Nói hay là không?Trữ Nhiễm cùng Bình Hải thương lượng một đêm. Ngày hôm sau, sáng sớm Trữ Nhiễm ra ngân hàng rút ra năm mươi vạn, hai người cùng đi đến nhà Hàn Tử Đồng. Vợ chồng hai người sớm đã đem phòng ốc quét tước sạch sẽ, đem giấy tờ chứng nhận tất cả đều chuẩn bị tốt.
“Đây là giấy chứng nhận phòng, ngươi xem một chút.”
Trữ Nhiễm không có tiếp nhận, đem tiền đặt ở trên bàn, nhiều tiền như vậy, vừa nhìn sẽ thấy không chỉ hai mươi lăm vạn, vợ chồng hai người có chút nghi hoặc: “Này tiền dường như nhiều hơn đi?”
Trữ Nhiễm do dự một chút: “Thúc thúc, a di, các ngươi, các ngươi vẫn là hảo hảo sống đi, không cần đi tìm tiểu Đồng nữa.”
“Vì cái gì?”
Bình Hải từ trong lòng lấy ra một phong thơ đưa cho phụ thân tiểu Đồng: “Xem cái này hai người liền hiểu được.”
Vợ chồng hai người còn không kịp phản ứng, Trữ Nhiễm đã lôi kéo Bình Hải rất nhanh ra cửa.
Mở ra mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy viết thư: [ thúc thúc, a di, chín năm trước tiểu Đồng nói cho chúng ta biết địa chỉ nơi này, cũng bảo chúng ta chuyển cáo tới các ngươi, hắn rất nhớ các người! Phòng ở này không cần bán, cũng không cần tiếp tục đi tìm tiểu Đồng, hắn đã không còn cách nào trở lại!……. Này, tiền đó liền lưu lại, hảo hảo sống đi. Chúng ta là hảo bằng hữu của tiểu Đồng. ]
Vừa mới đi đến lầu một, phía trên liền truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế. Cơ hồ vang khắp toàn bộ chung cư, thanh âm kia nghe thấy làm cho người ta cảm giác bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu bi thống. Trữ Nhiễm hung hăng sờ sờ ánh mắt, lôi kéo Bình Hải rơi lệ đầy mặt bước nhanh rời đi. Bọn họ không thể đối mặt với nước mắt cha mẹ tiểu Đồng, không thể chịu nổi hình ảnh như vậy, chỉ có thể dùng biện pháp này nói cho bọn họ sự thật.
Ba ngày liên tiếp, Trữ Nhiễm cùng Bình Hải đều tới đứng trong chỗ tối tiểu khu này nhìn lên, nhìn ánh đèn cửa sổ kia hết mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở. Đến buổi tối ngày thứ tư, bọn họ đi tới chỗ ngã tư đường mua một ít tiền vàng mã, ánh lửa màu da cam chiếu rọi trên gương mặt tràn đầy nước mắt của vợ chồng hai người, trong ánh mắt kia tràn ngập đau lòng, tràn ngập tuyệt vọng. Một tiếng gọi nhi tử, một tiếng gọi tiểu Đồng, đau triệt nội tâm mà gọi khiến cho Trữ Nhiễm trong lòng giống như đang rỉ máu.
Vẫn xác định vợ chồng bọn họ không có việc gì, hai người mới mang theo ưu thương bước trên đường trở về. Trữ Nhiễm cùng Bình Hải lại về tới Vân thị, thuê một khu nhà ở, tiền thuê nhà thực tiện nghi, bên trong còn có có đồ dùng gia đình hằng ngày, hai người cứ như vậy cùng mà ở cùng nhau. Bình Hải luôn kỳ quái, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Trữ Nhiễm hắn ngồi trên xe hơi cao cấp, mặc quần áo mắc tiền, hắn rốt cuộc là thân phận gì? Mấy lần muốn mở miệng hỏi, lại cảm thấy không tốt, cuối cùng vẫn là nhịn xuống hiếu kỳ trong lòng.
Vài ngày ngắn ngủi Bình Hải đi học nấu cơm, chính hắn không có tiền nên luôn cảm thấy dùng tiền của Trữ Nhiễm rất không tốt, chỉ có thể tận lực làm công việc nhà nhiều một chút, đôi khi ngẫu nhiên hắn vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, hy vọng có thể tìm một ít công việc, dựa vào chính mình kiếm tiền, nhưng là hắn đối với mọi thứ đều không có giấy tờ tùy thân, cũng không có bằng cấp, làm sao có thể dễ dàng tìm công việc như vậy.
“Tiểu Hải, ngươi đi đâu?” Trữ Nhiễm ở nhà lo lắng cả ngày, gặp Bình Hải mở cửa trở về vội vàng hỏi.
Bình Hải thập phần áy náy đứng ở cửa, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta, ta muốn ra ngoài tìm điểm công tác.”
Trữ Nhiễm thở dài: “Tiểu Hải, về sau không cần ra ngoài tìm công việc, tiền của ta hiện tại tạm thời đủ dùng.”
“Ta như thế nào có thể dùng tiền của ngươi tới già?”
Trữ Nhiễm giữ chặt tay hắn, cười nói: “Không quan hệ, của ta chính là của ngươi, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy. Quá vài ngày ta tìm cho ngươi một lão sư, dạy ngươi đọc sách.”
Bình Hải tâm lý nảy lên một cỗ lo lắng: “Nhưng mà……”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta đói bụng rồi, ngươi đi nấu ăn cho ta đi?”
“Hảo, ta lập tức đi làm cơm.”
Trữ Nhiễm nhìn hắn chạy vào phòng bếp, trầm mặc ngồi ở trên sô pha, nếu có thể hắn muốn cho Bình Hải được sinh hoạt như người bình thường. Khiến cho hắn cùng với những đứa bạn cùng lứa tuổi giống nhau, đều được đi đến trường đọc sách. Về sau kết hôn sinh con, có cuộc sống hạnh phúc. Còn bản thân mình, cổ hận ý trong tâm kia căn bản vĩnh viễn không thể biến mất, nếu không cho những người đó trả giá xứng đáng với những gì bọn họ phải nhận, thì quả thực chính là cô phụ ông trời đã cho mình thêm một lần cơ hội.
Trữ Nhiễm lấy ra bảng danh sách kia, nhìn lên một chuỗi danh tự, hung hăng cắn chặt răng.
Ngày đó buổi tối, Bình Hải nhìn gương mặt ngủ say bên cạnh, nửa ngày không rời tầm mắt, người xinh đẹp như vậy còn có một tâm thiện lương, hắn thật sự là người tốt. Nếu không phải hắn tới cứu mình, chính mình không biết chừng còn chịu bao nhiêu tra tấn, thật không biết như thế nào để báo đáp hắn mới tốt.
Trữ Nhiễm ngủ say đột ngột trở người, theo thói quen trước đây gắt gao ôm lấy Bình Hải, rúc vào trong lòng hắn. Động tác này làm cho Bình Hải một trận hoảng hốt, vì sao cảm giác lại quen thuộc như thế? Bình Hải mang theo nghi hoặc, nhắm hai mắt lại, cánh tay nhẹ nhàng choàng lên lưng áoTrữ Nhiễm.
Mặt trời vừa lên, Trữ Nhiễm liền sớm tỉnh lại, chỉnh lại cái chăn cho Bình Hải, sau đó nhấc tay nhấc chân rời đi. Dọc theo đường đi, Trữ Nhiễm sắc mặt rất là không tốt, đi đường cước bộ cũng biến thành trầm trọng. Đi vào văn phòng của hội thám tử tư kia, người ở bên trong đã sớm đợi sẵn.
“Nhĩ hảo, tiên sinh.”
Trữ Nhiễm gật đầu một chút, ngồi ở trên sô pha: “Thế nào, tra được không?”
Xã trưởng thôi thôi ánh mắt tự hào nói: “Vài người chúng ta cố gắng suốt hai tháng, rốt cục tra được toàn bộ tư liệu ngươi muốn.”
Xã trưởng đem hồ sơ trên bàn trà đưa đến trước mặt Trữ Nhiễm: “Thỉnh xem một chút đi.”
Trữ Nhiễm mở ra hồ sơ ra lật xem một lần, từng cái bức họa phía dưới đều viết tên họ thật của người đó, tuổi tác, còn có địa chỉ cụ thể, tra quả nhiên đầy đủ, hơn nữa còn có ảnh chụp của bọn họ. Tư liệu của chủ sở hữu chiếc xe biển số [TD. 68888] cũng điều tra nhất thanh nhị sở, người này thân phận không thấp, là một đại phú gia. Mặt khác, gã mặt thẹo kia cũng không phải là người đơn giản, thế lực không nhỏ, những người này rất không dễ đối phó.
“Thế nào, tiên sinh có vừa lòng không?”
Trữ Nhiễm gật gật đầu: “không sai, tra thực đầy đủ.” Trữ Nhiễm từ trong long lấy ra tiền đã chuẩn bị trước đổ lên trước mặt xã trưởng: “Đếm một chút đi.”
Xã trưởng sau khi kiểm kê, ngẩng đầu nói: “Số lượng vừa vặn.”
Trữ Nhiễm do dự một chút, ý tứ hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta biết, làm sao có thể mua được, ngạch…. vũ khí không?”
“Ngươi muốn nói súng ống?”
Trữ Nhiễm gật gật đầu, xã trưởng do dự một lát: “Ngươi chờ một chút, ta đi mang vài thứ đến.”
“Hảo.”
Quốc gia tại đây nghiêm khắc quản chế súng ống, muốn mua được mấy thứ này xác thực không dễ dàng. Bất quá những người này tin tức linh thông, chỉ cần cho tiền bọn họ có lẽ có thể nói cho ngươi, bất luận ngươi muốn biết chuyện tình gì. Nhưng Trữ Nhiễm cũng không ôm hy vọng quá lớn, ai ngờ kết quả lại ngoài dự kiến của hắn.
Xã trưởng đi ra ngoài đại khái khoảng mười phút, thời điểm trở về tay cầm hai cái bao giấy, đặt trên bàn trà theo thứ tự mở ra, dĩ nhiên là một cây súng lục 64 cùng ống giảm thanh, một bao khác tất cả đều là viên đạn.
“Như vậy có thể chứ?”
Trữ Nhiễm kinh ngạc hỏi: “Vì cái gì ngươi có những thứ này?”
“Chúng ta làm là công tác nguy hiểm, đương nhiên cũng muốn đề phòng vạn nhất, nếu ngươi cần liền bán cho ngươi.”
“Bao nhiêu tiền?”
Trên vạn đồng tiền, Trữ Nhiễm cũng không do dự liền thanh toán, đối với súng ống, vũ khí… vân vân Trữ Nhiễm hoàn toàn không hiểu, hắn chỉ biết là những thứ này có thể kết liễu sinh mệnh con người. Xã trưởng trang bị viên đạn cùng ống hãm thanh ngay tại chổ hướng dẫn một chút, hơn nữa cẩn thận dạy hắn phương pháp sử dụng súng ống. Trữ Nhiễm học tốt cách sử dụng, sau đó nhét vào bao rồi bỏ vào một bịch plastic màu đen trông rất bình thường, mang theo đống hồ sơ kia xuất môn rời đi.
Xã trưởng đứng ở cửa sổ, nhìn theo Trữ Nhiễm bóng dáng đi xa dần, lấy ra di động nhấn một dãy số: “Alo, ông chủ…….”