Quỷ Thần Trong Tòa Nhà Cổ

Chương 23: Cắn nuốt

Thị Thần ôm La Ngọc An bay tới trước điện thờ, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

Lúc này Thị Thần trông rất giống mấy ông chồng đang đêm bị điện thoại kêu tỉnh, phải dậy làm việc, nên trông rất không vui.

La Ngọc An không nói gì, cô lùi vào bên trong bàn thờ và quan sát tình huống bên ngoài qua khe hở của chiếc rèm cửa. Hai vị Thị Thần cũng không tiến hành hội đàm thân thiện trước giờ chiến đấu nữa, càng không nói mấy lời quyết chiến hung tàn làm gì mà đều dứt khoát ra tay.

Chừng là chỉ trong nháy mắt, La Ngọc An đã trông thấy dây đỏ giăng kín khắp nơi, chúng cứ không ngừng đan xen bao trùm từng lớp từng lớp một, trong khi đó, cơ thể Lương Thị Thần lại tỏa ra ánh sáng nhạt tựa ánh mặt trời mới mọc, những ánh vàng đó tràn ra khỏi cơ thể y, tùy tiện bay nhảy trong những khe hở mà dây đỏ tạo nên.

Khi những quầng sáng ấy va vào dây đỏ, ôm trọn những sợi dây ấy, dây đỏ sẽ lập tức bốc cháy.

Dưới “filter” của La Ngọc An, ngay cả Tần Thị Thần cũng biến thành một nam tử yếu đuối cần được bảo vệ, những sợi dây đỏ mỹ lệ ấy cũng trở nên “yếu ớt”. Dường như cô đã quên lần đầu gặp, những sợi dây kỳ quái này đã cắt nát mấy người trước mặt mình thế nào, chỉ còn nhớ chúng đã ngoan ngoãn để mình thắt nơ bướm ra sao mà thôi. Thấy dây đỏ cháy, cô lo lắng bước hai bước về phía trước.

Nhưng chỉ một lát thôi ánh lửa đã tắt, vì trong dây đỏ tràn ra máu tươi sền sệt nuốt sống ngọn lửa. Máu nhỏ xuống lại biến thành một sợi dây đỏ khác, “Thiên La Địa Võng” càng bện càng chặt.

Nhưng đáng tiếc, dây dù bện chắc thế nào vẫn có chỗ hở, những luồng sáng phóng ra từ cơ thể Lương Thị Thần lại quá mảnh, tuy phần lớn trong số chúng đều bị cản lại nhưng vẫn có một ít tia sáng có thể phi ra ngoài, xuyên qua dây đỏ mà bay tới chỗ khác. Hai hạt sáng xuyên qua lớp rèm bay vào trong điện thờ, La Ngọc An thoáng nhìn, có cảm giác chúng rất giống những sợi cỏ lau bay trong gió.

Đoán được những vật này sẽ gây nguy hiểm nên cô lùi về sau nhằm tránh xa chúng ra. Nhưng lại thêm một sợi dây đỏ chui vào trong từ kẽ hở rèm cửa, chúng phi thẳng tới siết trọn lấy hai tia sáng rồi tiết ra máu tươi nuốt sạch bách. La Ngọc An thấy trên dây đỏ có vết cháy thì bất giác vươn tay ra, sợi dây đỏ ấy rất tự nhiên đón lấy tay cô, quấn quanh tay La Ngọc An một vòng rồi lại từ từ bay ra ngoài.

Ngay sau đó, điện thờ càng bị che lại chặt hơn, La Ngọc An ngửi thấy mùi khét bên ngoài bèn gọi điện cho Minh Hoàng.

Minh Hoàng mới ngủ chưa lâu, lúc nghe điện thoại cô bé hãy còn mơ màng hỏi: “Alo? Chị An ạ?”

La Ngọc An: “Minh Hoàng, các em dậy đi, gọi người mang bình cứu hỏa tới dập lửa, trong điện thờ có vị Lương Thị Thần đang phóng hỏa.”

Đây đúng là tin đáng sợ, Minh Hoàng nghe xong cũng ngớ cả người, khó lắm mới hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn vội vàng bò khỏi giường, cứ thế mặc nguyên đồ ngủ chạy ra ngoài. Chỗ ở của cô nhóc cách điện thờ rất gần, vừa ra khỏi cửa quả nhiên đã thấy trong điện thờ của Thị Thần lấm ta lấm tấm những tia sáng bay nhảy, những tia sáng ấy rơi xuống đâu là chỗ đó bị đốt cháy khét, bốc cả khói trắng.

Cô nhóc hô khẽ, lại nghe thấy chị An ở đầu dây bên kia dặn dò: “Bên trong hơi nguy hiểm, các em canh bên ngoài chứ đừng vào trong, tốt nhất là đứng xa ra, nhìn ở đâu có ánh lửa thì lấy bình cứu hỏa phun chỗ đấy nhé, đừng để cháy nhà đấy.”

Thấy giọng cô có vẻ bình tĩnh thì Minh Hoàng cũng tỉnh táo trở lại, cô bé rung chuông gọi tỉnh tất cả mọi người, ai nấy đều cầm bình chữa cháy theo lời dặn, sau đó họ cùng xông tới “trận địa”, sẵn sàng đón “địch.”

“Trong này, Lương Thị Thần đang đối đầu với Thị Thần nhà mình ư?” Minh Hồi vác bình chữa cháy lên, vẫn còn chưa dám tin nổi.

“Tất nhiên rồi, chị An đã nói thì không thể là giả được.” Minh Hoàng đáp.

“Nhưng lửa này là do Lương Thị Thần tạo ra… Mình đối phó bằng bình cứu hỏa có phải là hơi kỳ không?”

Thật ra lúc đầu Minh Hoàng cũng thấy hơi kỳ, nhưng cô đã nhanh chóng bị La Ngọc An thuyết phục. Xảy ra hỏa hoạn đương nhiên phải dùng bình cứu hỏa rồi, nhà cổ còn ở trong rừng nữa, bất cẩn là cháy rừng như chơi! Đây là chuyện rất nghiêm trọng đấy.

Bình cứu hỏa đúng là hiệu quả thật, những điểm sáng kia phi từ sân điện thờ ra ngoài đốt đủ thứ, chỉ cần thấy có ánh sáng thì lập tức người thị tộc Tần sẽ dùng bình cứu hỏa dập lửa, điều đáng tiếc duy nhất là, có vài tia sáng nhảy lên trên các công trình kiến trúc, tạo thành vết cháy đen nho nhỏ.

Minh Hoàng thấy mà đau lòng, “Haiz, lại phải tìm người tới tu sửa nhà cổ rồi.”

Dòng suy nghĩ của Minh Hồi cũng lệch ray hẳn vì câu này của Minh Hoàng, “Tiện thể bọn mình mắc điện cả trong này luôn.”

“Ngươi đến đây để đốt nhà ta đấy à.” Tần Thị Thần bay lơ lửng trên mạng dây tơ đỏ, bên dưới hai vạt áo và áo bào chi chít dây đỏ, Lương Thị Thần đứng cách đó không xa, cơ thể giống “người” lúc trước của y không ngừng trào ra từng tia sáng, y lại từ từ biến thành hình hài tượng đá sắp nứt sáng nay, đồng thời sắp bị những sợi dây đỏ quấn đầy người.

Y nói: “Ta đã sắp bị cắn nuốt đến nơi rồi, mọi thiệt hại xảy ra khi sức mạnh tiêu tán đương nhiên ngươi phải chịu chứ.”

Đây mới là nguyên nhân y chủ động đến đây, cũng không thể để đến cuối đời

rồi còn đốt nhà mình được. Trong những thời khắc cuối cùng, hai người vẫn bình thản nói chuyện với nhau, trong lời lẽ không hề vương mùi thuốc súng.

“Haiz —— “

“Tần thị, tiêu tan là vận mệnh của Thị Thần, rồi ngươi cũng sẽ giống chúng ta thôi —— “

Lương Thị Thần thở dài, cả cơ thể y hoàn toàn đông cứng lại. Dây đỏ quấn trên tượng đá cứ l*иg vào nhau mãi, cuối cùng xoắn nát pho tượng thần đã hóa đá.

Trong giây phút bị xoắn nát, ánh sáng bàng bạc chợt phun ra ngoài từ tượng thần đã tan nát, chiếu sáng toàn bộ khoảng sân, ngay cả đêm tối dường như cũng bị ánh sáng ấy xua tan, ánh hào quang rực rỡ như mặt trời mọc sớm, mọi vật trong cự li gần bị ánh sáng ấy chiếu vào ngay lập tức bốc cháy.

Mọi người chờ bên ngoài khoảng sân đều thấy được ánh sáng ấy, mắt ai nấy cũng đau nhói vì tia sáng mạnh, họ vội vàng che đôi mắt bỏng đến chảy nước mắt, không dám nhìn tiếp.

Lũ lượt những dây đỏ bốc cháy, Thị Thần ở trung tâm của mạng dây đỏ ấy bị sức nóng của ánh lửa tấn công, y hệt như bươm bướm trong ngọn lửa, nhưng ngài không bị bỏng vì cơn đại hỏa hoạn này, trái lại, ngài còn phất tay áo tuôn ra nhiều dây đỏ đến tràn đầy cả trời đất, hoàn toàn bao vây quầng sáng mãnh liệt, với định cắn nuốt toàn bộ sức mạnh mới bùng nổ đó.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, ánh sáng mạnh mới bùng lên ngay lập tức đã bị bao trùm bởi màu đỏ, tuy chỉ hai ba giây thôi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, trừ điện thờ bị dây đỏ quấn đầy thì những nơi khác trong khoảng sân đều đã bị đốt cháy đen hết.

“Vậy là… Xong rồi?” Minh Hoàng đứng bên ngoài gắng gượng mở đôi mắt đau nhói ra, ôm bình chữa cháy nói.

La Ngọc An lẳng lặng đứng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài trong điện thờ, cô chỉ cảm thấy mọi thứ bỗng sáng ngời trong chớp mắt, rồi lại bị bóng tối bao trùm, tiếp sau đó, những sợi dây đỏ bịt kín điện thờ ngọ nguậy rút xuống như thủy triều, cô biết, chắc chắn là mọi chuyện đã xong cả rồi.

La Ngọc An bước về phía trước kéo rèm ra, cô thấy Thị Thần xõa tóc đứng giữa sân. Từ ống tay áo buông thõng và ống quần ngài chi chít dây đỏ nằm ngổn ngang khắp nơi, mà gương mặt ngài —— đây không còn là mặt nữa, là một chiếc mặt nạ đang nhô ra, uy nghiêm nhưng cứng ngắc, dẫu vậy, chỗ nhô ra ấy vẫn cứ dính chặt lấy gương mặt ngài, trên mặt nạ còn có một vết nứt.

La Ngọc An cảm thấy chắc chắn là mình điên rồi, trông thấy Thị Thần kỳ quái vậy nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là sợ hãi, ước chừng là, cô đã lập tức lao ra ngoài rồi nhảy qua lan can hành lang mà không hề suy nghĩ.

“Nhị ca!”

Dưới chân cô mềm nhũn, đám dây đỏ không rõ trườn tới đây từ lúc nào, chúng bị cô dẫm dưới chân, cảm giác này vô cùng kỳ dị, giống dẫm lên một đám lúc nhúc những con bọ nào đó vậy.

Thị Thần đứng lặng giữa sân nhìn cô, ngài nâng tay lên.

La Ngọc An bổ nhào tới, đón lấy cô không phải cánh tay mà là những sợi dây đỏ có sự sống, không phải nó đang giúp cô, nó đang quấn lấy eo La Ngọc An thì đúng hơn.

La Ngọc An chỉ kịp hô lên câu nhị ca, cô cảm nhận được tiếng gió rít gào bên tai, chỉ trong nháy mắt cô đã bị kéo vào trong bàn thờ. Cơ thể Thị Thần kéo lê thê vô số sợi dây đỏ đang cựa quậy dường như hơi phồng lên rồi tỏa ra thành một đống dây đỏ, chỉ còn duy nhất một bộ đồ trắng

trong lòng cô. Sau đó, đám dây đỏ cuộn từng lớp, từng lớp quanh cả cô và bộ đồ đó lại.

Như thể biến thành một cái kén.

Cô biết mỗi lần Thị Thần cắn nuốt sức mạnh mới đều sẽ hóa kén, cô từng thấy một lần, thậm chí còn to gan mà trốn cạnh cái kén đó để tránh sự truy lùng của nhóm thị nữ, nhưng cô không ngờ rằng sẽ có ngày mình lại bị bọc trong cái kén đó, đúng là một trải nghiệm kinh dị.

Bên trong kén đỏ rất chật, cô cựa quậy là đám dây đỏ ấy cũng sẽ ngọ nguậy theo, La Ngọc An chỉ hốt hoảng một chốc đã bình tĩnh lại rồi giơ tay vuốt ve đám dây đỏ. Cô ôm bộ đồ màu trắng, cuộn mình nằm bên trong, cảm thấy cái kén đỏ đang co lại không khác nào “trái tim”.

Cô không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào từ bên ngoài, chỉ có tiếng “trái tim” này đập nhịp nhàng, nhịp nhàng mãi. Cô ôm chặt bộ đồ trắng mềm mại, phát hiện trong bộ đồ đó có thứ gì đó tròn trịa bèn kéo ra xem, là những sợi dây đỏ hội tụ thành một “quả cầu” nhỏ. Quả cầu nhỏ đó cũng rung lên theo sự hô hấp nhịp nhàng của trái tim khổng lồ.

La Ngọc An có trực giác, trong quả cầu này chính là Thị Thần.

Nó đang từ từ lớn lên, tới khi lớn đủ để người ta bế được, thì lớp dây đỏ tản ra, để lộ hình hài một đứa bé hết sức xinh xắn.

La Ngọc An tự nhiên bế trẻ con: “…A.”

Nhìn đứa bé này, cô không thể nói hai từ “nhị ca” ra khỏi miệng được.

Nó tuyệt nhiên không mở mắt ra, từ một đứa bé ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng cô, từ từ trưởng thành thành một đứa trẻ cao tới nửa người La Ngọc An, lại biến thành chàng thiếu niên cao gầy, “người đó” lớn lên từng chút một, với tốc độ mà mắt thường cũng nhận ra. La Ngọc An không biết thời gian ở thế giới bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi, có lẽ là hai ngày? Hay ba ngày? Cô chỉ cảm nhận được rõ mồn một sự trưởng thành của Thị Thần mà thôi.

Cuối cùng, ngài đã cao hơn cô, biến thành chàng thanh niên khôi ngô đẹp đẽ. Tư thế nằm trong kén của họ hoàn toàn thay đổi, từ cô ôm ngài thành ngài ôm cô.

La Ngọc An không dám cựa quậy, vì bộ đồ trắng rộng rãi Thị Thần hay mặc giờ cô đang giữ, hiện tại Thị Thần còn đang trong trạng thái sơ sinh…

Không dám động đậy lung tung, nếu không sẽ giống lưu manh lắm, La Ngọc An cũng không dám nhìn vơ vẩn, cô đành nhìn mặt Thị Thần chằm chằm. Gương mặt ngài đã biến thành vẻ dịu dàng thân quen. Khóe môi hơi nhếch, trông ngài như đang cười.

Cái cơ thể không biết được biến hóa ra bằng cách nào này hoàn mỹ không chút tì vết, tuy làn da lạnh buốt, trong l*иg ngực không hề có tim đập, cổ tay và bên gáy cũng không có nhịp đập của mạch máu chảy qua.

Nhưng cái gì nên có cũng có cả.

Không gian chật hẹp nên hai người nằm kề sát nhau, không biết thế nào La Ngọc An lại đã nằm gọn trong lòng Thị Thần, nên tuy là không nhìn thấy gì cả, nhưng chân của cô thì lại cảm nhận được.

Lúc trước không ngờ bản thân mình lại có đam mê này cơ đấy. La Ngọc An tựa vào ngực Thị Thần, ngửi ngửi mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể ngài, cô xấu hổ nghĩ, vì sao mình lại có cảm giác mãnh liệt với cả thân thể như con rối thế này ấy nhỉ? Chắc chả ai giống mình.

Cô đang suy tư thì chợt nghe tiếng vỡ vụn nhỏ xíu vang lên bên tai, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên l*иg ngực trắng nõn của Thị Thần như bị ai đập ra, đột nhiên lại xuất hiện một vết nứt thật dài.

Răng rắc ——

Vết nứt nhanh chóng trải rộng ra, có chỗ lớn có chỗ nhỏ, giống y như đúc những vết nứt ngày trước cô từng nhìn thấy. Trước ngực Thị Thần lại xuất hiện một khe nứt, khe nứt mà sẽ không biến mất dù ngài có lột xác bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Rốt cuộc là có chuyện gì với khe nứt này vậy?

Tay La Ngọc An mơn trớn bên khe nứt, cô cúi đầu in nhẹ lên đó nụ hôn an ủi và thương yêu, men theo đôi môi cô, xung quanh khe nứt chợt như được nhuộm đỏ, từ từ hiện lên sắc đỏ tươi rói.

Lời tác giả:

Đến rồi đây đến rồi đây!