CHƯƠNG 569: CHẮC CHẮN CẬU CHỦ SẼ CHỌN CÔ
CHƯƠNG 569: CHẮC CHẮN CẬU CHỦ SẼ CHỌN CÔ
Hạ Diệp Chi quá căng thẳng cho nên sức ở trên tay cũng rất lớn.
Cô cảm thấy người đàn ông nằm trên người mình cứng đờ, cô căng thẳng gọi lên: “Mạc Đình Kiên?”
“Hạ… Diệp Chi…” Giọng nói của Mạc Đình Kiên đã trở nên chậm chạp, chỉ gọi tên cô rồi cả người nặng nề ngã xuống.
Hạ Diệp Chi vội vàng nghiêng đầu qua một bên, đầu của Mạc Đình Kiên từ từ rơi xuống vai cô.
Căn phòng rơi vào sự im lặng kỳ lạ, Hạ Diệp Chi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình và Mạc Đình Kiên.
Đợi đến khi nhịp tim cô bình ổn trở lại, cô mới đẩy Mạc Đình Kiên ra, gọi anh: “Mạc Đình Kiên?”
Hạ Diệp Chi không nghe thấy tiếng trả lời của Mạc Đình Kiên, cô đẩy anh từ trên người mình xuống.
Cô ngồi dậy bật đèn trong phòng lên.
Khi đèn sáng lên, tình hình ở trong phòng được nhìn thấy rất rõ.
Mạc Đình Kiên đã bị cô đánh cho hôn mê, nhắm mắt yên tĩnh nằm ngủ trên giường.
Lúc Mạc Đình Kiên ngủ, mi tâm cũng hơi nhíu lại, giống như có rất nhiều chuyện rắc rối.
Hạ Diệp Chi vươn tay vuốt ve mi tâm của anh, cho đến khi mi tâm được thả lỏng ra, lúc này mới giúp anh đắp chăn, cúi người hôn lên môi anh.
Hạ Diệp Chi ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt mạnh mẽ của anh, khẽ thở dài.
Cô đứng dậy đi tới trước cửa, khẽ vặn tay nắm cửa, phát hiện bên ngoài không có vệ sĩ.
Ban ngày lúc Mạc Đình Kiên không có ở đây, anh sẽ phái vệ sĩ đến canh giữ trước cửa phòng ngủ, đến buổi tối khi anh ở nhà, bên ngoài cửa phòng ngủ sẽ không còn vệ sĩ nữa.
Hạ Diệp Chi rón rén đóng cửa lại, xách giày, đi chân trần xuống lầu.
Cô đi rất cẩn thận, không phát ra một tiếng động nào.
Phòng khách vẫn để đèn, trong sân có vệ sĩ trực ca đêm, bây giờ đã qua nửa đêm, vệ sĩ cũng rất mệt mỏi, nếu cô cẩn thận một chút, có lẽ sẽ trốn khỏi tầm mắt của vệ sĩ.
Sau khi suy nghĩ xong, Hạ Diệp Chi nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng của Thời Dũng: “Mợ chủ.”
Hạ Diệp Chi giật mình, sau đó quay đầu cam chịu số phận nhìn Thời Dũng: “Trợ lý Thời.”
Cô đã lên kế hoạch buổi tối phải trốn đi như thế nào, chỉ nghĩ đến làm thế nào để tránh được vệ sĩ, hoàn toàn quên mất rằng, trong biệt thự vẫn còn một Thời Dũng.
Vẻ mặt Thời Dũng vô cùng bình tĩnh, dường như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi xuất hiên ở đây vào khoảng thời gian này.
Anh nhìn Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói: “Mợ chủ, cho dù một mình cô đi ra ngoài thì thế nào? Cô muốn tìm Mạc Hạ như thế nào?”
Hạ Diệp Chi cho rằng Thời Dũng sẽ trực tiếp sai người đến dẫn cô lên phòng, nhưng Thời Dũng lại nói những lời này với cô, rõ ràng là muốn giảng đạo lý với cô.
Chỉ cần có cơ hội giảng đạo lý, đương nhiên Hạ Diệp Chi cũng không còn sợ nữa.
Hạ Diệp Chi khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Hạ Hương Thảo đã nói những người đó sẽ chủ động đến tìm tôi, không phải các anh vẫn luôn không có tin tức Mạc Hạ sao? Chỉ cần thả tôi đi, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm đến tôi, đến lúc đó, các anh cũng sẽ biết được Mạc Hạ đang ở đâu.”
Thời Dũng nghe Hạ Diệp Chi nói như vậy thì vẻ mặt hơi thay đổi.
Hạ Diệp Chi thấy thế càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.
Cô nhìn chằm chằm Thời Dũng nói: “Có phải các anh đã sớm điều tra ra, thật ra những người bắt Mạc Hạ là nhằm vào tôi? Vì vậy Mạc Đình Kiên mới không nói cho tôi biết chuyện Mạc Hạ bị bắt đi, sau khi tôi biết được chuyện này, Mạc Đình Kiên mới nhốt tôi lại, không để tôi đi ra ngoài, anh ấy sợ tôi sẽ dùng bản thân để đổi Mạc Hạ?”
Hạ Diệp Chi đã nói đến đây, Thời Dũng cũng không cần phải giấu giếm nữa, anh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiếng “đúng vậy” của Thời Dũng đã hoàn toàn xác nhận suy nghĩ trong lòng Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cắn môi, giơ tay đỡ trán, có chút buồn bực vò tóc của mình, sau đó mới chất vấn Thời Dũng: “Sao anh có thể để cho Mạc Đình Kiên tùy ý làm bừa như vậy? Nếu mục đích của những người đó thật sự là tôi, lấy tôi đi đổi Mạc Hạ, chí ít tôi cũng là người trưởng thành! Mạc Hạ mới bao lớn chứ, con bé chỉ mới 3 tuổi… con bé…”
Hạ Diệp Chi nói đến đây thì nghẹn ngào, cô ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.
“Mợ chủ, những lời cô nói tôi đều hiểu.”
Ánh mắt Thời Dũng phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi mấy giây, sau đó mới trầm giọng nói: “Nhưng trong lòng cậu chủ, cô là người quan trọng nhất, là độc nhất vô nhị, nếu nhất định phải lựa chọn giữa cô và Mạc Hạ, chắc chắn cậu chủ sẽ lựa chọn cô, chỉ một mình cô.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì không dám tin nhìn Thời Dũng: “Anh có ý gì?”
Cô phát hiện cô không thể hiểu rõ ý của Thời Dũng.
“Cậu chủ đã từng nói với tôi một câu.”
Thời Dũng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu chủ nói, nếu như lúc trước không có Mạc Hạ, Trần Tuấn Tú sẽ không có cơ hội ép buộc hai người đi tới hòn đảo nhỏ đó.”
Thời Dũng đã tiếp xúc với Hạ Diệp Chi nhiều lần, anh biết Hạ Diệp Chi là người thông minh, có thể hiểu được câu này.
Trong đầu Hạ Diệp Chi mông lung, một lúc sau, cô mới tìm được giọng nói của mình: “Anh ấy thật sự nói vậy sao?”
Thời Dũng lặng lẽ gật đầu.
Hạ Diệp Chi vươn tay chống cánh cửa, mắt hơi rũ xuống, rơi vào im lặng.
Chuyện xảy ra trên hòn đảo nhỏ năm đó, cho đến bây giờ, Mạc Đình Kiên vẫn còn canh cánh trong lòng.
Anh không chỉ oán trách bản thân, mà còn oán hận Mạc Hạ…
Hóa ra đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc, trước đây anh không thân thiết với Mạc Hạ.
“Nhưng Mạc Hạ chính là con gái ruột của anh ấy.” Hạ Diệp Chi vẫn không tin Mạc Đình Kiên sẽ nói câu này.
“Quả thật Mạc Hạ chính là con gái ruột của cậu chủ, cậu ấy yêu Mạc Hạ, càng yêu cô hơn.” Câu nói này của Thời Dũng đã đưa vấn đề trở về điểm ban đầu.
Không phải anh ấy không yêu Mạc Hạ, chỉ là tình yêu không giống như lúc trước, khi anh mất đi tất cả ký ức có liên quan đến Hạ Diệp Chi, sau khi tình cảm anh dành cho Hạ Diệp Chi được thức tỉnh, người anh yêu nhất chính là cô.
Anh yêu Mạc Hạ, càng yêu Hạ Diệp Chi hơn.
Mạc Đình Kiên là người quyết đoán, nếu giữa hai người chỉ có thể chọn một, anh sẽ không chút do dự mà chọn Hạ Diệp Chi.
Anh cũng hiểu rõ Hạ Diệp Chi, sau khi Hạ Diệp Chi biết những người bắt Mạc Hạ là nhắm vào cô, chắc chắn cô sẽ chủ động yêu cầu đi đổi Mạc Hạ, vì vậy anh dứt khoát nhốt cô lại.
Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là phải tìm được Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu hỏi Thời Dũng: “Biết những người kia tìm tôi để làm gì không?”
Thời Dũng lắc đầu: “Không biết.”
Hạ Diệp Chi quay đầu liếc mắt nhìn bóng đêm ở bên ngoài nói: “Trợ lý Thời, cầu xin anh, hãy để tôi đi đi.”
Trong giọng nói của cô mang theo vẻ khẩn cầu hiếm thấy.
Thời Dũng không lên tiếng, đương nhiên Hạ Diệp Chi biết anh ta khó xử.
“Trợ lý Thời, anh cũng có con, có lẽ anh cũng hiểu được tâm trạng của tôi, tôi luôn áy náy với Mạc Hạ, tôi không làm tròn bổn phận của một người mẹ, con bé bị người ta bắt đi nhiều ngày như vậy, không hề có một tin tức nào, tôi không thể yên ổn ngồi ở đây không làm gì cả, mỗi một giây một phút tôi đều cảm thấy giày vò…”