Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 49: Tiểu Biệt.

Giang Thành biến mất.

Hắn lẳng lặng làm thủ tục thôi học, rồi rời đi mà không báo tiếng nào, cũng không có ai liên lạc với hắn được.

Sở Tương Ngưng như phát điên, dùng đủ mọi cách để tìm hắn nhưng đều không có tin tức gì.

Ninh Uyển cũng từng thử liên lạc với hắn, nhưng điện thoại thông báo rằng dịch vụ đã tạm ngừng.

Vì chuyện này mà Sở Tương Ngưng mất hồn mất vía, không ăn không uống, cả ngày không rời điện thoại, sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của hắn.

Một thời gian sau mới có người nói rằng hắn đã đi du học.

Không bao lâu nữa là tốt nghiệp rồi mà vô duyên vô cớ lại du học, thật không thể nào hiểu được.

Nghe vậy, mặt của Sở Tương Ngưng xám như tro tàn, đáy mắt ngập tràn nỗi oán hận, rừng rực như lửa.

Cô ta căm hận liếc nhìn cô, vẻ tàn ác vụt qua ánh mắt, giống như ảo giác, khiến trong lòng Ninh Uyển đột nhiên thấy lạ, nhưng cô không buồn để tâm.

Cô cứ tưởng rằng là do tâm trạng của Sở Tương Ngưng không tốt, dù sao Giang Thành và cô ta cũng như một đôi rồi, thế mà tự dưng Giang Thành lại đi mất, còn không để lại câu nào.

Bất cứ ai rơi vào trường hợp này cũng không thể dễ chịu.

Cuộc sống dần yên bình trở lại, còn vào học kỳ cuối nên mọi người đều bận rộn.

Sở Tương Ngưng không còn thân thiết với cô như trước kia nữa, Ninh Uyển vì bảo vệ tình bạn này, còn cố gắng nhiệt tình bắt chuyện dù cô ta thờ ơ.

Có lẽ sự kiên nhẫn đã cạn kiệt, Sở Tương Ngưng lạnh lùng chán ghét nói với cô: “Tôi tiếp cận cô chỉ vì Giang Thành thôi. Bây giờ anh ấy đi rồi, tôi nghĩ, chúng ta không cần tới lui nữa.”

“Bởi vì thấy cô, tôi sẽ ganh ghét.” Vì sao người hắn thích lại không phải là tôi.

Một người cô đơn quá lâu sẽ khác nhau có bạn bè.

Ninh Uyển ngu ngốc ư?

Không, thật ra trong lòng cô luôn biết rõ, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Cho nên, mỗi lần ba người đi với nhau, cô đều cực kì thức thời, cố gắng phối hợp, tạo cơ hội cho bọn họ.

Cô nghĩ rằng nước chảy đá mòn, kiên trì lâu ngày rồi sẽ sinh tình cảm.

Nhưng kết quả lại không như mong muốn, Giang Thành đến thế nào ra đi thế ấy.

Cuối cùng, cô và Sở Tương Ngưng càng ngày càng xa cách.

Bệnh tình của mẹ Ninh khi tốt khi xấu, khuôn mặt đã gầy xộp, cơ thể yếu ớt tựa một chiếc lá, như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng rơi rụng.

Đối diện với bệnh tật, tính mạng con người thật mong manh.

“Ây da!”

Ninh Uyển kêu đau một tiếng, bởi vì lo lắng cho mẹ Ninh nên thất thần, làm dao gọt trái cây trượt vào tay.

Lệ Minh Đình đang ngồi trong phòng khách làm việc, nghe cô kêu thì ngẩng đầu lên, thấy tình trạng của cô, anh bèn dừng công việc lại, cái đứng dậy tìm hộp y tế, xử lý vết thương cho cô.

Trên đầu ngón tay trắng nõn có một vết cắt nhỏ, chảy máu đỏ tươi, may mà vết cắt không sâu. Anh quấn băng ý tế quanh ngón tay bị thương của cô lại, nhíu mày hỏi: “Có tâm sự sao?”

Gần đây cô cứ luôn buồn bã u sầu, ngay cả lúc trên giường cũng vậy, qua lo hùa theo.

Lệ Minh Đình không khỏi hoài nghi là do sức hấp dẫn của anh giảm đi hay là do năng lực của anh thiếu, không thể thỏa mãn cô, khiến cô không còn hứng thú nữa.

Ninh Uyển mỉm cười che giấu, đáp qua loa: “Không có, sắp thi cuối kì rồi nên hơi lo lắng thôi.”

Việc gia đình mình, cần gì than phiền với anh.

Thầy cô không muốn nói nhiều, Lệ Minh Đình không hỏi gì nữa. Anh cầm quả táo đã gọt được một nửa lên gọt tiếp rồi đưa cô ăn.

“Cô em của cậu là sinh viên của trường đại học trọng điểm, lo lắng cho kỳ thi, đó không phải là cái cớ vớ vẩn sao?” Tống Cảnh Chi cười không ngớt như vừa nghe chuyện cười, bày mưu tính kế cho anh: “Cậu cho người đi điều tra hành tung gần đây của cô ấy xem sao, biết đâu sẽ rõ.”

Sau khi cúp máy, Lệ Minh Đình nghĩ ngợi một lúc rồi lại gọi điện thoại gọi cho tài xế Tiểu Vương. Từ sau chuyện Giang Thành, anh đã sắp xếp Tiểu Vương bí mật đi theo Ninh Uyển, chú ý đến nhất cử nhất động của cô, tránh để xảy ra chuyện tương tự.

Sau khi nói chuyện với Tiểu Vương xong, anh lại gọi điện thoại cho An Kỳ, bảo cô ấy điều tra một việc.

Nửa tiếng sau, An kỳ gọi lại, báo cáo kết quả điều tra được cho anh.

Biết rõ tâm sự của Ninh Uyển, trong lòng Lệ Minh Đình lập tức đưa ra quyết định, anh căn dặn An Kỳ: “Mời một bác sĩ chuyên khoa tốt nhất… đừng nói cho cô ấy biết…. tiến hành bí mật.”

Sau khi thi cuối kỳ xong mọi người bắt đầu lũ lượt về nhà, vui vẻ chuẩn bị đón Tết, vị xuân tràn ngập.

Ninh Ngọc cũng đã được nghỉ, nên về quê tìm công việc bán thời gian làm.

Trường học càng lúc càng vắng, trước ngày ký túc xá đóng cửa, Ninh Uyển cũng dọn sang phòng thuê ở với mẹ Ninh. Mượn danh nghĩa làm thêm, cô nói rằng chỗ làm có ký túc xá dành cho cho nhân viên, nên tuổi tối không về.

Sau khi kết thúc đợt trị liệu cuối cùng thì cũng đến Tết âm lịch.

Một đêm trước khi về quê, thu dọn đồ đạc xong, Ninh Uyển nói với mẹ Ninh mình có một buổi họp lớp, sẽ chơi cả đêm, cho nên đến nay cô không về.

Mẹ Ninh không nghi ngờ gì, chỉ dặn cô cẩn thận.

Sau đêm nay phải tạm xa nhau nên anh và cô đều quấn quýt khó chia lìa.

Ninh Uyển vừa bước vào nhà đã bị Lệ Minh Đình đè lên cánh cửa dây dưa kịch liệt, rồi lại làm từ dưới lầu lên trên lầu, từ dưới đất lên trên giường, sau cùng triền miên ở phòng tắm, để lại dấu tích trong từng ngóc ngách căn phòng.

Chẳng biết qua bao lâu, cả hai đều sức cùng lực kiệt, mồ hôi đầm đìa.

Hai người trần trụi ôm nhau, nơi riêng tư vẫn dính lấy nhau, đây là tư họ yêu thích sau khi làm xong.

Lệ Minh Đình vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, thỏa mãn nói: “Khi nào trở về?”

Ninh Uyển tựa vào lòng ngực ấm áp của anh, nghe nhịp tim thình thịch mà thoải mái mơ màng: “Mười lăm tháng giêng âm lịch, hoặc sớm hơn.” Thời gian điều trị tiếp theo của mẹ Ninh cần chờ bệnh viện thông báo.

Lệ Minh Đình vuốt ve cô, nói, “Anh sẽ cho người đưa em về quê.”

Ninh Uyển từ chối không chút nghĩ ngợi i: “Không cần đâu, đi tàu rất nhanh.”

Giọng nói của Lệ Minh Đình trầm xuống, cường thế như thường ngày: “Nghe anh.”

Nói xong, anh chặn miệng cô lại, không muốn nghe cô từ chối nữa, lật người đè lên cô đại chiến ba trăm hiệp.

Vào rạng sáng hôm sau, Ninh Uyển tỉnh dậy vì nổi da gà.

Lệ Minh Đình đang tách chân cô ra, để nơi phấn chấn của anh bắt nạt cô.

Ninh Uyển nghịch ngợm hóp bụng lại, chặt đến mức khiến anh hưng phấn kịch liệt, suýt chút nữa đã bị cô làm bắn ra.

Vận động buổi sáng xong, cô bước ra khỏi giường với đôi chân mềm nhũn.

Sau khi ăn bữa sáng tình yêu do anh nấu, Ninh Uyển còn gói theo một phần, trước tiếp lên chiếc xe sẽ đưa họ về quê để về nhà trọ trước, lúc này mới tám giờ rưỡi sáng.

Tài xế vẫn là người thường hay đưa đón cô, còn xe thì đã đỏi sang chiếc volkswagen bình thường, khiêm tốn và không có gì nổi bật.

Khi Ninh Uyển bước vào phòng thuê thì thấy mẹ Ninh vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, ngồi trên giường với chiếc chăn bông trên eo, thần sắc rất kém, hơi thở nông và chậm.

Cô bước tới cạnh giường sờ trán bà Ninh, bà không sốt, cô lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ có khó chịu chỗ nào sao?”

Mẹ Ninh chậm rãi mở mắt ra, nhìn con gái, dùng bàn tay đày vết chai sạn vuốt ve mái tóc dài của con, sờ lên má con, rồi đột nhiên nghẹn ngào: “Con của mẹ, khổ cho con.”

Ninh Uyển luống cuống lau nước mắt cho bà, vốn đã hoảng hốt lại thêm sợ hãi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Mẹ Ninh lắc đầu, chỉ nói: “Mẹ đã già rồi, mẹ rất nhớ cha con. Căn bệnh này khiến mẹ mệt mỏi quá.”

Ninh Uyển lau nước mắt trên khóe mắt, ôm bà vào lòng an ủi: “Mẹ, con không mệt. Chỉ cần mẹ khỏe thì mọi việc con làm đều đáng giá.”

Xoa dịu tâm trạng của bà Ninh, cho cô lại đút bà ăn cháo mà Lệ Minh Đình nấu, sau đó nói với bà là cô đã thuê xe về quê.

Trong suốt hành trình, người lái xe rất chu đáo, giúp cô mang hành lý.

Sau khi về đến nhà, Ninh Uyển liền gửi tin nhắn cho Lệ Minh Đình.

“Em đã an toàn về đến nhà, cảm ơn Lệ tổng.”

Vài giây sau, anh trả lời lại: “Ừa.”