Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 128: Chú rồng chà động

Thẩm Diên đỏ bừng mặt, vội vàng từ trên người Bùi Dực đứng dậy, nàng e lệ nhìn chằm chằm chiếc lều nhỏ nơi đũng quần nam nhân: “Phu quân, thực xin lỗi, ta không cố ý, có làm đau chàng không?”

Bùi Dực rũ mắt nhìn hạ thân của mình, lập tức hiểu rõ, khó trách vừa rồi trong lúc ngủ mơ đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn, còn có cảm giác trướng đau khó nhịn.

Thẩm Diên thấy mày kiếm Bùi Dực nhíu chặt, hô hấp trọng nề, mồ hôi càng ngày càng nhiều, bộ dáng tựa như vô cùng thống khổ, nàng lập tức có chút luống cuống.

Không phải nàng đè hỏng đồ vật kia rồi chứ.

Bùi Dực không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Diên, chỉ là mệnh căn của mình bị nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, bên trong đôi mắt hạnh kia toát ra vẻ trong sáng vô tà, khiến hắn thực sự hưng phấn.

Hắn mê mẩn bộ dáng đơn thuần này của nàng, khuôn mặt duyên dáng, biểu cảm ngây thơ, khiến toàn bộ máu trong người hắn đều bắt đầu sôi trào.

Nếu cứ để nàng tiếp tục nhìn như vậy, có lẽ hắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Bùi Dực kéo chăn mỏng qua, muốn che hạ thân lại, nhưng Thẩm Diên lại bất ngờ vươn tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cứng rắn của hắn.

“Ưm… Diên Diên nàng…” Bùi Dực cắn răng than nhẹ một tiếng, khó hiểu nhìn nàng.

“Phu quân, ta… ta nhìn xem bị thương có nghiêm trọng hay không?” Thẩm Diên đỏ mặt xốc vạt áo nam nhân lên, chậm rãi kéo dây quần hắn xuống.

Nàng dùng tay che mắt, sắc mặt thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào côn ŧᏂịŧ kia, chỉ dám từ khe hở ngón tay nhìn trộm nó.

Qυầи ɭóŧ vừa được kéo xuống, bang một tiếng, côn ŧᏂịŧ to lớn dữ tợn lập tức bật ra, vỗ lên mu bàn tay trắng nõn của Thẩm Diên.

“Phu quân… nó sưng to quá…” Thẩm Diên sợ tới mức lập tức rụt tay về, cũng quên luôn chuyện che mắt, sắc mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào côn ŧᏂịŧ sưng to cứng rắn kia.

Dươиɠ ѵậŧ của nam nhân ngạp nghễ ngẩng cao đầu, trên thân nổi đầy gân xanh, mạch máu như muốn vỡ ra, bành trướng lớn gấp đôi so với ngày thường. Qυყ đầυ bóng lưỡng ướt hồng, cái lỗ nhỏ hơi mấp máy, phun ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp, nhìn như vậy cực kỳ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Diên đánh bạo nắm lấy côn ŧᏂịŧ sưng to kia, quá nóng, quá cứng, nhiệt khí dâng lên giống như thanh sắt bị nung đến đỏ hồng.

Nàng cúi đầu nhìn kỹ, muốn biết cụ thể hắn bị thương ở nơi nào, thuận tiện cho việc bôi thuốc.

Bàn tay nhỏ non mềm nắm dươиɠ ѵậŧ to dài, lăn qua lộn lại, hô hấp Bùi Dực dồn dập, bụng dưới căng chặt, côn ŧᏂịŧ trướng đau tựa như muốn nổ mạnh.

Mồ hôi nóng bỏng chảy qua đôi mắt đen, hắn chớp chớp hàng mi dài, đè lại bàn tay nữ nhân, u ám nói: “Diên Diên, buông tay.”

Thẩm Diên cho rằng Bùi Dực đau đến khó chịu, động tác nàng nhanh hơn lật trái lật phải vài cái, dịu dàng dỗ dành: “Phu quân, rất khó chịu sao? Chàng nhẫn nhịn một chút, ta lau khô vệt nước, sau đó lập tức bôi thuốc cho chàng.”

Thẩm Diên cúi đầu, cầm khăn tay chuẩn bị chấm lên cái lỗ nhỏ đang không ngừng tiết ra chất nhầy màu trắng đυ.c.

“Đừng, không cần thuốc…” Bùi Dực nhíu mày, vội vàng kéo chăn mỏng qua che lại hạ thân của mình.

Vốn dĩ không sao, bị nàng chơi đùa như vậy, còn bôi thuốc lên, tám chín phần mười sẽ hỏng.

Hắn cách xa nàng một chút, trước tiên giữ được mệnh căn quan trọng hơn.

Bùi Dực bọc chăn muốn đứng dậy, Thẩm Diên vội vàng túm chặt lấy hắn “Phu quân, nơi đó của chàng bị thương, đừng chạy loạn, vết thương sẽ nặng hơn đấy.”

Bùi Dực bất đắc dĩ nhìn nàng, “Thương thế” của hắn thật sự muốn nặng thêm, dựa gần kiều thê xinh đẹp động lòng người như vậy, lại không thể nhấm nháp, thật đúng là thống khổ.

Lúc trước nàng từng nói qua, một tháng này hắn sẽ không được sung sướиɠ, đương nhiên hắn không dám chạm tới nàng.

Nếu ăn không được, vậy thì cách xa một chút.

“Diên Diên, ta không sao, đi tắm nước lạnh là sẽ khỏi thôi.” Bùi Dực đè ép du͙© vọиɠ nóng bức trong thân thể, khàn giọng nói.

Thấy nam nhân thống khổ đến nhíu mày, gân xanh hai bên huyệt Thái Dương giật giật, mồ hôi chảy thành ròng, thậm chí thân thể còn phát run, Thẩm Diên lo lắng sốt ruột mở miệng: “Phu quân, thoạt nhìn chàng càng ngày càng thống khổ, tắm rửa sao có thể khỏi được, nhất định phải bôi thuốc.”

Thẩm Diên kéo chăn xuống, ấn bả vai nam nhân, khăng khăng muốn bôi thuốc cho hắn.

Nàng xuống giường, định đi lấy thuốc.

Bùi Dực vội vàng túm chặt nàng, xoay người đè nàng dưới thân, hắn cắn khóe môi nàng, sủng nịch nói: “Ngốc nghếch, phu quân không bị đè hỏng.”

Thẩm Diên không tin “Nhưng mà, vì sao lại sưng lớn như vậy? Còn sưng tới tím tái.”

So với bộ dáng nàng nhìn thấy mỗi khi hai người thân mật còn muốn to hơn, màu sắc cũng đậm hơn, dữ tợn dọa người như thế, sao có thể nói là bình thường.

Bùi Dực nhìn đôi mắt hạnh trong sáng giống như nai con của Thẩm Diên, nghiêm túc nói: “Bởi vì, nó quá thích nàng, nàng sờ nó, nó sẽ không kiềm chế được mà run rẩy, hưng phấn, càng lúc càng lớn.”

Hắn vừa nói vừa tách hai chân Thẩm Diên ra, nắm côn ŧᏂịŧ cứng rắn của mình kề sát nơi cửa động, cách lớp xiêm y mỏng manh, hắn thúc đẩy phần hông, nhẹ nhàng cọ xát khe thịt luân hãm của nữ nhân: “Diên Diên, nàng cảm nhận được không? Nó vì nàng mà hưng phấn, nóng bỏng, cứng rắn, sung huyết, phát tím, nếu nàng còn không cho phu quân đi tắm rửa, nó sẽ nổ tung.”

“Không được đi.” Thẩm Diên vươn đôi tay ôm chặt thân thể nam nhân, không cho hắn cơ hội đứng dậy.

Bùi Dực nhíu mày, hắn xoa bóp khuôn mặt trắng nõn của nàng, bất đắc dĩ nói: “Diên Diên, nếu tiếp tục như vậy, phu quân thật sự sắp hỏng rồi, bôi thuốc cũng không trị được.”