Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 12: Mặt mũi anh trai này đẹp thì có đẹp, đáng tiếc gu lại khó đỡ quá

Hai cô gái cạnh đó đang thảo luận.

“Bồ nói coi phải Từ Tiểu Yến úng não rồi không mới diễn cái phim dở người này? Hình tượng nữ thần khó lắm mới tạo dựng được bị cái phim này đập hết rồi há há há há há!”

“Sao trách diễn viên được, có trách thì trách biên kịch ấy. Biên kịch phải ẩm ương thế nào mới viết nổi tình tiết thế này hả trời? Cười đau cả ruột mất thôi.”

“Tui mà là diễn viên chắc hận biên kịch bỏ mẹ rồi há há há há há!”

Tân Y Dật: “…”

Đúng lúc cô đơ mắt nhìn thẳng định tiến vào cõi tiên, bên cạnh bỗng vang lên mấy tiếng tằng hắng khá nặng.

Hai cô gái đang xem phim cũng nghe thấy tiếng hắng, bất giác ngoái đầu nhìn sang, đơ người ngay tức khắc.

“Ôi má ơi, mau nhìn kìa, bên kia có anh nào đẹp trai lắm!”

“Tui thấy rồi tui thấy rồi!”

Thấy hai cô gái nhìn sang, Hạ Lâm Tự nở với cả hai nụ cười thân thiện.

“Anh ấy cười với bọn mình hả?”

“Đúng đó đúng đó, hình như cười với bọn mình thiệt đó!”

“Hey,” Hạ Lâm Tự tỉnh queo bắt chuyện hai em gái, chỉ vào iPad trong tay hai cô: “Mấy nay anh cũng xem “Tàu bay” đấy.”

Hai cô gái vừa kinh vừa mừng: “Hả, thật ạ?” Chẳng lẽ anh giai này nghe họ xổ nho mấy chỗ khó đỡ trong phim, đồng cảm như thấy chính mình nên định tham gia chung?

Cả hai chà tay soàn soạt, đang định thi triển công phu khẩu nghiệp đã nghe Hạ Lâm Tự nói: “Anh thấy biên kịch của phim này viết được lắm đấy.”

Hai cô gái: “…???”

Từ từ, từ đã nào? Anh giai này đẹp thì có đẹp, nhưng hình như gu hơi khó đỡ?

Hạ Lâm Tự lại hỏi: “Hai em thấy sao?”

“…”

Hai người tui nhìn bồ bồ nhìn tui, trao nhau ánh mắt đắm đuối. Cứ cho anh giai này đẹp hơn nữa thiệt, họ cũng không dám dối lòng múa lưỡi xổ bậy.

“… Ha ha, bọn em cũng thấy thế đó!”

“Dạ dạ dạ, đúng là biên kịch viết khá thật, ha ha ha ha!”

“Phim này thú vị vậy, biên kịch chắc chắn là nhân tài!”

Hai cô gái cười như hoa nở, hết lời khen đuôi. Sắc đẹp trước mắt, nguyên tắc là cái thá gì? Chả là gì sất!

Tân Y Dật, Giả Thuần Thuần đứng bên: “…”

Hạ Lâm Tự lại cười rạng ngời hơn khoe hai cái răng khểnh bé hoắt: “Hai em cũng có thể xem những phim khác của biên kịch nhé, đề cử “Tình cờ”, “Một ngày của Bạch tiểu thư” với “Mười hai” nè, đều hay lắm đó!”

Nghe đến đây, Tân Y Dật trố mắt nhìn Hạ Lâm Tự. “Mười hai”?

Hai cô gái cũng đớ người: “Dạ? Mấy phim đó cùng một biên kịch viết hết ạ?” Hẳn nhiên hai cô gái cũng từng xem một hai phim trong đó, chí ít là có từng nghe tên. Nhưng bình thường chẳng ai buồn để ý xem biên kịch là người nào.

“Phải đó.”

“À dạ, thế chắc biên kịch này cũng giỏi thiệt! Cám ơn anh trai đề cử nhé, về nhà bọn em sẽ xem liền!”

“Đừng khách sáo.”

Một hồi sau, phục vụ gọi đến số của hai cô gái, cả hai dềnh dàng cất iPad đi vào ăn.

Họ vừa đi, Giả Thuần Thuần đã lập tức bật ngón cái với Hạ Lâm Tự: “Tiểu Tự Tử, giỏi lắm!”

Thực ra vừa rồi khi đứng bên nghe hai người nọ chê bai biên kịch cô đã rất muốn xông tới giải thích một bài, nói rất nhiều việc vốn không phải do biên kịch, biên kịch chỉ là kẻ đứng ra đổ vỏ thay, đừng có chuyện gì cũng chửi biên kịch. Đương nhiên với mức độ sợ xã hội của cô, những lời ấy cũng chỉ dám nghĩ trong lòng chứ nào dám thật sự đôi co với người lạ?

Không ngờ Hạ Lâm Tự chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu đã khiến anti “xóa bình luận”!

Tân Y Dật đánh giá Hạ Lâm Tự với vẻ ngạc nhiên: “Cậu còn từng xem “Mười hai”?”

“Mười hai” là phim ngắn chiếu mạng từ mấy năm trước, hồi đó không những Tân Y Dật chưa phải biên kịch độc lập mà thậm chí còn chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp. Cô và các bạn trong trường cùng quay một phim ngắn ngoài giờ, nhận một vài giải thưởng cấp sinh viên, cũng có lượt xem chừng trăm mấy chục ngàn view trên mạng. Nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một sản phẩm phổ biến với cộng đồng nhỏ.

“Phải xem chứ.” Hạ Lâm Tự nói, “Làm trợ lý cho đàn chị, đương nhiên phải xem hết mọi sản phẩm của chị rồi.”

Ra là như thế. Tân Y Dật nghĩ thầm, hẳn là sau khi làm trợ lý cho mình cậu đã xem bổ sung hết mọi sản phẩm của cô từ trước.

“Không tệ, giỏi lắm, rất biết kính nghiệp.” Cô khen ngợi. Dừng một lát lại nói, “Nhưng thực ra cậu có thể không cần xem “Tàu bay”…” Cứ để cái phim đáng chết đó biệt tích giang hồ đi…

Đã nói tới phim này, Hạ Lâm Tự cũng tò mò hỏi, “Đàn chị, tại sao “Tàu bay” lại quay ra như thế vậy?” Có xem thế nào cũng không thấy giống trình độ bình thường của Tân Y Dật.

Tân Y Dật mím môi, hồi sau mới trả lời: “Việc này nói ra thì phức tạp lắm…”

“Phức tạp?”

“Ờ. “Tàu bay” là dự án đầu tiên tôi nhận hồi mới ra làm riêng năm năm trước, lúc ấy do bên nhà sản xuất tìm tới, mà bên sản xuất thì cũng là bộ phim đầu tiên họ làm. Hồi ấy tôi chỉ muốn nhanh chóng tạo được thành tích, có dự án là nhận luôn chứ không suy nghĩ kĩ càng gì.”

Cô dừng một lát, cố gắng trình bày một cách khách quan: “Do nhà sản xuất mới vào nghề, không rành rẽ nhiều chuyện. Mà tôi thì hồi ấy tuy từng theo các thầy cô viết vài bộ phim nhưng kinh nghiệm cũng vẫn chưa đủ, rất nhiều việc không biết phải xử lý thế nào. Đạo diễn kể ra khá có kinh nghiệm. Nhưng so với việc quay một bộ phim đàng hoàng, tôi nghĩ vị đạo diễn đó muốn nhanh chóng ôm một món tiền rồi chạy lấy người hơn.”

“Rất nhiều chỗ đạo diễn không hề quay theo kịch bản, trong đoàn lại có vài diễn viên đã có ít danh tiếng, yêu cầu rất nhiều, nhiều đoạn bị sửa tung hết lên. Thật ra mới đầu tôi còn cãi nhau với họ, về sau đạo diễn thẳng thừng bảo tôi đừng đi theo đoàn phim nữa, rồi họ lại tự tìm người khác về sửa kịch bản…”

“Sau nữa thì khi quay được một nửa, phụ trách kế hoạch và phụ trách chung cùng đổi người. Phụ trách mới tới nhận việc giữa chừng nên mọi chuyện đều không hiểu rõ, ảnh hưởng rất nhiều tới tiến độ. Để bắt kịp tiến độ, họ lại thay đổi kịch bản vô số chỗ… Tóm lại thì cuối cùng phim quay ra thành như vậy, có thể công chiếu tôi đã thấy là một kì tích.”

Hạ Lâm Tự nghe mà hết sức kinh ngạc: Cái nùi bòng bong gì vậy, người theo đoàn phim này thì phải nhọc tim cỡ nào đây trời?

Cậu hỏi: “Vậy trong đoàn phim không có ai đáng tin hết ạ?”

Tân Y Dật nhún vai: “Bất cứ việc gì, muốn làm tốt đều cần sự cố gắng của cả tập thể. Mà bất cứ việc gì muốn làm hỏng, một người phá rối đã là đủ. Nên biết rằng đoàn phim là một tập thể, tập thể thì sẽ có tính quần chúng. Một khi bầu không khí của đoàn phim không ổn, người nghiêm túc trách nhiệm hoặc muốn làm nhưng lực bất tòng tâm, hoặc bị chèn ép đẩy đi, hoặc cũng chỉ đành buông xuôi chịu trận.”

Hạ Lâm Tự và Giả Thuần Thuần đều im lặng. Nghe sao mà đau thương thế…

Giả Thuần Thuần thở dài: “Ôi, rõ ràng không phải lỗi của lão đại, tại sao không thể giải thích cho ra nhẽ cơ chứ? Mỗi lần thấy trên mạng có người chửi lão đại là em lại tức ghê gớm.”

Tân Y Dật vuốt đầu cô nàng: “Giải thích thế nào được? Đăng weibo vạch tội đoàn phim à? Vô ích thôi. Người xem chỉ quan tâm phim có hay hay không, ai thèm để ý nguyên nhân là gì? Mà nói cho cùng, cũng đâu phải chị không có tí trách nhiệm nào.”

“Tàu bay” trở thành một trò cười, đến tột cùng là trách nhiệm của ai thực sự rất khó nói chính xác. Nếu không phải biên kịch và nhà sản xuất thiếu kinh nghiệm, đạo diễn đã không dám làm bậy; nếu đạo diễn không làm bậy, chưa chắc diễn viên đã giở thói ngôi sao; nếu diễn viên không giở thói ngôi sao, có lẽ phụ trách đã không nửa đường chạy lấy người… Tóm lại nếu làm cho ra nhẽ thì chỉ tự bôi tro trát trấu lên mặt.

Huống hồ là một biên kịch, nếu chỉ vì bị mắng mà đã đăng weibo lột mặt đoàn phim, thế về sau còn đoàn phim nào dám tìm cô hợp tác nữa?

Đã là một tập thể, cùng đồng cam cộng khổ với cả tập thể mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

Giả Thuần Thuần vẫn rất khó chịu: “Lão đại, chị không tủi thân chút nào hả?”

Tân Y Dật thoáng tần ngần, nét mặt bình tĩnh, cười bảo: “Người trưởng thành cả rồi, phải học cách chấp nhận hết chứ.”

Câu trả lời khiến Giả Thuần Thuần hơi sững người, Hạ Lâm Tự thì sắc mặt thay đổi, thơ thẩn nhìn cô.

Bầu không khí đang tốt đẹp bỗng chốc bị chủ đề này khiến cho có hơi nặng nề, Tân Y Dật vội quàng vai hai trợ lý cười nói: “Đừng có mặt ủ mày ê thế nữa. Yên tâm, về sau đợi hai đứa bắt đầu nhận phim được rồi, chị sẽ giúp cả hai kiểm định! Nhất định giúp hai cô cậu tìm được đoàn phim đáng tin để hợp tác!”

Bỗng bị Tân Y Dật quàng vai, Hạ Lâm Tự cứng đơ người.

Giả Thuần Thuần thì cảm động dựa luôn vào vai cô: “Lão đại chị tốt quá… Nhưng em không muốn nhận dự án riêng chút nào hết, chỉ muốn đi theo làm chân chạy việc cho lão đại thôi. Lão đại đừng bỏ em mà!”

Tân Y Dật bật cười, nới lỏng bàn tay quàng trên vai Hạ Lâm Tự chuyển sang bóp mũi Giả Thuần Thuần: “Nhìn tí tiền đồ của cô này xem! Chị còn đợi cô kiếm tiền muôn bạc biển về nuôi chị đấy!”

Thế là lại nói nói cười cười vui vẻ.

Bầu không khí lại biến về thoải mái, Hạ Lâm Tự im lặng đứng bên nhìn, bất giác cũng nhoẻn cười theo.

—–

Lời tác giả: Có bạn hỏi tui em giai thích đàn chị từ hồi nào.

Đoán xem?