CHƯƠNG 1100: THỪA CƠ HÃM HẠI.
CHƯƠNG 1100: THỪA CƠ HÃM HẠI.
Mặc dù chân của Hạ Diệp Chi có chuyển biến tốt một chút, nhưng những khía cạnh khác của cơ thể vẫn có ảnh hưởng.
Ví dụ như, trí nhớ của cô thực sự không còn tốt như trước.
Ở khu nghỉ mát, có một khoảng thời gian trí nhớ của cô giảm đi rất nhiều, còn quên rất nhiều chuyện
Sau đó nhờ điều trị mà đã chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn không bằng lúc trước.
“Cô thật sự không nhớ ra hay là cố ý không nhận ra tôi?” Người phụ nữ quan sát Hạ Diệp Chi một lúc, nghiêng đầu nhìn cô nói.
“Xin lỗi, gần đây sức khỏe của tôi không được tốt, dẫn đến trí nhớ của tôi cũng không tốt.” Ý của Hạ Diệp Chi là cô thật sự không nhớ ra người phụ nữ này là ai.
Người phụ nữ khẽ nheo mắt, dường như đang suy nghĩ về độ xác thực trong lời nói của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn ra cửa phía sau lưng cô nói: “Cô còn chuyện gì sao?”
Đã không nhớ ra, vậy chắc chắn cũng không phải là người quan trọng, hơn nữa trong ánh mắt của người phụ nữ này không có ý tốt, bây giờ Hạ Diệp Chi đang vội chạy trốn, cũng không có nhiều thời gian để ở đây lãng phí với người phụ nữ này.
Không bằng rời đi sớm.
“Không có chuyện gì không thể nói chuyện sao?” Người phụ nữ khẽ cười, gọi hai từ: “Chị dâu”
Chị dâu?
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi ngưng đọng: “Cô là người nhà họ Mạc?”
“Nói như vậy cũng không đúng, cô và anh ba đã ly hôn, tôi cũng không nên gọi cô một tiếng chị dâu.” Cô ta nói xong, không thành thật nói: “Thật ngại quá, tôi đã quen rồi.”
Người nhà họ Mạc gọi Mạc Đình Kiên là anh ba.
Hạ Diệp Chi nhìn khuôn mặt cô, nói ra một cái tên: “Mạc Ân Nhã”
“Cuối cùng cũng nhớ ra ra tên của tôi rồi sao?” Mạc Ân Nhã thanh cao quay quanh một vòng nhìn Hạ Diệp Chi như một con khỉ: “Đã rất lâu tôi không gặp cô, bên ngoài cái gì cũng truyền đi, còn có người nói cô đã chết rồi, thật không ngờ, hôm nay tôi vẫn còn thấy được người thật.”
Hạ Diệp Chi không biết bên ngoài đồn thổi những chuyện này, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện.
Đầu tiên là Mạc Đình Kiên biến mất, tiếp theo là Hạ Diệp Chi bị Khương Tụng uy hϊếp gây ra tai nạn xe, sau đó là hậu quả của vụ nổ đảo năm đó, cô lại bị Mạc Gia Thành bán cho Tạ Sinh….
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, dường như cô đã hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì cô đều không biết, bên ngoài nói về cô như thế nào, cô cũng không biết.
Cô và Mạc Ân Nhã không có liên quan gì đến nhau, chuyện khiến Hạ Diệp Chi nhớ nhất là cô ta và Tần Thủy San cùng nhau tranh giành Mộ Hàm.
“Tôi còn có việc, nên phải đi rồi.” Hạ Diệp Chi nói xong liền đi ra bên ngoài.
Lại bị Mạc Ân Nhã bắt lại: “Đừng vội đi mà.”
Hạ Diệp Chi buộc phải dừng lại, quay đầu nhìn bàn tay Mạc Ân Nhã đang bắt lấy tay cô, vẻ mặt sốt ruột nói: “Cô Mạc, trước đây chúng ta không thân, tôi tin cô tìm tôi cũng không có việc gì, nhưng tôi rất bận, tôi còn rất nhiều việc phải làm.”
Chân của cô lại bắt đầu mỏi.
Ở đây lôi kéo với Mạc Ân Nhã, sớm hay muộn cô cũng không chịu được nữa.
Sau khi kết hợp khuôn mặt trước mắt với Mạc Ân Nhã trong kí ức, Hạ Diệp Chi cũng dần nhớ ra một số chuyện khác liên quan đến Mạc Ân Nhã.
Năm đó, lần đầu tiên cô đến nhà họ Mạc với Mạc Đình Kiên, Mạc Ân Nhã liền coi cô như một người giúp việc, sau này biết cô là vợ của Mạc Đình Kiên, còn đặc biệt đến cửa để lấy lòng, kết quả gặp Tần Thủy San tranh cãi một trận.
Sau đó ông nội của Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện, người nhà họ Mạc cho rằng có liên quan đến Hạ Diệp Chi, Mạc Ân Nhã cũng không ít lần thừa cơ hãm hại cô.
Loại người như Mạc Ân Nhã, còn phải cố gắng tránh cô ta càng xa càng tốt.
“Vội cái gì?” Mạc Ân Nhã thấy Hạ Diệp Chi nóng lòng muốn rời đi, cô càng muốn rời đi, Mạc Ân Nhã càng không để cho cô đi.