Lục Tấn Uyên có chút không rõ, nhưng chỉ là vài cọng tóc thôi, không đáng để anh hỏi làm gì.
"Bác gái bây giờ thế nào?"
Lục Tấn Uyên nhìn Bạch Ninh Ngọc đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ đã vạch ra phương án trị liệu mới cho bà, nhưng vẫn cần có thời gian để từ từ bình
phục, Xem ra anh không có cách nào ở bên cạnh Bạch Ninh Ngọc cho đến khi bà tỉnh dậy, bởi vì ở trong nước còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý.
“Hiện tại không sao, mặc dù chưa tỉnh lại nhưng so với trước kia, cơ thể cũng tốt hơn nhiều rồi."
Ôn Ninh nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh, ít nhất hiện tại bà sẽ không bị hoại tử toàn thân.
Lục Tấn Uyên gật đầu, đang định nói cái gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên, Ôn Ninh nhìn thấy là cuộc gọi của nhà họ Lục thì liền thoát ra khỏi vòng ôm của người đàn ông: "Anh đi nghe điện thoại đi."
Người của nhà họ Lục vẫn luôn không thích cô, cô cũng không có hứng thú nghe bọn họ nói cái gì, Lục Tấn Uyên gật đầu rồi đi ra ngoài.
Ôn Ninh tìm cái túi sạch sẽ, sau đó nhét tóc của Lục Tấn Uyên vào.
Cô quyết định sẽ làm xét nghiệm ADN đề chứng minh thân phận của con, sau khi trài qua những chuyện ở nước ngoài, cô phát hiện cô ngày càng không thể rời khỏi người đàn ông này được.
Mà Lục Tấn Uyên dường như cũng không có ý định chơi đùa với cô, cho nên cô sẵn sàng đánh cược một lần.
Nếu Lục Tấn Uyên không tin, cô sẽ dùng chứng cứ để thuyết phục anh.
Luc Tấn Uyên đi ra ngoài, trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của một ông cụ: “Tấn Uyên, rốt cuộc nhà họ Ôn kia có chuyện gì? Tại sao lại trở thành Ôn Lam hãm hại Ôn Ninh?"
Ông cụ Lục chưa bao giờ tin rằng Ôn Ninh bị hãm hại, bây giờ xem tin tức mới nhận ra là có hiểu lầm gì đó.
“Như ông thấy đấy, Ôn Ninh bị oan, cô ấy không phải hung thủ, Ôn Lam mới là hung thủ."
Lục Tấn Uyên nói với tâm trạng có chút lo lắng:
"Cho nên, ông nội, cháu..."
"Đừng nói nữa."
Ông cụ Lục làm sao mà không biết suy nghĩ của anh chứ, e rằng anh lại kêu bọn họ tiếp nhận chuyện của Ôn Ninh.
"Hiện tại cháu dang ở nước ngoài, có phải là ở cùng cô ta không?" “Dạ, cháu đang giúp cô ấy giải quyết chuyện của mẹ cô ấy."
“Vậy thì cho cô ta một khoản tiền, giải quyết tốt chuyện của mẹ cô ta, coi như là đền bù cho cô ta, còn về những chuyện khác, đừng nghĩ tới!"
Ông cụ Lục vung tay lên, ra quyết định.
Mấy cái chuyện của nhà họ Ôn kia ông ta không muốn xen vào, mặc dù Ôn Ninh trông có vẻ rất vô tội, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật dựa vào việc quyến rũ Lục Tấn Uyên để trả thù người nhà của cô. Huống chi bây giờ nhà họ Ôn rối tinh rối mù, danh tiếng hoàn toàn xấu, dính vào không phải là đang tự tìm chuyện phiền phức cho mình sao?
Gia đình đang ngày càng hòa thuận, ông cụ Lục không muốn tự rước họa vào thân, huống chi Ôn Ninh còn đang mang thai đứa con hoang của người khác, ông ta không thể chấp nhận việc nhà họ Lục nuôi con cho người khác.
"Ông nội.." Lục Tấn Uyên không ngờ thái độ của ông cụ lại dứt khoát như vậy, anh vốn tưởng rằng chỉ cần tẩy sạch tội danh trên người Ôn Ninh là có thể đạt được sự tán thành của mọi người, nhưng bây giờ...
Mọi chuyện lại không đơn giản như anh nghĩ.
"Mẹ của cháu bây giờ đã tỉnh táo, cháu làm con trai nên đến thăm mẹ mình một chút, còn nữa, nhớ bày tỏ quyết tâm của mình, nó đang rất lo lắng dấy."
Ông cụ Lục không muốn tiếp tục nói đến chuyện của Ôn Ninh nữa, ông cụ dã nhắc đến Diệp Uyền Tĩnh rồi nên Lục Tấn Uyên không thể nói được cái gì nữa: "Cháu đã biết."
Lục Tấn Uyên cúp điện thoại, đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Ôn Ninh, anh trầm tư nói: "Ninh Ninh, sắp tới anh phải về nước, trong công ty có chuyện cần anh phải giải quyết, anh để An Minh ở lại giúp em xử lý những chuyện này, đừng lo lắng, anh sẽ quay lại sớm."
Ôn Ninh gật đầu, nhìn vẻ ngưng trọng của Lục Tấn Uyên: "Nếu công ty có việc gấp thì anh nhanh về đi, em không sao đâu, bảo An Minh về cùng anh luôn đi."
Dù sao An Minh cũng là cánh tay phải đắc lực của Lục Tấn Uyên, để anh ta ở lại sẽ khiến công việc của Lục Tấn Uyên trở nên bất tiện: "Em không phải là người yếu ớt như vậy, nên không cần anh cho người trông coi mỗi ngày."
Lục Tấn Uyên lắc đầu: “Em mới sống ở nước ngoài nên sẽ chưa quen cuộc sống ở đây, anh không yên tâm, để anh ta ở đây với em một khoảng thời gian, bây giờ anh phải lập tức trở về, em ở lại chăm sóc tốt cho bác gái, có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện cho anh."
Ôn Ninh gật đầu, Lục Tấn Uyên đem mọi chuyện sắp xếp xong thì nhanh chóng mua vé máy bay bay về nước.
Sau khi Lục Tấn Uyên đi, Ôn Ninh liền cảm thấy có chút cô đơn, không biết trong nước xảy ra chuyện gì khiến anh phải vội vã trở về như vậy.
Nhưng mà cô đã nhanh chóng lấy lại được tinh thần, mang tóc của Lục Tấn Uyên đi gặp bác sĩ, nói rõ ràng mình muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con.
Đứa bé trong bụng cô đã được sáu tháng, chắc hẳn đã có thể tiến hành xét nghiệm ADN.
Sau khi hội chần, bác sĩ đưa ra phương án cho Ôn Ninh và đưa cô tới phòng phẫu thuật, sau khi tiến hành một loạt các kiềm tra, bác sĩ nói: "Khoảng một tháng nữa là có kết quả xét nghiệm
Ôn Ninh gật đầu, một tháng là đủ rồi, ít nhất có thể chứng minh được thân phận của đứa bé trước khi nó được sinh ra.
Như vậy, Lục Tấn Uyên cũng sẽ rất vui.
Nghĩ vậy, Ôn Ninh đưa tay sờ bụng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lục Tấn Uyên vừa xuống máy bay xong là lập tức chạy tới bệnh viện.
Ông cụ Lục đang đợi anh ở cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy anh tới liền đi lên vỗ vai anh, nói: "Mẹ cháu tâm trạng đang không ổn định, lúc nói chuyện cháu phải chú ý, đừng nói gì khiến mẹ cháu không vui, cần thận kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nó."
Lục Tấn Uyên gật đầu, đẩy cửa đi vào, Diệp Uyền Tính đang dựa đầu ở giường, thấy có người đi vào thì quay đầu nhìn qua: “Là Tấn Uyên sao."
Giọng điệu của Diệp Uyển Tĩnh nhàn nhạt, dường như không có gì bất ngờ, thậm chí còn kèm theo cảm giác thất vọng.
"Con đã về, cơ thể của mẹ... vẫn tốt chứ?"
Lục Tấn Uyên không dám chống đối bà, cần thận từng li từng tý hỏi.
"Nếu như con không tức giận với mẹ thì mẹ sẽ khỏe hơn đấy, mấy ngày này toàn là Yên Nhiên ở bên cạnh chăm sóc mẹ, có nó ở bên cạnh tâm trạng mẹ mới tốt hơn một chút."
Vừa nghe thấy ba chữ Mộ Yên Nhiên này, Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy đau đầu, dường như Diệp Uyền Tĩnh đã quyết tâm nhận định cô ta rồi.
"Bình thường cô ấy rất bận, cũng không biết phải chăm sóc mẹ như thế nào cho tốt, hay là để con tìm vài điều dưỡng chuyên nghiệp để chăm sóc cho mẹ."
Vừa dứt lời, Diệp Uyển Tĩnh cười nhạo một tiếng: "Sao lại không tốt, dù sao người ta cũng có lòng hiểu tâm, ít ra còn tốt hơn so với một vài người, mẹ bị bệnh lại nghĩ đến người phụ nữ khác, nếu như để cô ta bước chân vào nhà họ Lục, sợ rằng mẹ có chết cũng chẳng ai quan tâm đâu nhỉ?"
Lục Tấn Uyên nhận ra rằng hành động của mình càng khiến Diệp Uyển Tĩnh thêm hiểu lầm Ôn Ninh hơn, anh dang định giải thích thì thấy bà lắc đầu: “Tấn Uyên, mẹ đã nói với Yên Nhiên, chờ con trở về sẽ để cho hai đứa đính hôn, thứ sáu tuần này chính là ngày lành tháng tốt, hai đứa mau chóng đính hôn đi."
Luc Tấn Uyên nhíu mày: “Chuyện này mẹ vẫn chưa bàn bạc với con, con nghĩ.."
"Con nghĩ thế nào?" Diệp Uyển Tĩnh thấy Lục Tấn Uyên không đồng ý, ho khan hai tiếng: “Nếu con không đồng ý, mẹ không làm phẫu thuật nữa, bây giờ lập tức xuất viện!"