Tuy nhiên, Ôn Ninh đang định giải thích rời khỏi đây, nhưng Tina đột nhiên tiến lên ngăn cản.
Ôn Ninh có chút không vừa lòng, nhưng Tina đã hạ quyết tâm, vừa rồi cô phát hiện Ôn Ninh và Lục Tấn Uyên vừa nói vài câu, vẻ mặt thay đổi rõ rệt, cô muốn tìm hiểu rõ ràng hơn.
Ôn Ninh nhấp thêm hai cái, nhưng thấy Tina không có ý nhường đường, cô hiểu ra cô ta làm vậy là có chủ đích, không còn bế tắc gì nữa mà trực tiếp giằng co với cô ta:” Cô Tina, cô tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì sao? “
Tina nhìn Ôn Ninh hai lần, ” Ngay từ đầu cô Ôn sắc mặt đã không tốt, tôi chỉ %3D lo lắng cho nên đi qua xem một chút. “
Ôn Ninh lùi lại phía sau, Tina trên mặt vẫn mang theo nụ cười e lệ và ưu nhã của 1 đại tiểu thư dịu dàng trong mắt mọi người, nhưng không khiến cô có cảm giác thân thiết, mà là rùng mình.
Cô đột nhiên cảm thấy vị đại tiểu thư gia tộc Horton có vẻ ngoài dịu dàng này có lẽ không dễ đối phó tốt hơn so với nhị tiểu thư mất quyền lực.
Tất cả đều cho thấy, súng dễ giấu, mũi tên khó canh, tấm lòng bao dung bao năm như vậy quả thực không thể xem nhẹ.
Trong lúc giằng co, Lục Tấn Uyên đã từ bên ngoài trở về, ” Sao em vẫn chưa rời đi? “
Lục Tấn Uyên nghĩ, Ôn Ninh biết mẹ cô khi tỉnh lại, nhất định ngay thời gian đầu tiên là muốn nhìn thấy cô, cho nên anh trực tiếp đến bãi đậu xe chờ người. Không ngờ đợi lâu mà không thấy ai đến, thoạt nhìn, cô đang bị Tina Horton này quấn lấy chuốc thêm phiền phức.
” Tôi chỉ muốn nói vài lời với cô Ôn.”
Tina mỉm cười xin lỗi khi cô ấy nhìn thấy tình huống này.
Mặc dù Lục Tấn Uyên không hài lòng nhưng anh không thể làm khó một người phụ nữ trước mặt nhiều người như vậy, nên anh chỉ thờ ơ đáp lại.
Ôn Ninh liền đi theo anh rời khỏi nơi này.
Dọc theo đường đi, Lục Tấn Uyên lái xe, nhưng là Ôn Ninh trầm tư.
Cô Tina, xem ra có vẻ không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô ta. “
Lục Tấn Uyên liếc Ôn Ninh, ” Cô ấy vừa mới nói cái gì với em? “
Ôn Ninh lắc đầu, biểu hiện của Tina thực ra vẫn luôn bình thường, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngoài ra, phương thức đảm nhiệm vị trí cao như vậy của cô ta cũng rất kỳ lạ, cho nên, không thể tránh khỏi phòng thủ nhiều hơn một chút.
” Nếu sau này không cần thiết, em có thể tránh xa cô ta. “
“Có thể đảm nhiệm vị trí trong thời gian ngắn như vậy sau khi em gái biến sắc, còn đứng vững, e rằng, phía sau còn có cái gì uẩn khuất. “
Ôn Ninh gật đầu.
Ngay lập tức, chiếc xe phóng nhanh về phía bệnh viện.
Ôn Ninh nóng lòng muốn gặp mẹ, Lục Tấn Uyên cũng trầm tư, suốt đường đi không có nói thêm câu nào.
…
Ở trong bệnh viện.
Xe vừa dừng lại, Ôn Ninh liền cởi dây an toàn, chạy vào bệnh viện.
Phòng của Bạch Ngọc Linh nằm trong khu VIP trên tầng cao nhất, bà ấy đã hoàn thành ca phẫu thuật và đã được đẩy về để phục hồi chức năng.
Ôn Ninh chạy tới, liền dừng ở cửa.
Ôn Ninh cúi đầu không biết làm sao đi vào đối mặt với mẹ cô, tâm tình lúc này rất phức tạp.
Ban đầu, cô nghĩ rằng việc tìm thấy bà ấy và cấy ghép tủy xương của chính mình cho mẹ sẽ có thể cứu sống bà ấy.
Không ngờ, cô lại phát hiện ra ADN của 2 người không khớp với nhau, đây là điều mà cô chưa từng nghĩ tới.
Tuy nhiên, bao năm qua, sự quan tâm và yêu thương của người mẹ dành cho cô chưa bao giờ là giả dối, vậy … chuyện gì đang xảy ra?
Ôn Ninh không đoán ra được, nhưng cũng khó nhịn không được nghĩ đến, rốt cuộc Bạch Ngọc Linh cần xương tủy của người thân để chữa bệnh, nếu không sẽ càng kinh khủng hơn.
Lục Tấn Uyên trước tiên đi trao đổi với bác sĩ về tình hình của Bạch Ngọc Linh, khi vào đến khu bệnh viện đã nhìn thấy Ôn Ninh đang ngơ ngác quay mặt về phía cửa giường bệnh.
Hai tay cô đang siết chặt vào lúc này, như thể cô muốn tiếp thêm sức mạnh cho mình theo cách này.
Lục Tấn Uyên nhìn đôi mắt vô hồn và cố chấp của Ôn Ninh, trong lòng thở dài một hơi, đi tới, ôm lấy bờ vai gầy của cô, ” Anh sẽ phái người đến điều tra chuyện này càng sớm càng tốt, em đừng quá lo lắng về chuyện này, tốt hơn hết là đừng để cho mẹ biết. “
Ôn Ninh cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ trên vai truyền đến, cảm giác ấm áp khiến lòng cô bình tĩnh hơn.
Thèm muốn cảm giác an toàn vào lúc này, cô không thoát ra được, chỉ gật đầu.
Ôn Ninh bình tĩnh lại, cô gõ cửa, sau đó mở cửa bước vào. Bạch Ngọc Linh vốn dĩ đang nằm mê man trên giường, nghe thấy tiếng động, bà chậm rãi liếc nhìn qua đó, nhưng trong lòng giật mình.
Khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt tuy không quen nhưng lại mang đến cho bà một cảm giác rất thân thương.
Ôn Ninh hiểu rõ sự bối rối của cô, sau khi bị tai nạn biến dạng, ngoại hình của cô đã thay đổi rất nhiều, ngay cả Bạch Ngọc Linh cũng không thể nhận ra cô là ai.
” Mẹ, là con …”
Ôn Ninh đi tới, nắm tay Bạch Ngọc Linh.
“Sau vụ tai nạn ô tô đó, con đã ngã xuống sông, tưởng chết đi rồi, nhưng không ngờ lại được người khác tới cứu, nhưng do tai nạn mất trí nhớ, cho nên tới bây giờ con mới quay lại “.
Bạch Ngọc Linh nghe lời Ôn Ninh, mặc dù cảm thấy rất mệt sau ca phẫu thuật vừa rồi nhưng bà vẫn rất chăm chỉ lắng nghe.
Bà nghe xong đột nhiên bật khóc, ” Thật là con sao? Ninh Ninh? “
Ôn Ninh gật đầu, thấy Bạch Ngọc Linh đang khóc, nước mắt cũng không kiềm chế được, Lục Tấn Uyên nhìn thấy hình ảnh này liền hiểu hai người phải có nhiều lời thì thầm muốn nói, vì vậy anh liền đi qua đưa cho họ 1 vài chiếc khăn giấy.
Anh lại thì thào nói:” Bây giờ thân thể bác gái rất yếu, đừng để bà ấy mệt quá, anh đi ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện. ˆ Ôn Ninh gật đầu, cảm thấy có chút cảm động trước sự chu đáo của Lục Tấn Uyên lúc này.
Sau khi Lục Tấn Uyên đi ra ngoài đóng cửa lại, Bạch Ngọc Linh buông xiềng xích trong lòng, ôm Ôn Ninh ở trước mặt, rất đau lòng khóc.
Bao nhiêu ngày nay, bà đều nghĩ về Ôn Ninh.
Bà chỉ xem tin tức về vụ tai nạn của Ôn Ninh ngày hôm đó, nhưng bà cứ luôn nghĩ về nó như một lời nguyên.
Bà thậm chí còn cảm thấy, nếu không muốn để Ôn Ninh quay lại gặp đứa trẻ, cô sẽ không bị phát hiện, cũng sẽ không vì vậy mà rơi xuống sông để thoát khỏi sự truy đuổi của Lục Tấn Uyên.
Cảm giác tội lỗi to lớn gân như đè bẹp bà.
Nếu không phải bà ấy nghĩ tới Lục An Bảo nhiều hơn và muốn gặp Ôn Ninh, e rằng bà ấy sẽ không muốn sống.
Ai có thể ngờ rằng đứa con gái thất lạc lại xuất hiện trước mặt bà như thế này?
” Ninh Ninh, mẹ không nằm mơ sao 2 “
Bạch Ngọc Linh tay chạm vào má Ôn Ninh, cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn khó có thể xua tan cảm giác hư ảo trong lòng.
– Dĩ nhiên là không. ˆ Ôn Ninh cũng nghẹn ngào nói, Bạch Ngọc Linh luôn là người sống tình cảm, lúc đầu khi Ôn Khải Mặc đã dẫn người phụ nữ khác vào nhà, nhưng bà cũng không hề tỏ ra suy sụp như vậy.
Có thể thấy, bà đối với đứa con gái của mình, bà đã dành nhiều tâm huyết như thế nào.
” Mặt của con, làm sao có thể… “
” Tất cả đều đã là quá khứ. “
Bạch Ngọc Linh càng cảm thấy khó chịu khi thấy cách nói chuyện của Ôn Ninh.
Mặc dù cô không nói gì, nhưng cô muốn thay đổi diện mạo của mình một cách triệt để, sợ là do vết thương quá nặng trong quá khứ, không biết tôi đã gánh chịu bao nhiêu tội ác.