*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biết trận pháp lợi hại, cho nên tôn chủ Hổ Sát hoàn toàn không có ý định thăm dò. Hắn ta dồn toàn lực vào một đòn, trực tiếp thể hiện sức mạnh lớn nhất của bản thân.
Thấy thế, Tiêu Nhất Thiên khẽ nhíu mày. Khoảng cách gần như thế, anh đương nhiên có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng tôn chủ Hổ Sát quả không hổ là người đứng vị trí thứ hai trong mười hai quỷ sát. Minh kình của hắn ta quả thực mạnh mẽ kinh người, thực sự ở bậc cao hơn anh.
ở mười hai quỷ sát bên trong đứng hàng đệ nhị tồn tại, minh kính hùng hồn trình độ, xác thật muốn ở hắn phía trên!
“Làm tốt lắm!”
Đối diện với một địch thủ như vậy, ngay cả tiên sinh Vu cũng có phần cảnh giác, sắc mặt trở nên nghiệm trọng. Chỉ nghe ông ta hét lớn một tiếng, kim ngọc thiền trượng trong tay lóe sáng, đột ngột vung lên. Rùng mình một cái, kim ngọc thiền trượng cứ thế rời khỏi bàn tay ông ta mà bay ra, tựa như sao bằng rơi khỏi bầu, trực tiếp đối mặt với ảo ảnh hình mãnh hổ, cứ như vậy bay tới.
Một chiêu dồn toàn lực của tôn chủ Hổ Sát thực sự mang đến một áp lực không nhỏ cho tiên sinh Vu. Vì vậy, lần này ông ta không lựa chọn cách đối phó giống với Tiêu Nhất Thiên vừa rồi, chỉ dùng bóng trượng để tấn công, mà đã thực sự dùng trượng để công kích.
Jần phải biết, xét về uy lực, bóng trượng đương nhiên không thể so với thiền trượng thực sự. Giống như lần trước ở núi Ngưu Đầu, đối mặt với đám người của Tổ Kỳ Sơn, những thứ vũ khí thần kỳ lợi hại đó thực sự có tác dụng không nhỏ đối với Tiêu Nhất Thiên.
Bùm!
Kim ngọc thiền trượng cùng ảo ảnh mãnh hổ va chạm nhau ở khoảng không chính giữa tiên sinh Vu và tôn chủ Hổ Sát trung gian. Tiếng nổ chói tại lập tức vang lên, hai bên đứng giữa không trùng mà giằng co tới gần mười giây.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú đầy vẻ kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy ảo ảnh mãnh hổ dần dần mờ nhạt theo từng khắc trôi qua. Trong khi đó kim ngọc thiền trượng lại đối lập hoàn toàn, dưới sự hỗ trợ của trận pháp, nó càng thêm tỏa sáng tới lóa mắt, giống như một thanh trường kiếm, một cây trường thương, đột ngột đâm thẳng vào ảo ảnh mãnh hổ như muốn tắm trong bể máu.
Rất nhanh, nó trực tiếp xuyên qua cơ thể ảo ảnh của mãnh hổ từ trước ra sau rồi vèo một cái chui ra ngoài từ phía lưng. Lực vẫn chưa hề suy giảm, lập tức hướng về phía bản thân tôn chủ Hổ Sát ở phía đối diện.
“Không ổn rồi.”
Tôn chủ Cẩu Sát sợ hãi hô lên một tiếng: “Anh Hổ xem ra sẽ thua cuộc mất”
Những người khác đương nhiên cũng đã nhìn ra. Có điều, còn chưa đợi họ kịp mở miệng thảo luận, kim ngọc thiền trượng bọc trong thứ ánh sáng lóa mắt đã xuất hiện ngay trước mặt tôn chủ Hổ Sát trước mặt. Cảnh này thực sự giống như ban nãy đã tới trước mặt Tiêu Nhất Thiên chỉ trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh làm người khác thậm chí còn không nhìn theo kịp.
Giống với phản ứng vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên, tôn chủ Hổ Sát kinh hoàng đưa tay lên đỡ. Kết quả đương nhiên không khác vết xe đổ của Tiêu Nhất Thiên, hắn ta rất nhanh bị một trượng đánh bại, thân thể trượt về phía sau một đường trượt, mũi chân mài trên mặt đất, phát ra những âm thanh lạo xạo ghê người.
Hơn mười mét.
Một hơi lui về phía sau hơn mười mét, tôn chủ Hổ Sát khó khăn lắm mới có thể giữ cơ thể ổn định. Dưới sự chỉ huy của tiên sinh Vu, kim ngọc thiền trượng cũng không hề đuổi theo, dừng đòn tấn công vừa rồi lại, chỉ lẳng lặng lơ lửng ở phía trước tôn chủ Hổ Sát. Nó vẫn phát ra thứ ánh sáng chói mắt, ở cách tôn chủ Hổ Sát chừng nửa mét.
Dường như, chỉ cần tiên sinh Vu bất chợt nổi lên ác ý, nảy sinh ý muốn lấy mạng tôn chủ Hổ Sát thì một chút ý niệm mơ hồ xuất hiện cũng đủ để kim ngọc thiền trượng trực tiếp tấn công tôn chủ Hổ Sát, thậm chí gϊếŧ chết ngay tại chỗ.
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Toàn bộ Điện Quỷ lúc này yên tĩnh như thể đều đã rơi vào cõi chết, thời gian cũng dường như đã ngừng lại ở giây phút này.
Thất bại rồi.
Ngay cả tôn chủ Hổ Sát cũng không phải đối thủ của tiên sinh Vụ. Kết quả này thực sự khiến đám quỷ sát khó có thể chấp nhận. Dù thế nào thì cả thế giới đều biết, trọng điện Huyền Vương, mười hai quỷ sát chính là lực lượng mạnh nhất dưới trướng của chủ tổng điện, thực lực đều ở nhị cảnh minh tâm, hàng trăm quốc gia đều không có người địch nổi.
Vậy mà lúc này, trời đất ơi, những gì họ đang nhìn thấy là thế nào đây?
Đặc biệt là với tôn chủ Cẩu Sát, người cùng một phe với tôn chủ Hổ Sát. Lần này bọn họ tiến vào tổng đàn, người bọn họ muốn đối phó chính là chủ tổng điện của điện Huyền Vương, một cường giả thuộc tam cảnh minh đức. Tuyệt lắm, bọn họ còn chưa vào tới tổng đàn, chưa nhìn thấy bóng dáng chủ tổng điện, vậy mà nhân vật đi đầu là tôn chủ Hổ Sát đã thua trong tay tiên sinh Vu, một người ngày thường chẳng mấy khi xuất hiện.
Đây đương nhiên không phải dấu hiệu tốt đẹp gì.
Sắc mặt tôn chủ Cẩu Sát xám ngoét như tro tàn, trong lòng cảm thấy tan nát.
“Lợi hại!”
Tiên sinh Vu đánh bại tôn chủ Hổ Sát chỉ bằng một trượng, vậy mà ngược lại còn tán dương hắn ta: “Sức chiến đẩu của tôn chủ Hổ Sát quả nhiên không bình thường, nếu không phải vì tôi chơi xấu, mượn sức mạnh của thiền trượng, e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó có thể phân được thắng bai."
Những lời nói này không phải là giả. Nếu chỉ dựa vào ảo ảnh thiền trượng, sức mạnh của tôn chủ Hổ Sát sẽ đủ để chống lại. Ngược lại, nếu tôn chủ Hổ Sát cũng mượn sức mạnh của vũ khí, chỉ sợ kết quả sẽ không giống thế này.
Dứt lời, tiên sinh Vu vung tay lên không trung, kim ngọc thiền trượng kêu lên một tiếng rồi bay ngược về phía ông ta.
“Thua cuộc chính là thua cuộc!” Tôn chủ Hổ Sát trầm giọng nói:
“Nếu là trận chiến sinh tử, kẻ thù cũng sẽ không màng đến chuyện công bằng. Tiên sinh Vu nếu im lặng thì không có gì, nhưng hễ lên tiếng thì thật sự kinh khủng. Bên trong trận pháp này, thực sự là bất khả chiến bại, khiến người khác phải hoảng sợ.”
“Tôi thua tâm phục khẩu phục!”
Đúng vậy, bất kể là hình thành trận pháp hay sử dụng thiền trượng, vốn dĩ đều là một phần sức mạnh của tiên sinh Vu. Vừa rồi chỉ là thử sức, tiên sinh Vu mới có thể kịp thời thu tay lại. Nếu thực sự là một trận chiến sinh tử, tiên sinh Vu nào có thể cho tôn chủ Hổ Sát cơ hội lấy ra thần khí.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười của tiên sinh Vu trước sau vẫn ảm đạm như vậy, ông ta nói một cách sâu sắc: “Ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, ngoài nhân loại này còn có nhân loại khác. Bản thân cảm thấy đủ, ắt sẽ thấy hạnh phúc, người làm trái ý trời thì sẽ không gặp được chuyện tốt lành. Tôn chủ Hổ Sát là người thông minh, nói như vậy hẳn là cũng hiểu được đạo lý trong đó rồi.”
“Các vị tôn chủ hãy tạm thời trở về nghỉ ngơi đi.”
“Sau đó, đợi tới khi mười hai sát quỷ toàn bộ đến đông đủ, tôi sẽ tới thăm. Còn có chuyện cần phải nhờ tới sự phối hợp của mười hai tôn chủ.”
Nghe vậy, cả tôn chủ Hổ Sát cũng như tôn chủ Hổ Sát cùng với Tôn Nhất Thiên và những người có mặt đều cảm thấy có chút kích động trong lòng. Lời nói của tiên sinh Vu chứa ẩn ý, dường như là lời nhắc nhở, lại cũng giống như một lời cảnh báo.
Cảnh báo mọi người không nên làm sai ý trời, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Có lẽ đây mới chính là lý do tiên sinh Vu lại bất thường chấp nhận lời khiêu chiến của Tiêu Nhất Thiên, ở trước mặt mọi người để lộ khả năng chiến đấu thực sự của mình. Hiển nhiên ông ta muốn mượn trận chiến này để phá hủy sự tin tưởng của đám người tôn chủ Hổ Sát, khiến bọn họ không còn