“Nếu không phải là vì con, vì nhà họ Lục thì ông muốn làm một con người xấu xa như thể sao?"
Ông cụ Lục trợn trừng mắt nhìn Lục Tấn Uyên, "Nếu như hôm nay con rời đi, vậy thì đừng bao giờ quay lại nữa, nhà họ Lục không cần đứa cháu bất hiếu như thế!"
Nói xong ông cụ Lục ho khan, dù sao cũng lớn tuổi rồi, đột nhiên bị đả kích như thế, sức khỏe khó mà chống đỡ được.
Lục Tấn Uyên vội vàng tiến đến đỡ ông cụ, "Ông nội, ông đừng kích động, ý của con.. ý của con không phải như vậy."
"Ông nói chuyện này, lần đính hôn này là chuyện trọng đại, liên quan đến mặt mũi nhà họ Lục, nếu như con muốn đi thì bây giờ đi đi, ông sẽ không cản con, nhưng sau này, ông không có đứa cháu là con, con cũng không cần nói mình là người nhà họ Lục."
Lục Tấn Uyên chưa bao giờ nghĩ ông nội mà mình luôn tôn trọng yêu thương sẽ nói như vậy, tay của anh dừng lại một chút, trước mắt xuất hiện rất nhiều hình ảnh đan xen.
Có hình ảnh ấm áp yên tĩnh cùng với Ôn Ninh, lại có hình ảnh đi theo sau lưng ông nội học tập và thu hoạch đầy mệt mỏi, những cái này, đều là những hình ảnh anh không thể nào quên được.
Bất kể cái gì cũng đều là những kỉ niệm vô cùng quý giá.
"Nghĩ thông rồi thì cùng ông quay về."
Ông cụ Lục ho khan hai tiếng, ông đẩy tay Lục Tấn Uyên đang đỡ mình ra, chậm rãi bước đi.
Lục Tấn Uyên lúc này mới phát hiện ra ông nội mình luôn xem như thần tượng bây giờ đã già nua như thế, cho dù ông không nhận mình già nhưng lưng ông đã còng, tóc đã hoa râm, làm cho người khác cảm nhận được dấu ấn thời gian vô tình.
"Ông nội..."
Lục Tấn Uyên đi đến, cuối cùng anh cũng không thể nhẫn tâm nhìn ông nội mình cô đơn như thế, người anh hùng đến tuổi xế chiều, cảm giác này thật sự làm người ta cảm thấy chua xót.
"Vậy thì quay về là được rồi, ở bên ngoài chơi bời bao lâu cũng phải nhớ về nhà, tu, đừng làm ông thất vọng lần nữa!"
Ông cụ Lục cầm tay Lục Tấn Uyên, vì anh, ông thật sự mặt mo cũng không cần, đem việc nhà họ Lục giao hết cho nhà họ Lâm đi xử lý, hiện tại thậm chí còn phải dùng đến thủ đoạn uy hϊếp.
Thế nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, chỉ cần Lục Tấn Uyên có thể yêu ổn một chỗ, nhưng chuyện này ông làm đều cảm thấy đáng giá.
"Con... con biết rồi."
Lục Tấn Uyên đảo mắt, hiện tại chọc tức ông nội tất nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt gì, mặt khác, bây giờ mẹ của Ôn Ninh còn đang ở dưới sự giám sát của nhà họ Lâm, nếu như Ôn Ninh mất tích, Bạch Linh Ngọc cũng xảy ra chuyện, vậy thì anh thật sự khó mà thoát tội được.
"Được, chúng ta về thôi."
Ông cụ Lục gật gật đầu, Lục Tấn Uyên không nói gì nữa, im lặng đỡ ông nội đi khỏi nơi này.
...
Sau một đêm lăn lộn khó ngủ trên giường, Ôn Ninh nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Cô đi ra mở cửa, nhìn thấy Diệp Uyển Tĩnh đứng ở cửa ra vào, so với Ôn Ninh lúc này đứng dưới ánh sáng bọng mắt thâm đen, dáng vẻ cả người tiều tụy chật vật thì Diệp Uyển Tĩnh vẫn ưu nhã như cũ.
Bà ta giống như không có chút cảm giác áy náy nào khi bắt cóc một người phụ nữ có thai, nhìn thấy Ôn Ninh đi ra, thậm chí còn cười cười, "Nhìn sắc mặt cô chẳng ra làm sao cả, yên tâm, tôi cũng sẽ không đối xử với cô như vậy, không cần lo lắng đến mất ngủ."
Nói nghe thật nhẹ nhàng linh hoạt, trong lòng Ôn Ninh cười lạnh, biểu cảm cũng rất hờ hững
Cô nhìn thấu Diệp Uyển Tĩnh, trong mắt người phụ nữ này, ngoại trừ là người của nhà họ Lục, còn những người có quyền thế, có địa vị đáng được tôn trọng còn lại thì cũng không khác gì những con kiến nhỏ.
Diệp Uyển Tĩnh căn bản không quan tâm đến cảm nhận của người khác một chút nào, dù sao không phải ai cũng có thể phản kháng được quyền thế của bà ta, bà ta đương nhiên muốn làm gì thì làm.
"Nếu như bà Lục bị bắt cóc mà còn có thể vẫn duy trì được bộ dạng an nhàn sung sướиɠ như hiện tại thì có thể đến đây dạy tôi một chút được không.”
Ôn Ninh lạnh nhạt nói, Diệp Uyển Tĩnh cũng không tức giận, chỉ nhíu nhíu mày, người phụ nữ này quả nhiên không ra gì, bà ta có ý tốt ân cần hỏi thăm mà lại bị châm chọc như thế.
Nhưng cũng không sao, bây giờ cô cũng chỉ có thể như con vịt chết mạnh miệng, chờ đến khi đứa bé ra đời, bà ta sẽ không còn phải gặp mặt loại phụ nữ thấp kém này nữa.
"Hôm nay xuất phát, nhà họ Lục có một hòn đảo ở vùng biển quốc tế, ở đó đã bố trí xong, cô sinh con ở đó, sinh xong thì có thể đi ngay."
Vùng biển quốc tế?
Sắc mặt Ôn Ninh trầm xuống một chút, mặc dù cô hiểu ý định của Diệp Uyển Tĩnh nhưng không ngờ cô ta sẽ độc ác đến như vậy.
Dù sao thì coi như cô có chết trong phạm vi vùng biển quốc tế cũng không có người biết, kể cả có người báo án cũng sẽ không có người thụ lý!
"Bà Lục hao tổn tâm cơ như thế là muốn mạng của tôi sao?"
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, thủ đoạn của nhà họ Lục cô đã từng được chứng kiến, Diệp Uyển Tĩnh vốn rất ghét cô, nếu như quả thật muốn gϊếŧ người cũng không phải không thể làm được.
Thấy Ôn Ninh bị dọa sợ, Diệp Uyển Tĩnh cười cười, "Yên tâm, tôi còn chưa phát rồ như vậy, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, không làm việc thừa thãi chọc giận tôi, tôi cũng sẽ không ngu ngốc đến mức để thân mình thấm máu tươi."
Câu này nghe như an ủi nhưng thật ra lại là cảnh cáo.
Sắc mặt Ôn Ninh tái nhợt, cô thật sự đã nghĩ đến vài cách chạy trốn, cô định trên đường sẽ giả vờ đau bụng muốn sinh, sau đó nhân lúc đó tìm người cầu cứu, không ngờ Diệp Uyển Tĩnh lại thẳng tay chặt đứt đường lùi của cô.
Ý là nếu như cô dám dở mánh khoé, sẽ không để cô có hội trở về.
Ôn Ninh đột nhiên ý thức được đối mặt với nhà họ Lục lớn như thế, sức lực của cô thật quá mức bé nhỏ, bây giờ ngay cả sức giãy dụa