Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 116: Tặng cho người yêu

Sau khi hết giờ làm, Lục Tấn Uyên liền đến địa điểm mà Bạch Tân Vũ đã hẹn.

Bởi vì biết tính cách của Lục Tấn Uyên, cho nên, cũng không chọn mấy chỗ náo nhiệt, tổng cộng cộng lại cũng chỉ có mấy người tương đối quen thuộc.

Lục Tấn Uyên đi vào phòng riêng trong quán rượu, liền thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc, anh nhẹ gật đầu, coi như là chào hỏi.

Mộ Yên Nhiên ngồi trên ghế sa lon, hôm nay cô ta mặc một bộ váy liền màu đỏ lửa, không dài không ngắn, lại càng phác họa vóc người hoàn mỹ của cô ta thêm hấp dẫn, nhưng màu sắc tươi đẹp như thế này, lại không ảnh hưởng chút nào tới phong thái của cô ta, tuyệt không có một chút vẻ xinh đẹp mà thô tục nào, ngược lại là vô cùng bắt mắt.

Bạch Tân Vũ đi tới ôm bả vai của anh: "Từ lần trước gặp cậu, cậu liền mãi không đi ra nữa, lần này, rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi."

Nói rồi, lại nhìn Mộ Yên Nhiên ngồi ở bên cạnh một chút: "Ai nha, vẫn là Yên Nhiên lớn mặt."

Mộ Yên Nhiên hơi cúi đầu, rõ ràng, lời nói này của Bạch Tân Vũ khiến tâm trạng của cô ta vui vẻ lên.

Có điều, rất nhanh cô ta lại nâng lên nụ cười tự tin: "Anh nói cái gì vậy, cho anh uống rượu vẫn không chặn nổi miệng anh sao?"

Bạch Tân Vũ đẩy Lục Tấn Uyên tới bên cạnh người Mộ Yên Nhiên, để hai người lần lượt ngồi xuống: "Được, anh uống rượu, im miệng không nói chuyện nữa."

Vẻ mặt của Lục Tấn Uyên dửng dưng ngồi yên, không chủ động mở lời.

Ngược lại vẫn là Mộ Yên Nhiên không nhẫn nại được chủ động mở lời:"Tân Uyên, anh gặp em cũng không có cái gì muốn nói sao?"

Hôm nay trước khi tới đây, cô ta đã cố ý trang điểm rất lâu, lại chọn quần áo trong thời gian dài, chính là vì có thể để cho Lục Tấn Uyên sáng mắt, nhưng hết lần này tới lần khác, người đàn ông này đều không nói gì, khiến trong lòng cô ta rất ngứa ngáy.

"Hôm nay cô, rất đẹp."

Lục Tấn Uyên nhíu mày một cái gần như không thể nhận ra, nhưng vẫn giữ lễ phép khen ngợi một câu.

Mộ Yên Nhiên vẫn luôn là xinh đẹp, chỉ là lối ăn mặc hôm nay của cô ta đẹp thì đẹp đó, nhưng vô cùng có tính công kích, không hiểu sao lại khiến Lục Tấn Uyên nhớ tới gương mặt mộc mạc trong sáng của Ôn Ninh, không đánh phấn trang điểm, nhưng cũng khiến cho người nhìn rất thoải mái.

Mộ Yên Nhiên nghe thấy lời khen ngợi của Lục Tấn Uyên dành cho cô ta, trong lòng mặc dù có chút vui vẻ như vậy, nhưng vẫn chưa đủ.

Cô ta muốn Lục Tấn Uyên lại lần nữa say mê cô ta, nhưng thái độ bây giờ của anh, lại chỉ như đối xử với một người bạn bình thường, rất rõ ràng, không đặt cô ta ở vị trí ưu tiên hàng đầu trong tim.

Bầu không khí giữa hai người đang có chút kỳ quặc, lúc này, Trình Dương cũng tới.

Đẩy cửa ra, thấy một đôi "kim đồng ngọc nữ" bọn họ ngồi cùng với nhau, nhếch môi đầy nham hiểm: "Tớ có phải đã tới không đúng lúc rồi hay không?"

Có điều, anh ta lại nhớ tới Ôn Ninh lần trước bị Lục Tấn Uyên dẫn đi, vẻ mặt mang theo một chút giễu cợt: "Được đó, Tấn Uyên, bây giờ thái độ của cậu khác thường, nở hoa nhiều hơn một chút, ngược lại đều là người xuất sắc của hai loại phong cách."

Bạch Tân Vũ hận không thể tát một cái đập chết Trình Dương, không thấy ánh mắt Mộ Yên Nhiên bây giờ cứ mãi dính vào trên người Lục Tấn Uyên, rõ ràng chính là ý muốn quay lại làm lành hay sao?

Tại sao cứ phải nhắc tới người phụ nữ nhỏ tầm thường đó, nhắc tới điểm yếu của ai đó.

Trình Dương một chút cũng không vì chuyện này mà xúc động, bởi vì, anh ta căn bản cũng không thấy khả quan việc Mộ Yên Nhiên và Lục Tấn Uyên lần nữa bên nhau.

Quá khứ của bọn họ quả thực rất tốt đẹp, giống như công chúa và hoàng tử trong thế giới nhi đồng vậy, nhưng bây giờ bọn họ đều đã trưởng thành, đã không còn là những đứa trẻ sống dưới sự che chở của bố mẹ từ lâu.

Huống chi, Mộ Yên Nhiên trong mấy năm Lục Tấn Uyên gian nan nhất kia cũng vẫn chưa từng trở lại, nút thắt trong lòng này, bọn họ thật sự có thể tháo gỡ sao?

Trình Dương cũng không vui vẻ chút nào tính cách hai người hiếu thắng miễn cưỡng bên cạnh nhau, kết quả cũng chỉ là tổn thương lẫn nhau, thương tích khắp người mà thôi.

Nụ cười trên mặt Mộ Yên Nhiên cứng đờ, rất nhanh, cô ta nghĩ đến người phụ nữ gọi điện thoại cho Lục Tấn Uyên trên xe, khi đó vẻ mặt của Lục Tấn Uyên rất thả lỏng, với vẻ từ chối người khác từ ngàn dặm của hiện tại như thể hai người khác nhau.

Lời Trình Dương nói, chính là càng cộng thêm bằng chứng cho điều này.

Lục Tấn Uyên trợn mắt nhìn anh ta một cái, ném qua một chai rượu, thiếu chút nữa đập trúng đầu Trình Dương, may mắn thay anh ta nhanh tay lẹ mắt đỡ được nó.

"Mới tới đã lắm mồm như vậy, xem ra cậu rất rảnh rỗi."

Trình Dương cười một tiếng, cho người mở bình rượu âu mỹ kia ra, rót một ly, đi đến nơi khác uống.

Mộ Yên Nhiên cắn chặt môi, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Tấn Uyên, trong lòng đã sớm nổi lên sóng to gió lớn. Hóa ra, anh đã có người khác, cho nên

mới đối xử với mình lạnh nhạt như vậy. Nhưng, cô ta chỉ là có một ý nghĩ sai lầm bỏ lỡ mất ba năm của anh, chẳng lẽ hơn nửa đời người còn lại, đều phải vì thế mà trả giá? Mộ Yên Nhiên dĩ nhiên là không cam lòng, cô ta đứng dậy, đi ra ngoài, thuận tiện mang theo cả Bạch Tân Vũ.

"Người Trình Dương mới vừa nói, là ai?" Bạch Tân Vũ và Mộ Yên Nhiên từ nhỏ đã có quan hệ tốt, ban đầu cô ta và Lục Tấn Uyên bên nhau, cũng không ít lần anh ta ở trong đó dẫn tơ hồng.

"Người đó, thật sự không cần lo lắng, một em gái nhỏ quét dọn vệ sinh giữ gìn sạch sẽ, dáng dấp trông cũng tạm được, nhưng những thứ khác, không có cách nào so với em."

Bạch Tân Vũ không thèm để ý nói.

Gia thế của Lục Tấn Uyên như vậy, có không quan tâm xuất thân như thế nào đi nữa, cũng sẽ không cưới một em gái dọn vệ sinh, không nói những thứ khác, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe phải không?

"Dọn vệ sinh? Anh biết cô ta trông thế nào không?" Mộ Yên Nhiên lại không xem thường chút nào, nghĩ đến giọng điệu Lục Tấn Uyên đã từng nói chuyện với người phụ nữ kia, trong lòng cô ta có một loại cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.

"Thì là, không trang điểm, trông cũng khá xinh đẹp, có điều, chắc chắn không đẹp bằng em."

Nghe lời Bạch Tân Vũ nói, ánh mắt Mộ Yên Nhiên tối sầm lại, hóa ra, bây giờ kiểu Lục Tấn Uyên thích là loại phong cách này, vậy hôm nay cô dày công trang điểm một hồi lại thật sự là tìm nhầm phương hướng.

"Anh sau này, nếu như nhìn thấy cô ta,thì nói với em một tiếng."

Bạch Tân Vũ gật đầu một cái, nhìn cô: "Em thật sự muốn quay lại rồi sao? Lần này, sẽ không tùy hứng mà lại đi nữa chứ?"

Mộ Yên Nhiên lắc đầu một cái: "Lần này, em nhất định phải làm được, sau khi ra nước ngoài em mới phát hiện, người em yêu là anh ấy, căn bản không thể yêu người khác nữa."

Bạch Tân Vũ nghe vậy, gật đầu một cái, rất là trượng nghĩa trả lời: "Vậy em yên tâm,chỗ có thể giúp đỡ anh nhất định sẽ giúp, đến lúc đó, anh chờ uống rượu mừng của hai người."

Mộ Yên Nhiên gật đầu một cái, ghé vào bên tai anh ta nói mấy câu, hai người lúc này mới đi ra ngoài.

Trở về trong phòng, sau khi mấy người lại hỏi han nhau mấy câu, Bạch Tân Vũ đề cập tới việc ra bên ngoài đi dạo một chút, nhân tiện, cho Mộ Yên Nhiên biểu diễn thực lực của một nghệ sĩ tài giỏi nổi danh quốc tế.

Mộ Yên Nhiên vui vẻ đồng ý, đi tới chỗ bên cạnh dương cầm ở đại sảnh lầu một.

Mỗi một cử động của cô ta đều tao nhã như vậy, vô tình khiến người khác có loại cảm giác không nỡ quấy rối, trong lúc nhất thời, đại sảnh có chút ồn ào náo động yên tĩnh lại.

Tiếng đàn dương cầm đẹp đẽ từ trong kẽ ngón tay Mộ Yên Nhiên chảy ra, bài cô ta đang gảy đàn chính là một bài hát trữ tình, ngón tay thon dài trắng nõn tung bay lên xuống trên phím đàn, giống như con bướm xinh đẹp tung tăng.

Tất cả mọi người đều chìm đắm trong tiếng nhạc thấm vào lòng người, Lục Tấn Uyên nhìn từ xa, trong đầu cũng hiện lên bóng dáng thời kỳ thiếu nữ trước kia của Mộ Yên Nhiên.

Lúc này, Mộ Yên Nhiên trình diễn xong bắt đầu đứng lên, trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tấn Uyên ở lầu hai: "Bài hát này, do chính tôi sáng tác, tặng cho một người tôi yêu"