CHƯƠNG 1340: ĐỪNG Kɧıêυ ҡɧí©ɧ CÔ ẤY
CHƯƠNG 1340:ĐỪNG Kɧıêυ ҡɧí©ɧ CÔ ẤY
Đợi đến khi bóng dáng của Tiêu văn khuất dạng, Qúy Vãn Thư mới nhìn Cố Tri Dân, dùng giọng điệu trêu chọc: “Giữa chúng ta, còn có chuyện gì mà phải đợi đến khi bạn gái của cậu đi mất mới có thể nói?”
Cố Tri Dân nghe thấy những lời đó, không thể không mỉm cười: “Những lời này của cậu, nếu để cho bọn chó săn nghe thấy, sẽ trở thành tin nóng đấy.”
Mặc dù khi về nước, anh không liên lạc với Qúy Vãn Thư, nhưng dù sao thì hai người cũng là bạn học cũ, trò chuyện một lúc, cảm giác thân thuộc lại tìm về.
“Tin nóng thì có gì lớn chứ, cậu nhất định sẽ xử lí tốt.” Qúy Vãn Thư biết chừng mực để hòa hợp với Cố Tri Dân, nếu không thì hai người không thể làm bạn nhiều năm như thế được.
Ví dụ như lúc này đây, Cố Tri Dân còn đặc biệt bảo bạn gái ra ngoài để nói chuyện cùng với cô ta, điều này chứng tỏ anh vẫn có sự tín nhiệm đối với cô ta.
Những ngừơi đào hoa như Cố Tri Dân, sẽ không thật sự yêu ai, cuối cùng sẽ tìm một người thích hợp nhất với mình để kết hôn.
Đến thời điểm này, người bạn cũ hiểu rõ anh như mình, tự nhiên sẽ là đối tượng lựa chọn kết hôn đầu tiên của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân bình tĩnh nói: “Tính cách của Thẩm Tiểu Lệ như thế nào, cậu cũng biết rồi, cậu không có việc gì thì đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ấy.”
“Cái gì?” Sắc mặt Qúy Vãn Thư thay đổi, cô ta không ngờ rằng, Cố Tri Dân đuổi Tiêu Văn đi chỉ để nói với mình điều này.
Qúy Vãn Thư nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nở nụ cười: “Mình đâu có, chỉ là tình cờ gặp Thẩm Tiểu Lệ thôi, cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” Cố Tri Dân nói xong, nhắc nhở thêm: “Cậu cũng đừng gọi cô ấy là Thẩm Tiểu Lệ, cô ấy không thích người khác gọi như vậy.”
Từ nhỏ, Thẩm Lệ và Qúy Vãn Thư đã không hòa hợp, chỉ cần hai người gặp nhau, kiểu gì cũng xảy ra trận chiến.
Cố Tri Dân không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi lớn lên vẫn không hòa hợp được.
Vòng tròn này khá lớn, Qúy Vãn Thư và nhà họ Cố cũng đã hợp tác qua, Cố Tri Dân cũng biết Qúy Vãn Thư từ nhỏ và cùng chơi với anh, cũng chỉ vì muốn tiến vào thế giới của anh.
Chuyện này, bên cạnh Cố Tri Dân cũng thường xảy ra.
Nhưng Qúy Vãn Thư cũng là một người có chừng mực, cũng không gây sự, không gây rắc rối, chỉ là cùng với Thẩm Lệ không hòa hợp, vì vậy Cố Tri Dân vẫn mắt nhắm mắt mở làm bạn với cô ta.
Mỗi câu nói của Cố Tri Dân đều liên quan đến Thẩm Lệ, trên mặt Qúy Vãn Thư đến nụ cười cũng không giữ được: “Không phải cậu cũng gọi cô ta là Thẩm Tiểu Lệ à?”
“Mình không phải cậu.” Cố Tri Dân mím môi, đây là biểu hiện không kiên nhẫn của anh.
“Cũng đúng thôi, dù sao thì cậu và Thẩm Lệ cũng là thanh mai trúc mã, sao mà so sánh với người khác được chứ!” Trong lòng Qúy Vãn Thư không phục, nhưng trước mặt Cố Tri Dân, chỉ có thể thuận theo lời anh nói.
Tâm trạng của Cố Tri Dân thoải mái hơn, giọng điệu cũng nhẹ lại một chút: “Đợi mình làm xong bên này, quay lại thành phố Hà Dương hẹn nhau một bữa, để mọi người cùng nhau tụ họp.”
Qúy Vãn Thư che giấu sự mất mát trong mắt: “Được thôi, đến lúc đó cậu thông báo với mình một tiếng.”
Ban đầu cô ta chỉ muốn cùng Cố Tri Dân ăn cơm, nhưng khi nghe chủ ý này của Cố Tri Dân, là muốn mọi người cùng nhau tụ họp.
Ngày hôm sau, bộ phim của Thẩm Lệ bắt đầu khá sớm, bốn giờ đã thức dậy rồi.
Khách sạn có bữa ăn sáng tự chọn, Thẩm Lệ chuẩn bị xong, cùng Cố Mãn Mãn đi xuống nhà ăn.
Thời gian vẫn còn sớm, người ăn sáng trong nhà ăn đều là người của nhóm kịch 《Mất Thành》, người người đều đang trong trạng thái buồn ngủ, có một số người ăn với đôi mắt nhắm nghiền.
Cố Mãn Mãn liếc nhìn khu vực ăn sáng, xoa xoa đôi tay nhỏ bé của mình: “Wow, có bánh bao thịt kìa!”
Thẩm Lệ ghét bỏ nhìn cô: “Chị đi trước chào hỏi đạo diễn đây.”