CHUƠNG 1360: TÌNH CẢM GIỮA ANH VÀ CÔ THẨM
CHUƠNG 1360: TÌNH CẢM GIỮA ANH VÀ CÔ THẨM
Nói đến chuyện riêng, Thẩm Lệ kêu tên của Cố Tri Dân.
“Ồ? Giữa chúng ta còn có chuyện riêng sao?” Đáy mắt của Cố Tri Dân chợt lóe qua một ý cười cực kỳ nhàn nhạt, nhỏ đến nỗi khiến người ta khó mà phát giác ra.
“Giữa chúng ta không có chuyện riêng, là bạn gái của anh rẻ tiền!” Thẩm Lệ hoàn toàn không kiêng dè việc Cố Tri Dân bây giờ vẫn còn là ông chủ của cô, mà trực tiếp mắng Tiêu Văn rẻ tiền trước mặt anh.
Cố Tri Dân khẽ híp đôi mắt lại, tức đến nỗi nở nụ cười lạnh: “Thẩm Lệ, nói chuyện cho đàng hoàng.”
Thẩm Lệ khẽ cười: “Nói chuyện đàng hoàng? Được thôi.”
Cố Mãn Mãn nhìn thần sắc này của Thẩm Lệ, thì liền biết Thẩm Lệ đây là đang muốn gây chuyện rồi.
Cô muốn ngăn Thẩm Lệ lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cô cũng không ngăn được chuyện mà Thẩm Lệ đã muốn làm, nên dứt khoác từ bỏ.
“Kêu Tiêu Văn nhà anh đừng có đánh người ở khắp nơi giống như một ả đàn bà chanh chua nữa, không có ai bao dung cô ta như cha mẹ cô ta đâu, nếu còn có lần sau, sẽ không còn đơn giản như ăn lại một cái tát nữa đâu, tôi đây cũng là nể mặt chúng ta lớn lên từ nhỏ, nên mới khách sáo với cô ta như vậy.”
Ngữ khí của Thẩm Lệ không gấp không chậm, mang theo một sự kiêu ngạo không nói thành lời, ý trong lời nói chính là không đặt Tiêu Văn vào mắt mình, còn ý bên ngoài lời nói chính là ngay cả Cố Tri Dân cô cũng không thèm đặt vào mắt.
“Tri Dân...”
Đằng sau Cố Tri Dân vang lên một giọng nữ yếu đuối.
Thẩm Lệ ngước mắt nhìn một cái, thì nhìn thấy Tiêu Văn.
Tiêu Văn mặc một bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch đứng ở đằng sau Cố Tri Dân, yếu đuối mỏng manh, giống như là chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã xuống vậy.
“Sao em lại ra đây rồi?” Cố Tri Dân vội vàng đưa tay đỡ cô ta, vẻ mặt lo lắng quan sát sắc mặt của cô ta, cau mày nói: “Hay là lên giường nằm đi.”
Thanh âm dịu nhẹ giống như là đang dỗ dành con nít vậy.
Cố Mãn Mãn bất giác quay đầu qua nhìn Thẩm Lệ, nhưng chỉ thấy Thẩm Lệ sắc mặt vô tình nhìn chằm chằm vào Tiêu Văn, giống như là cảnh tượng thân mật này không có chút ảnh hưởng nào đến cô vậy.
Đáy lòng cô âm thầm thán phục Thẩm Lệ, đúng là có thể cầm lên được cũng có thể buông xuống được.
“Không sao đâu...” Tiêu Văn nở ra một nụ cười khiến người ta thương xót, ngữ khí cũng vô cùng dịu dàng.
Kể từ sau khi Tiêu Văn ra ngoài, toàn bộ sự chú ý của Cố Tri Dân đều đặt trên người cô ta, không nhìn Thẩm Lệ thêm một cái nào.
Tiêu Văn ngước đầu lên nhìn Thẩm Lệ, đáy mắt toàn là sự đắc ý, cô ta cất giọng như đang rất nở mày nở mặt: “Cô Thẩm, tôi cũng nể tình cô và Tri Dân nhà chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nên mới không định so đo chuyện ngày hôm qua, nhưng cô cứ hùng hổ hăm dọa người như vậy, tôi có nhịn cũng không nhịn được nữa rồi.”
“Cô...”
Cố Mãn Mãn hôm qua vô duyên vô cớ bị ăn một cái tát, Tiêu Văn đã là kẻ thù số một trong lòng cô rồi, nghe Tiêu Văn nói như vậy, cô tức đến nỗi muốn tiến lên trước lý luận.
Cánh tay thon thả của Thẩm Lệ chặn trước mặt cô, tỏ ý cô đừng nóng vội.
Cố Mãn Mãn tuy tức giận, nhưng vẫn rất nghe lời Thẩm Lệ.Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.net
Tiêu Văn vô cùng hài lòng phản ứng của Thẩm Lệ, phải kiêng dè cô ta như vậy mới đúng chứ, cô ta chính là mợ chủ tương lai của nhà họ Cố đó!
Lúc quay đầu lại nhìn Cố Tri Dân, Tiêu Văn lại thay một vẻ mặt khác, đáy mắt chứa lệ, bộ dạng như muốn khóc đến nơi: “Tri Dân, em không muốn làm tổn hại đến tình cảm của anh và cô Thẩm, nhưng cô ấy quá quá đáng rồi, hôm qua em chỉ là muốn đến tổ phim đưa ly cà phê mà thôi, cô ấy ở trên xe không chịu xuống thì cũng thôi đi, em sắp đi rồi, cô ấy vậy mà lại xuống xe tát em một cái nữa.”
Giọt lệ trong đáy mắt Tiêu Văn rơi xuống, bộ dạng thương tâm như muốn ngất đi vào bất kỳ lúc nào vậy: “Em thật sự...không có định so đo đâu...tuy con của chúng ta suýt chút nữa cũng mất rồi...nhưng mà em cũng không có trách cô ấy đâu...nhưng mà cô ấy như vậy thật sự không được, như vậy thì sẽ không thể nào đi tiếp trong giới giải trí được...”