“Tên khốn kiếp kia ngày thường ưa thích tự cao tự đại, tự đại kiêu ngạo, luôn lấy thân phận ép thϊếp, lạnh giọng mắng chửi thϊếp, đánh mông thϊếp.
Còn keo kiệt bủn xỉn, mua trang sức cho thϊếp còn ra sức khước từ, ngày thường đều không chịu tiêu tiền vì thϊếp.
Vật dưới đũng quần kia thô to dọa người, kỹ thuật chuyện phòng the cực kém. Mỗi lần dùng sức xông vào khiến phía dưới thϊếp đau quá.
Thϊếp bảo hắn dừng lại, hắn lại chỉ lo bản thân sung sướиɠ. Thϊếp
tức giận đến mức thật
sự
muốn vặn gãy cây đồ vật kia của hắn xuống.”
Thẩm Diên căm giận quở trách hành động độc ác của hắn, khi nói xong lời cuối cùng thì tựa như nghiến răng nghiến lợi.
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực tối sầm, chấn động, đột nhiên cảm giác súng ống hơi đau.
Hắn lén nhặt lên một bên quần che khuất vật nam tính gắng gượng sung huyết của mình, sợ Thẩm Diên đột nhiên tức giận, thật sự nắm lấy mệnh của hắn.
Thẩm Diên thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên im lặng, nàng quay đầu nhìn về phía Bùi Dực, thấy trên trán hắn toát ra chút mồ hôi, hô hấp hơi dồn dập, con rồng say ngủ dưới đũng quần cao cao nhếch lên, dựng quần lên thành một cái lều trại nhỏ.
“Phu quân, chàng rất khó chịu sao?”
Thẩm Diên xốc quần lên, nắm lấy củ khoai sưng to cứng rắn, từ từ di chuyển hai cái.
Bụng dưới của Bùi Dực căng thẳng, hắn sợ Thẩm Diên muốn vặn hắn nên vội vàng gỡ bung tay nhỏ của nàng ra, nhếch khóe miệng với giọng điệu bình thản: “Không khó chịu.”
Thẩm Diên thấy trên trán hắn càng chảy càng nhiều mồ hôi, lạp xưởng trong tay kia càng cứng ngắc, cực nóng bỏng, nàng không tin: “Phu quân chảy nhiều mồ hôi như vậy, khẳng định rất khó chịu.”
“Không đáng ngại, đây là mồ hôi lạnh.”
Bùi Dực lau mồ hôi trán nói. Vừa rồi hắn bị Thẩm Diên dọa, xác thật dọa ra chút mồ hôi lạnh.
“Phu quân, chịu đựng không tốt với thân thể, Diên Diên giúp chàng.”
Thẩm Diên ngồi xổm người xuống, mở ra cái miệng nhỏ ngậm gậy th*t hắn đi vào.
“Ư…”
Khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ bao bọc chặt lấy thanh xúc xích sưng to cương cứng, Bùi Dực thoải mái rên nhẹ một tiếng.
Hắn cảnh giác nhìn Thẩm Diên, sợ nàng một khi không vui lại cắn đứt tính mạng của hắn.
Thẩm Diên cho rằng đây là Bùi Dực kiếp trước, sợ hắn nghẹn nên thiệt tình muốn giúp hắn xoa dịu.
Nàng ra sức nuốt cây súng thô to của hắn, đầu lưỡi linh hoạt cẩn thận liếʍ láp thân cây thô ráp, mυ'ŧ từng đường gân xanh trên que thịt.
Thẩm Diên đang cầm củ khoai thô to rồi ngậm đầu nấm to lớn vào trong miệng, không ngừng nút mã mắt mẫn cảm, dùng sức liếʍ mυ'ŧ lỗ nhỏ khẽ nhếch, đều ăn vào trong miệng chất lỏng chảy ra nơi mã mắt.
“Hừ…”
Bụng dưới dân lên kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, gậy th*t càng thêm cứng rắn. Bùi Dực được cái miệng nhỏ của nàng hút thật sự thoải mái. Hắn cắn răng hừ nhẹ, dồn dập thở hổn hển, mồ hôi nóng không ngừng rơi xuống
Bùi Dực nhìn bé con bận rộn chôn giữa hai chân mình thì trong lòng sinh ra một cảm xúc khác thường.
Dáng vẻ này của nàng cũng thật ngoan ngoãn, như thế cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn khiến trong lòng hắn rất vui sướиɠ.
Khóe miệng nhỏ nhắn của Thẩm Diên nhét đầy cả vật nam tính thô to vào trong miệng, hai gò má trắng nõn phồng lên, nước miếng không kịp nuốt xuống theo khóe miệng nàng tràn ra, sáng lấp lánh, da^ʍ đảng hấp dẫn.
Nàng cố hết sức nuốt hàng họ thô to của hắn, ăn gậy th*t vào lại nhổ ra rồi vuốt ve cậu bé của hắn từ trên xuống dưới, vang lên tiếng nước miếng chẹp chẹp.
Vật dưới đũng quần của Bùi Dực cứng rắn như sắt, cương nư muốn nổ mạnh, bụng dưới sinh ra cảm giác muốn xuất tinh.
Hắn ấn ót Thẩm Diên xuống, nhún hông về trước, con rồng thô dài đẩy đến chỗ sâu trong cổ họng.
“Ơ Ơ…”
Thẩm Diên bị đυ.ng đến cổ họng nên buồn nôn, mày liễu nhíu lại, cố nhổ xúc xích của hắn ra.
Bùi Dực sờ đầu nhỏ của nàng, khàn giọng dỗ dành:
“Ngoan, sắp ra rồi, ngậm thêm mốt lát nhé?”
Thẩm Diên nhìn hắn một cái, lại ngoan ngoãn ngậm gậy th*t vào.
Bùi Dực ấn đầu nàng, nhanh chóng nhún nhảy nện vài cái, cuối cùng cắm vào sâu trong cổ họng nàng rồi phun ra luồng dịch trắng đặc sệt
Bùi Dực sợ Thẩm Diên khó chịu nên sau khi bắn tinh thì hắn nén kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể, lập tức rút hàng họ mềm oặt ra.
“Khụ khụ…”
Thẩm Diên nhíu mày ho nhẹ, khóe môi còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Hắn bắn rất nhiều, có một nửa bị nàng nuốt vào trong bụng, có chút chưa kịp nuốt vào đã tràn ra ngoài.
Bùi Dực ôm Thẩm Diên vào lòng, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi t*ng trùng trên khóe miệng nàng. Hắn dùng giọng khàn khàn sau khi ân ái hỏi nàng:
“Miệng đau không?”
Thẩm Diên nghỉ dưỡng sức xong thì lắc đầu, nói:
“Không đau.”
Nàng hỏi:
“Phu quân,
chàng
còn khó chịu không?”
Người phụ nữ này sợ hắn vẫn luôn nghẹn khó chịu, tận tâm tận lực hầu hạ hắn như vậy sao?
“Không khó chịu, rất thoải mái.”
Trong lòngBùi Dực hơi rung động, hắn cúi người hôn lên môi nàng.
Thẩm Diên tựa vào ngực Bùi Dực, ngây thơ nói:
“Vậy là tốt rồi, lần trước ở Nam Dương, phu quân dùng miệng làm thϊếp thoải mái, thϊếp cũng muốn làm phu quân thoải mái một lần.”
Ở Nam Dương dùng miệng làm nàng thoải mái sao?
Bùi Dực nhíu mày tìm tòi ký ức trong đầu, hoàn toàn không có ấn tượng.
Lại là một “mình” khác sao? Bọn họ cuối cùng làm bao nhiêu chuyện sau lưng hắn không lộ ra ngoài chứ?
Sắc mặt sung sướиɠ của Bùi Dực đột nhiên âm u, nàng cho rằng hắn là một Bùi Dực khác, cho nên mới cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn sao?
Nếu nàng biết bản thân nhận sai người, có phải sẽ lập tức đúng dậy khỏi ngực hắn, cách hắn rất xa hay không?
Bùi Dực mới vừa giải tỏa xong du͙© vọиɠ, lại cảm thấy trong lòng rất trống rỗng. Hắn thậm chí đố kỵ một “mình” khác, có thể khiến Thẩm Diên vui vẻ, làm nàng cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn, hơn nữa là không cần tiêu tiền.
Dựa theo chán ghét của Thẩm Diên với hắn, cho dù hắn đưa tiền, Thẩm Diên cũng không muốn hầu hạ hắn.
Trong lòng Bùi Dực rất cay lại không dám biểu hiện ra ngoài, cũng không dám nổi giận với Thẩm Diên.
Này trời xui đất khiến vui sướиɠ quá khó khăn, hắn còn luyến tiếc từ bỏ, còn muốn tiếp tục hưởng thụ.