Đối với việc Vô Ưu nhiều thêm một đứa con, anh ta thật sự không ngại. Dù sao, anh ta cũng không phải thật sự thích người phụ nữ này, cũng muốn sống cùng cô cả đời.
Đinh Thiên Vũ vẫn cười dịu dàng như trước: “Bạn nhỏ, chú là bạn trai của mẹ cháu."
Trong lòng Lục An Bảo hừ lạnh, trên mặt tràn đầy tò mò, chớp đôi mắt to nói: "Bạn trai là gì?"
"Bạn trai chính là..."
"Không có gì. An Bảo, ý của chú này chính là bạn tốt của mẹ."
Vô Ưu cắt ngang lời giới thiệu của Đinh Thiên Vũ, nhíu mày, đưa ánh mắt xin lỗi nhìn Đinh Thiên Vũ. Đứa bé còn nhỏ, nói chuyện tình cảm có chút phức tạp, cô không hy vọng cậu bé biết chuyện này.
Lúc này Vô Ưu hoàn toàn quên cậu bé kia thông minh trưởng thành sớm hơn người bình thường, sao có thể không biết bạn trai là gì.
Trong lòng Đinh Thiên Vũ ngầm hờn giận, nhưng anh ta đương nhiên sẽ không thể hiện ra ngoài, sau đó không tiếp tục nói nữa.
Lục An Bảo rất vui vẻ, xem ra, mẹ căn bản không thích đóa hoa đào thối này. Ít nhất so với mình thì chắc chắn thích mình hơn một chút.
“Oa, mẹ, bánh ngọt này thật đẹp. Con muốn ăn."
Ánh mắt Lục An Bảo lập tức tập trung vào đĩa bánh ngọt mới đưa tới trên bàn, trực tiếp vươn bàn tay nhỏ bé muốn lấy.
Kết quả, Đinh Thiên Vũ kích động, trừng mắt lớn nói: “Không được.”
Đứa trẻ giống như bị hoảng sợ, tay đang mưa ra lập tức rụt về. Cơ thể rụt lại vào người Vô Ưu, miệng nhỏ nhắn xệ xuống, mặt trông vô cùng tủi thân, bộ dạng giống như sắp khóc.
"Mẹ."
Vô Ưu lập tức đau lòng, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy không vừa lòng về Đinh Thiên Vũ. Cô thấy có lẽ do đối phương có thành kiến với con của mình.
Chỉ là một cái bánh ngọt mà thôi, ăn thì có sao?
Huống chi đứa bé vẫn chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, hành động vừa rồi quá bình thường. Nhưng ngược lại Đinh Thiên Vũ, lại chỉ vì một cái bánh ngọt mà quát đứa bé, làm cho cô tức giận.
Cô nhíu mày nhìn anh ta: “Thiên Vũ, thằng bé chỉ là một đứa trẻ, anh làm gì phải như thế."
Sau khi nói xong cô ôm An Bảo nhẹ giọng dỗ dành, sau đó mở menu ra.
“An Bảo ngoan, cửa hàng này còn có rất nhiều bánh ngọt, chúng ta từ từ chọn, thích cái nào thì chọn cái đó.” Đinh Thiên Vũ không thể tin được nhìn Vô Ưu. Phải biết rằng, hai người ở chung năm năm, đây là lần đầu tiên người phụ nữ này dám tỏ thái độ với anh ta.
Lục An Bảo trong lòng cô nhếch miệng, vẫn nhìn cái bánh ngọt trên bàn cơm: “Mẹ, con muốn ăn cái này."
Nói xong nhìn về phía Đinh Thiên Vũ
“Chú ơi, cháu có thể ăn cái bánh ngọt này được không?”
Đinh Thiên Vũ đương nhiên không vui ý. Nếu là cái bánh ngọt bình thường thì không sao, nhưng chiếc bánh này có...
"Thiên Vũ, hay là em chọn chiếc bánh khác nhá." Vô Ưu chỉ có thể nói như vậy. Cô đương nhiên không muốn con mình thất vọng.
Đinh Thiên Vũ bị mẹ con nhà này kẻ xướng người hoạ thành đến mức mặt cũng đã tái xanh. Đây chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng lại không muốn nói thật.
Trong lòng anh ta hiểu rõ không thể tiếp tục dây dưa nữa, nếu không, cô lại nghĩ anh làm khó một đứa trẻ, quá khó coi.
Ban đầu còn thấy Lục An Bảo đáng yêu, nhưng hiện tại anh ta có ấn tượng vô cùng không tốt với cậu, thật sự là không có giáo dục.
Hừ!
“Cháu tên là An Bảo đúng không? Không sao, muốn ăn thì ăn đi.” Anh ta hít sâu một hơi, kéo khóe miệng.
Lục An Bảo lập tức cười tủm tỉm nói: "Chú, chú thật sự là người tốt."
Tay nhỏ bé không chút khách khí cầm bánh ngọt lại gần, rồi cầm thìa nhỏ bắt đầu ăn, vừa ăn trong lòng vừa âm thầm tính mưu.
Bên trong chiếc bánh ngọt này chính là nhẫn cầu hôn của hoa đào thối.
Ánh mắt Đinh Thiên Vũ vẫn nhìn cậu bé ăn.
Thằng nhóc kia ăn bánh ngọt dần dần ít đi. Ánh mắt sắc bén nhìn thấy một tia sáng ở giữa lớp kem. Lông mày nhếch lên, trong lòng anh ta cười hắc hắc.
Có...
Thìa nhỏ trong tay cậu bé đột nhiên thay đổi góc độ, tiếp tục ăn bánh. Cứ như vậy, ăn hết bốn góc của bánh ngọt, chỉ còn lại một ít ở giữa
Khóe miệng Đinh Thiên Vũ run rẩy, sắc mặt vô cùng lúng túng. Thằng bé này nếu không phải còn nhỏ như vậy thì anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ đối phương có phải cố ý hay không.
Sao có thể vừa khéo như vậy? Anh ta mỉm cười: “An Bảo, còn chỗ này..."
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì cậu bé đã lập tức ném thìa, nhóp nhép cái miệng nhỏ nhắn: "Ăn no rồi, cháu không muốn ăn nữa."
Lục An Bảo nói xong, tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển, lập tức lấy ly cà phê trước mặt Vô Ưu uống một hớp lớn, giây tiếp theo liền không chút khách khí phun ra toàn bộ phun trên bánh ngọt.
“Đắng quá. Đẳng quá. Thật sự khó uống.”
Đinh Thiên Vũ: “.."
Anh ta nhìn thấy trên đĩa còn lại một chút bánh ngọt trộn lẫn với cà phê, màu trắng của bơ dính màu đen nhìn giống như nước bùn. Trông thật sự ghê tởm.
Nhất là Vô Ưu, sau khi nhanh chóng lấy khăn tay lau miệng cho cậu bé còn thuận tay ném khăn lên trên. Mặt anh ta lập tức chuyển sang màu, tay khẽ run, dùng sức lực thật lớn mới không bùng nổ hiện trường.
Chiếc nhẫn hơn ba lăm triệu của anh ta.
Bạn nhỏ Lục An Bảo nhìn thấy kiệt tác của mình, kêu lên một tiếng vừa lòng, cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ, tâm trạng rất tốt. Nhìn sắc mặt của Đinh Thiên Vũ ở đối diện liền nở nụ cười sáng lạn.
"O, chú, chú bị làm sao vậy? Có phải muốn đi WC đúng không? Trước kia mỗi lần cháu bị đều như vậy."
Vô Ưu: “..."
Cô ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ đứa con nhìn về phía Đinh Thiên Vũ, phát hiện sắc mặt anh ta quả thật rất kỳ lạ: “Thiên Vũ?”