Bùi Nam Thời đợi rồi lại đợi, đợi hoài đợi mãi mà vẫn không thấy điếm nhỏ đến mở cửa.
Hay là cậu ta đang chuẩn bị sách lược khác?
Hắn suy nghĩ một chút, xuống giường đi xuống lầu, lúc đứng trước cửa phòng ngủ của Hạ Nguyên lại suy nghĩ một lát, sau đó dựa vào cửa như kẻ lén lút nghe trộm, bên trong yên tĩnh, dưới khe cửa không thấy có ánh sáng nào lọt ra ngoài.
Đĩ nhỏ này đang làm cái quái gì vậy?
Không lẽ ngủ rồi?
Nghĩ đến khả năng này, Bùi Nam Thời bỗng nhiên cảm thấy tức giận vô cớ.
Thời điểm tốt như vậy mà thằng nhóc này dám đi ngủ!
Làm đĩ mà không có tí chuyên nghiệp nào hết là sao?
Bàn tay nắm cửa của Bùi Nam Thời lạnh buốt, sắc mặt âm trầm nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng mở cửa.
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở khẽ.
Không khí hanh khô của mùa hè, giống như tâm trạng của kẻ xâm nhập lúc này.
Đôi mắt như chim ưng của Bùi Nam Thời chăm chú nhìn thân hình mảnh khảnh được ánh trăng trong trẻo vẽ ra trên giường, trong con ngươi của hắn có một tia lửa nhàn nhạt đang nhảy múa.
Điếm nhỏ không có đạo đức nghề nghiệp lại ngủ quên mất!
Chết tiệt, hắn muốn khấu trừ tiền lương của cậu!
Bùi Nam Thời giận dữ bước tới, ngồi cạnh giường, ánh mắt như dao lạnh như muốn phá nát khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ say.
Chết tiệt, điếm nhỏ này lúc ngủ vẫn rất đẹp.
Khi ánh mắt lạnh lùng quét qua cậu, nhiệt độ trong nháy mắt thay đổi dần trở nên nóng bỏng.
Đệt, đệt, đệt!
Cậu ta ăn mặc kiểu gì vậy, người đàng hoàng ai đời lại mặc kiểu này?
Chiếc áo trắng có đường viền cổ thấp đến mức gần như lộ ra bộ ngực! Còn có những chiếc quần đùi ống rộng màu đen lúc này đã được xắn lên đến đùi, một đôi chân dài thon dài màu trắng trong bóng tối trông thuần khiết gợi cảm, bộ trang phục này thực ra còn trắng trợn hơn cả chiếc váy ngắn hay tất lụa mà hắn tưởng tượng.
Cậu nằm đó không chút phòng bị, không đắp chăn, có lẽ biết đêm nay hắn sẽ đến nên cố ý làm vậy để nhử hắn hành động, từ đó, nhỡ không thực hiện được âm mưu xấu xa thì cũng có thể cho mình một cái cớ để thoát tội.
Thật là mưu mô!
Hắn sẽ không bao giờ để kế hoạch xấu xa của cậu thành công đâu.
Bùi Nam Thời nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc, trong lòng mắng Hạ Nguyên tuổi nhỏ mà đã xảo quyệt, vô liêm sỉ.
Hạ Nguyên chẳng biết mơ thấy cái gì liền đạp chân một phát, nhếch miệng cười đáng yêu.
Bùi Nam Thời nhìn vẻ mặt của cậu, nghĩ tới cảnh cậu lè lưỡi, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Đĩ nhỏ này ngủ mà vẫn quyến rũ hắn, chết tiệt!
Hắn tức giận nhéo cằm, dùng lực nhẹ ép mở cái miệng hồng hào, đôi mắt sắc bén của Bùi Nam Thời có thể xuyên qua đôi môi hơi hé mở thấy được chiếc lưỡi đỏ mềm mại bên trong.
Thật là một cái lưỡi ngoan.
Bùi Nam Thạch nhíu mày, tiểu tiện nhân đã dùng thủ đoạn da^ʍ ô như vậy dụ dỗ hắn, thì không thể trách hắn lợi dụng lúc người khác sơ hở làm bậy.
Có lẽ cậu cố ý giả vờ ngủ để chờ hắn cắn câu. Phải cẩn thận với thằng nhóc thông minh này mới được.
Bùi Nam Thời nhìn cậu một lúc, sau đó nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng khẽ chạm vào đôi môi hồng hào, hắn dừng lại vài giây, con ngươi đen láy chăm chú quan sát khuôn mặt Hạ Nguyên, thấy cậu vẫn không hề cử động, hắn rũ mắt mỉm cười, tiếp tục chìm đắm trong sự mềm mại khiến tâm trí hắn xao xuyến cả đêm.
Bùi Nam Thời cắn môi Hạ Nguyên, vừa cắn một chút mà tưởng chừng như đang ăn bánh ngọt.
Miệng đĩ nhỏ mềm mại hệt như trong tưởng tượng của hắn, giống như bánh hấp chỉ cần ngậm một ngụm là tan chảy.
Bùi Nam Thời vốn không phải là người thích món tráng miệng, nhưng lúc này lại đang mê mẩn ngấu nghiến đôi môi nhỏ nhắn của Hạ Nguyên như người nghiện đồ ngọt.
Ăn được một lúc, hắn không còn hài lòng với việc liếʍ và hôn đơn giản này nữa, hắn thè lưỡi dày của mình ra, luồn vào khe môi của Hạ Nguyên, đầu tiên hắn cẩn thận liếʍ một vòng hàm răng đều tăm tắp của Hạ Nguyên, sau đó lại liếʍ quanh viền môi. Dùng sức tiến vào khoang miệng thơm tho, đầu lưỡi nghiền nát từng tấc thịt mềm bên trong, khơi dậy chiếc lưỡi nhỏ rồi quấn quanh nó.
Mẹ nó, lưỡi của đĩ nhỏ thật mềm, giống như ăn đậu phụ vậy.
Mà quả thật hắn đang ăn đậu phụ của người ta.
Bùi Nam Thời đưa bàn tay to lớn xuống gáy Hạ Nguyên, hơi nâng đầu cậu lên, để hắn dễ dàng nếm vị món ngon.
Trong ngực hắn như có thứ gì đó nóng rát, sưng tấy mãnh liệt, cảm giác không thể khống chế càng khiến hắn càng vô liêm sỉ, mυ'ŧ chiếc lưỡi mềm mại của Hạ Nguyên vào trong miệng, hút hết từng ngụm nước bọt của đối phương.
Chả biết tiểu tiện nhân tối nay đã ăn kẹo gì mà trong miệng tràn ngập vị ngọt.
Bùi Nam Thời có hơi nghiện mùi vị này rồi, hắn lại mυ'ŧ mạnh hơn như muốn hút toàn bộ cơ thể đối phương vào miệng mình.
Trong giấc ngủ, Hạ Nguyên tưởng bản thân rơi vào vòng xoáy cực lớn, khiến cậu hơi khó thở.
Cậu khó chịu rêи ɾỉ hai tiếng, vô thức cử động đầu, rụt lưỡi ra khỏi miệng đối phương một chút.
Bùi Nam Thời không hài lòng với hành động của cậu nên thọc sâu lưỡi vào Hạ Nguyên rồi liếʍ khắp nơi, sau đó mυ'ŧ lưỡi cậu tiếp tục hút vào trong miệng hắn.
Miệng nhỏ của Hạ Nguyên bị hắn tàn phá đỏ bừng.
Bùi Nam Thời miễn cưỡng rút lưỡi mình lại nhưng vẫn mυ'ŧ lấy đôi môi thanh tú của cậu, lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.