Chỉ với một lời nói, khiến cho Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm.
Lan Thúy Vi trợn to con mắt không thể tin được: “Chủ tịch Lục."
Lục Tấn Uyên không quan tâm đến cô ta, ánh mắt vẫn nhìn về phía Vô Ưu: "Tôi cho rằng quan niệm của nhà thiết kế Ưu không có vấn đề gì, quần áo trẻ em đúng là không nên quá mức tráng lệ, cứ làm theo ý nghĩ của nhà thiết kế Ưu là được."
Vô Ưu bị anh nhìn chằm chằm đến tim đập loạn xạ, khuôn mặt không kiểm soát được mà đỏ bừng lên.
Lan Thúy Vi nhìn hai người họ đang "liếc mắt đưa tình", đại não tức đến lú lẫn, buột miệng nói ra: "Chủ tịch Lục, anh đâylà đang dựa vào quyền lực để mưu đồ tư lợi, tôi không phục."
Sắc mặt của Lục Tấn Uyên sa sầm lại, anh lạnh lùng nhìn cô ta: "Lan Thúy Vi, cô đang nói chuyện với ai đó? Chú ý ngôn từ của cô."
Trong lòng cô ta co rút lại, cảm thấy lo lắng không yên, nhưng sự phẫn nộ của bản thân vẫn chiếm ưu thế, theo quan điểm của cô ta, với phản ứng của Vô Ưu và sự bảo vệ của Lục Tấn Uyên lúc nãy, giữa hai người này rõ ràng là có ái muội.
Điều này khiến cô ta ghen tị không thôi, một mực nhận định rằng Lục Tấn Uyên thiên vị với Vô Ưu, trong lòng cô ta càng cảm thấy khó chịu hơn. "Chủ tịch Lục, tôi không biết quan hệ giữa hai người là gì, nhưng đây không thể trở thành lý do anh thiên vị cô ta được thiết kế của cô ta rõ ràng kém hơn so với tôi, thế thật không công bằng."
Vô Ưu cau mày, cô không muốn dính líu đến Lục Tấn Uyên, nhưng chuyện trên công việc cô không còn cách nào khác, bây giờ những thứ mà cô đã bỏ công sức để thiết kế ra lại bị gắn cái nhãn mác này, dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Không đợi cho Lục Tấn Uyên nồi giận, cô nhìn thẳng vào Lan Thúy Vi: "Thế cô muốn như thế nào?"
Lan Thúy Vi chính là đang đợi câu nói này, trong mắt lóe lên một tia ác ý, thách thức nói: "So tài với tôi một trận, nếu như cô thua rồi, cô sẽ phải tự động rút lui khỏi dự án này."
Lục Tấn Uyên híp mắt lại, đôi mắt anh cuối cùng cũng rơi trên người cô ta, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến khiến người rùng mình.
"Lan Thúy Vi, ai cho cô quyền tự quyết định như thế? Hợp đồng của hai bên công ty về cái dự án này, đã được ký hợp đồng rõ ràng, đều mang giá trị pháp lý, cô cho rằng mình là ai? Cô có thể thay đổi kết quả hợp tác sao?"
"Tôi nói cho cô biết, việc hợp tác lần này, điều tôi nhìn trúng chính là cái năng lực thiết kế của Vô Ưu, còn cô chỉ là ứng viên do bộ phận thiết kế cấp A rút thăm chọn ra, có cần tôi nói rõ hơn không?"
Hàm ý chính là đối với dự án hợp tác lần này, thiết kế chính là lấy Vô Ưu làm chủ, còn Lan Thúy Vi cô đây chỉ là thuận tiện chọn ra, thay đổi thành ai cũng được cả.
Vô Ưu nghe được lời này cũng sững người lại, dù sao cô cũng biết rõ về trình độ của mình, nói như thế nào nhỉ, cô có tài năng, nhưng còn chưa đến mức có thể khiến cho một tập đoàn lớn như Lục Thị coi trọng đến như vậy.
Sắc mặt của Lan Thúy Vi trắng bệch, cô ta tuy rũ mắt xuống nhưng lại vô cùng phẫn nộ, thân là nhà thiết kế cấp A của Lục Thị, cô ta có tư bản để kiêu ngạo, nhưng hôm nay lại bị lãnh đạo trực tiếp làm nhục như vậy.
Tất cả điều này là đều là bởi vì Vô Ưu ả tiện nhân này.
Lúc này, Vô Ưu đột nhiên lên tiếng.
"Tôi sẽ so tài với cô."
Chỉ với một câu nói, khiến cho sắc mặt của Lục Tấn Uyên trầm lại, hai mắt của Lan Thúy Vi sáng lên.
Vô Ưu bất chấp khó khăn, cố gắng phớt lờ đi ánh nhìn sắc bén từ phía bên cạnh, cô biết là bản thân mình không nhận ý tốt của Lục Tấn Uyên có chút không ổn, thậm chí còn có chút không biết tốt xấu.
Dù gì thì anh cũng là chủ tịch của một công ty, vì để bảo vệ cô, còn đi giáo huấn nhà thiết kế của công ty mình.
Nhưng đối với sự bảo vệ này của anh, cô lại cảm thấy rất khó chịu, nếu chuyện của ngày hôm nay được truyền ra ngoài, tất cả nhân viên trong tập đoàn Lục Thị đều sẽ nghĩ rằng cô có quan hệ không đúng mực với Lục Tấn Uyên.
Bất kể là vì để chứng minh năng lực của bản thân, hay là vì để dùng thực lực của mình để nêu rõ mối quan hệ giữa cô và Lục Tấn Uyên, cô đều nhất định phải đồng ý tham gia cuộc thi này.
Lan Thúy Vi không biết tại sao Vô Ưu lại nói vậy, nhưng điều này lại rất có lợi với cô ta, cô ta lập tức nói: “Được, cứ quyết định như thế đi."
Cô ta nhìn sang Lục Tấn Uyên: "Chủ tịch Lục, đây là nhà thiết kế Ưu tự mình đồng ý chuyện này, tôi không hề nói gì cả."
Lục Tấn Uyên kìm nén sự không vui của mình xuống, bày ra bộ mặt lạnh lùng: “Đưa dự án thiết kế tuần trước cho tôi."
Đây cũng có nghĩa là đã ngầm đồng ý.
Anh từ trong đống tập tài liệu đó chọn ra một hạng mục: "Nếu đã muốn so tài như vậy, thì đừng lãng phí thời gian, hạng mục này khách hàng sẽ đến thử đồ mẫu trong ngày hôm nay, vẫn còn một tiếng đồng hồ, các cô tự đi chuẩn bị đi."
Lục Tấn Uyên cảm thấy bản thân mình đường đường là chủ tịch của một công ty, thế mà lại bị người làm cho mất mặt, anh không chỉ không thể tức giận, mà còn phải kìm nén lại cơn giận dữ của mình đi lo nghĩ cho đối phương, thật là tức đến đau cả dạ dày.
Anh đứng ở hiện trường tiến hành giám sát và công chứng, trong bộ phận thiết kế rộng lớn, có hai chiếc bàn thiết kế đối mặt nhau, vì để tiết kiệm thời gian, hai bên đều cho phép một trợ lý thiết kế đến hỗ trợ, nhưng chỉ có thể làm công việc phụ trợ.
Một tiếng sau khách hàng đến là một người họ Lâm, ông ấy dẫn theo hai cô con gái sinh đôi của mình đến, hai con gái của ông ấy năm nay đều tròn mười tám tuổi, vào tuần sau sẽ được tổ chức lễ trưởng thành.
Lần này tìm đến Lục Thị với hy vọng là muốn đặt may hai bộ trang phục mặc trong buổi lễ trưởng thành cho hai cô con gái của mình.
"Xin chào, ông Lâm, tôi là..."
Lục Tấn Uyên bắt tay chào hỏi khách hàng, anh giải thích đơn giản về tình hình lúc này.
“Ông hãy yên tâm, nếu như đến lúc đó bản thiết kế của hai nhà thiết kế ông đều cảm thấy không hài lòng, bộ phận thiết kế của chúng tôi sẽ tiến hành sửa đổi, đồng thời mọi chi phí về bản thiết kế lần này sẽ do Lục Thị chi trả, cứ coi như là món quà mừng tuổi tặng cho hai cô con gái của ông."
Ông Lâm đáp thuận, rồi dẫn theo hai cô con gái đến phòng chờ đợi kết quả, đây chả phải là vấn đề gì to tác cả, còn là được miễn phí ai mà không bằng lòng chứ.
Tuy rằng ông ấy cũng không phải thiếu tiền cho hai bộ trang phục đó, nhưng đặt may đồ ở Lục Thị cũng không hề rẻ, nếu như có thể tiết kiệm được một khoản chi phí nữa thì càng tốt.
Lan Thúy Vi đã không thể chờ đợi được mà bắt đầu, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua cả, cô ta có lòng tin, chỉ cần Vô Ưu đồng ý cuộc thi này, cô ta nhất định sẽ có thể đuổi đối phương ra khỏi Lục Thi.
Cô ta không chỉ muốn chiến thắng, mà còn muốn thắng một cách triệt để, khiến cho đối phương tâm phục khẩu phục.
Thời gian thiết kế là trong hai tiếng đồng hồ, tuy là thiết kế hai bộ quần áo mẫu, nhưng bởi vì khách hàng là một cặp chị em sinh đôi, thế nên tương đương với một bộ.
Chung quy, theo quán tính tư duy của phần lớn các bậc ba mẹ, trong nhà mà có con trai hay con gái là một cặp sinh đôi, bất kể là về cách ăn mặc kiểu dáng hay là màu sắc, đều sẽ có lấy một bộ giống với nhau.
Thế nhưng.
Vào lúc nãy hai cặp chị em sinh đôi đó bước vào, cô liền quan sát hai người họ, nếu như bản thân cô không nhìn nhầm, thì quan hệ giữa hai cặp chị em sinh đôi đó có vẻ không được tốt lắm, sở thích ăn mặc của hai người họ cũng không hề giống nhau.
Cô chị gái vừa nhìn thì đã biết là người có tính cách trầm lặng, đồng thời về cách ăn mặc cũng chuộng theo phong cách trang nhã và đơn giản hơn.
Còn cô em gái thì hoàn toàn ngược lại, tuổi còn nhỏ mà lại đi trang điểm đánh khối mắt đậm, phong cách ăn mặc thiên về gợi cảm hơn.
Thông thường dù cho có là cặp sinh đôi, theo độ tuổi phát triển cũng sẽ có một số thay đổi về ngoại hình, nhưng với cặp song sinh này lại vẫn trông rất giống nhau, giống như một chiếc gương soi vậy.
Nếu như cô không nhìn nhầm, thì trong ánh mắt của cô em khi nhìn sang chị mình, thậm chí còn mang theo lòng căm thù, đúng là đã có chút thú vị rồi.
Vô Ưu lặng im suy nghĩ hơn mười phút, mới bắt đầu lấy bút vẽ đồ án.
Trong đầu đã có dòng suy nghĩ, nên cô cầm bút vẽ cũng cực kỳ nhanh, trên giấy vẽ xuất hiện hai bộ lễ phục với hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau, cô lại giảm tốc độ cầm bút xuống, nghiêm túc phác thảo các mặt chi tiết.
Bởi vì là đồ mẫu, cho nên về phần kỹ thuật không cần phải quá tinh tế, đây cũng là giúp tiết kiệm đi đáng kể thời gian cho cuộc thi lần này.
Lan Thúy Vi đã bắt đầu hành động, Vô Ưu vẫn cứ tiếp tục vẽ, thời gian bốn mươi phút đã trôi qua.
Sau một tiếng đồng hồ trôi qua, cô mới dừng bút và bắt đầu chọn vải.