CHƯƠNG 1069 : CÓ NGƯỜI.
CHƯƠNG 1069 : CÓ NGƯỜI.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Sinh, nhàn nhạt đáp : “ Yo, ông Tạ.”
Hai tay Tạ Sinh khoanh lại trước ngực, ông ta đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi, cả người toát lên một vẻ thân sĩ nho nhã.
Ông ta lên tiếng hỏi Hạ Diệp Chi : “ Cô đây là đang muốn đi đâu thế?”
Hạ Diệp Chi quét mắt đánh giá Tạ Sinh một cái, ông ta trông đang rất vui.
Chẳng lẽ cái thứ gọi là thí nghiệm của ông ta đã có kết quả mới rồi?
Khi nhớ ra mình chính là cái ‘cơ thể thử nghiệm’ trong cái gọi là thí nghiệm của ông ta, đáy lòng Hạ Diệp Chi thật có chút khó chịu.
Nhưng cô lại không làm gì được Tạ Sinh cả.
“ Tôi đi gặp Lưu Chiến Hằng.” Hạ Diệp Chi thẳng thắn.
Tạ Sinh nhướng mày như thể có chút ngạc nhiên: “ Ồ?”
Ông ta lập tức lại bày ra cái bộ dạng tỉnh ngộ: “ Cô mà không nói thì xém chút nữa tôi cũng quên mất, quan hệ giữa cô và Chiến Hằng cũng không tệ, trước đây hai người còn là bạn bè nữa mà.”
Vế câu sau, ông ta thật sự có chút ý tứ.
Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng thực sự đã từng là bạn bè, nhưng sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện.
“Bạn bè à?” Hạ Diệp Chi cười khẩy: “ Anh ta không còn là đứa con trai nuôi ông yêu thương nhất nữa sao? Cha con mà còn có thể lật mặt với nhau, bây giờ không phải ông Tạ đây cũng lấy việc dày vò Lưu Chiến Hằng làm niềm vui hay sao chứ? Tôi chỉ đi xem kết cục của anh ta thôi.”
Nhắc đến Lưu Chiến Hằng, sắc mặt Tạ Sinh lập tức biến đổi.
“ Cô nói mấy lời này sai rồi.” Tạ Sinh giơ ngón tay trỏ ra, lắc qua lắc lại, ý chỉ phủ nhận cách nói của Hạ Diệp Chi.
“ Tôi đây là đang dạy nó một bài học, để cho nó hiểu đạo lý hơn.” Tạ Sinh nói mấy lời này nghe khá thân mật, như thể ông ta vẫn coi Lưu Chiến Hằng là đứa con ông tự hào nhất vậy.
Loại người này đúng là…bệnh không nhẹ mà!
Rõ ràng là hận Lưu Chiến Hằng đến tận xương tủy, vậy mà còn lần lần lượt lượt bày ra cái bộ dạng oai phong lẫm liệt nữa chứ, không biết là giả vờ cho ai xem nữa.
Hạ Diệp Chi mỉm cười : “ Nghe khẩu khí của ông Tạ đây, hình như ông không có hận Lưu Chiến Hằng nhỉ?”
Tạ Sinh cố gắng che giấu cảm xúc của mình : “ Tôi chỉ đau lòng thôi.”
“ Ồ, nói như vậy, ông Tạ đây đúng là quá rộng lượng rồi, tôi thì không như vậy, tôi thật sự rất hận Lưu Chiến Hằng, bởi vì anh ta trước đây vì đối phó với Mạc Đình Kiên mà không tiếc lợi dụng con gái của tôi, còn khiến cho con gái của tôi xém chút nữa phải chết trong biển lửa rồi, chuyện này dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.”
Khi Hạ Diệp Chi nói những điều này,ánh mắt cô chằm chằm nhìn vào Tạ Sinh, như thể muốn nhìn xuyên qua ông ta vậy.
Tạ Sinh đưa tay kéo kéo cà vạt của mình rồi lắc lắc cổ của mình : “ Còn có chuyện như vậy sao?”
“ Không còn gì khác nữa, tôi muốn đi xem tình cảnh thảm thương của Lưu Chiến Hằng.” Hạ Diệp Chi cũng không thèm đợi Tạ Sinh trả lời, tự cô lăn bánh xe lăn rời đi.
Tạ Sinh chậm rãi nói: “ Vậy tôi sẽ không đi nữa.”
Giọng điệu của Hạ Diệp Chi mang theo chút chế nhạo: “ Phải a, ông tốt với Lưu Chiến Hằng như vậy, nếu nhìn thấy anh ta bị thương nặng, sợ là lại đau lòng mất, dù sao đi nữa đau lòng quá độ cũng không tốt đâu.”
Sắc mặt của Tạ Sinh đen sầm xuống, Hạ Diệp Chi nở nụ cười sáng lạn, sau đó cô liền rời khỏi.
Lúc Hạ Diệp Chi đến phòng của Lưu Chiến Hằng, phát hiện anh ta đã được băng bó lại rồi.
Anh ta đang nằm trên giường, đôi mắt chằm chặp nhìn lên trần nhà, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
“ Băng bó chắc thật nhỉ.” Hạ Diệp Chi đi tới bên cạnh giường, cô vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay anh.
Lông mi của Lưu Chiến Hằng khẽ run lên, nhưng không biểu hiện ra quá rõ ràng.
Anh vẫn còn nhẫn nhịn được.
Hạ Diệp Chi đang chuẩn bị nói tiếp thì phát hiện rèm cửa bên kia có hơi động đậy.
Cô nhìn chăm chú vào tấm rèm cửa đó một lúc, khi cô quay đầu lại thì đúng lúc đυ.ng phải ánh mắt của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nhìn thẳng vào cô, thần sắc trong ánh mắt anh không rõ ràng.
Hạ Diệp Chi rũ mắt cười một tiếng.
Bên kia cửa sổ có người.
……