện ra chìa khóa.
“… Ý của cô là hoa hồng có thể chống lại một lần công kích của con quái vật?” Từ Hồng Hồng cao giọng kinh ngạc nói.
Trần Thải Tinh: “Tôi không biết rõ cái này có tác dụng với toàn bộ bọn quái vậy hay không … ”
“Đến Colin cũng không thể chống lại, thế thì sao mấy con quái vật kia lại có thể kia chứ.” Từ Hồng Hồng che dấu ý cười nơi đáy mắt, nói nói vài câu, mượn cớ muốn đi vệ sinh rồi rời khỏi.
Trần Thải Tinh liếc nhìn Vương Tiêu Tiêu, nhắc nhở: “Cẩn thận Từ Hồng Hồng.”
“Cô ta có hoa hồng.” Vương Tiêu Tiêu nhìn ra rồi. Cô và Từ Hồng Hồng đã trải qua hai thế giới, đây là thế giới thứ ba, cô cho là Từ Hồng Hồng trượng nghĩa gan lớn vô tâm vô tư, không ngờ tới Từ Hồng Hồng giấu lá bài tẩy đến cô cũng hòng lừa gạt.
Trần Thải Tinh không nói gì, hoa hồng chống chọi được một lần nguy hiểm, tương đương với việc có thêm một mạng, người chết rồi thì cái gì cũng mất, đồng đội thì tính là cái thá gì?
Người chơi thường mang tâm lý tránh hại tìm lợi, đặc biệt là tối hôm qua còn không nghe trộm được tí manh mối nào.
Cậu vốn là muốn hỏi mượn hoa hồng từ Vương Tiêu Tiêu, hiện tại cậu không muốn nữa.
Hai người không có thân quen như vậy. Chờ Vương Tiêu Tiêu rời đi, Nguyên Cửu Vạn đi cùng ở phía sau, dùng giọng nói ngoan ngoãn đáng yêu gọi: “Anh ơi.”
Trần Thải Tinh quay người lại thì thấy trong tay của Tiểu Cửu có cầm hoa hồng, lập tức kinh ngạc.
“Tại sao em lại có cái này?”
“Tại nó nhìn đẹp á, em có kẹo nhiều quá rồi nên mới mua hoa.” Nguyên Cửu Vạn đưa hoa đưa, “Anh ơi, Tiểu Cửu thích anh nhất. Hoa hồng này đều tặng cho anh hết.”
Ngay lúc này, Trần Thải Tinh chảy xuống giọt nước ắt cảm động của một người cha hiền lành, nâng lên hai má mũm mĩm của nhóc, hôn hai cái.
Cho dù các đồng đội khác có hòa hợp hay phản bội như thế nào, Tiểu Cửu nhất định cũng sẽ không phản bội cậu!
Đây là đứa con đầu lòng mà cậu nửa đường lượm được ở thế giới thứ nhất rồi nuôi nấng tời giờ. Trần Thải Tinh thề thốt với vẻ mặt kiêu ngạo.
Cậu không mở nổi miệng để hỏi mượn đạo cụ của Vương Tiêu Tiêu, nhưng không có gì xấu hổ khi nhận lấy hoa của Tiểu Cửu, đều là người trong nhà cả. Trần Thải Tinh bỏ hoa hồng vào ba lô trong trò chơi, bên ngoài ầm ĩ tiếng la hét, có tiếng nói chuyện và còn có tiếng khóc.
Hai người đi ra ngoài. Hành lang có nhiều người đứng đó, là đồng đội nữ của Tô Manh Manh bị gϊếŧ đêm qua, giờ đang khóc nghẹn ngào, thút tha thút thít.
“… Manh Manh chết rồi, chết rất thảm, quái vật kia ăn cô ấy, tôi không muốn chơi nữa, tôi muốn về nhà.”
Mấy nữ người chơi khác vây quanh an ủi, một số người mới suy sụp hỏi: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao chúng ta lại chết? Chúng ta đang ở thế giới nào? Mấy người nói là chơi trò chơi, vậy trò chơi kia phải chơi đến lúc nào mới có thể qua cửa trở về?”
Sắc mặt của các oldbie nặng nề, họ không trả lời được, bọn đã lục soát toàn bộ con thuyền, ngoại trừ căn phòng phía dưới của quái vật là không vào được, những chỗ khác cũng không có chỗ nào khả nghi hết, không tìm được manh mối nào cả, ngay cả làm sao phát động điều kiện tử vong cũng không biết.
“Là chơi trốn tìm.” Ngưu Khánh Phong trả lời, thấy tất cả mọi người nhìn về phía hắn, thì nói tiếp: “Tôi sau này mới biết, thật đó. Quái vật đi theo chúng ta chơi trốn tìm, chúng ta chính là con mồi, quái vật tìm tới con mồi, hỏi tên, nếu nói ra thì chính là đáp ứng … mấy người ngày hôm qua cũng nghe thấy câu trả lời của Tô Manh Manh rồi đó.”
Lúc bị quái vật nhìn chằm chằm, cả da đầu tê dại, tình huống hoảng loạn tình huống, con quái vật lại hỏi tên, người chơi theo bản năng sẽ trả lời.
Ngưu Khánh Phong không nói dòng máu đỏ ở cửa, hoặc hắn ta không biết điều đó, hoặc hắn ta cố tình giấu nó để khiến người chơi hoảng sợ. Dù sao tối hôm qua Tô Manh Manh chết thảm, tâm lý của người chơi hiện tại đều đã sụp đổ. Nếu con quái vật gϊếŧ người bừa bãi như vậy, thì tối nay phải làm sao bây giờ?
“Nếu thế, vậy tối nay thì sao?”
Ngưu Khánh Phong bất lực nói: “Tôi buổi tối đi nghe trộm, nhưng thật đáng tiếc lại bị bị phát hiện, thiếu chút nữa là không trở về. Từ Hồng Hồng và Vương Tiêu Tiêu có thể làm chứng.”
Nếu Ngưu Khánh Phong nói ra tên đồng đội của mình, người chơi còn có thể nghi ngờ, nhưng nói đến hai người khác, thì lại không có gì để hoài nghi. Vương Tiêu Tiêu không muốn tiếp lời tên chó chết Ngưu Khánh Phong này thì Từ Hồng Hồng gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ nghe được một nửa, tụi quái vật còn chưa nói ra manh mối thì chúng tôi đã bị phát hiện, sau đó chạy trở về.”
“Có điều …” Ngưu Khánh Phong kéo dài âm thanh, khi ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người hắn, Ngưu Khánh Phong xuyên qua mọi người nhìn về người phụ nữ có thai ở cách đó không xa, bày ra bộ dáng tốt bụng hi sinh vì mọi người, nói: “Tối hôm qua Nguyên Tinh đi đến nơi ở của con quái vật, có lẽ sẽ có đầu mối mới, kể ra một chút sau đó chúng ta sẽ có thể sớm ra ngoài.”
Tên bạch liên hoa này, đã vô đạo đức còn muốn gài cậu vào thế bí.
Để chị Nguyên ta đây dạy ngươi cách trở thành người tốt.