Sói Vương Bất Bại

Chương 136: Này, đây chính là toàn bộ thực lực của ông sao

Bờ cầu cao hơn gần hai mươi mét so với mặt sông, cú nhảy của Tiêu Nhất Thiên như là nhảy từ đỉnh của tòa nhà cao tầng xuống. Nếu đổi thành người thường, đừng nói là quyết chiến, chỉ e rằng là đã ngã chết luôn rồi.

Xôn xao!

Trong đám người đột nhiên ồn ào hẳn lên, vô số máy ảnh hướng vào Tiêu Nhất Thiên điên cuồng ghi lại khoảnh khắc đáng kinh ngạc này.

Trong quá trình rơi xuống, một đạo ám kình được phóng ra.

Nhất thời giống như có vô số bàn tay to lớn nâng cả người Tiêu Nhất Thiên lên, giúp anh giảm tốc độ rơi xuống, một lát sau chân chỉ còn cách mặt sông nửa mét, anh cứ như vậy lơ lửng trên mặt sông.

Triệu Phong đứng cách Tiêu Nhất Thiên khoảng hai mươi mét, tuy là đang nhắm mắt nhưng lại có thể cảm nhận được mọi chuyện xảy ra xung quanh, cảm giác được Tiêu Nhất Thiên đáp xuống, chậm rãi mở mắt ra.

Trong con mắt âm u đen nhánh sắc bén như dao là tràn ngập sát khí.

Tiêu Nhất Thiên và ông ta nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt đều sinh ra sát khí.

Trận chiến này là một trận chiến sinh tử!

Không chết không ngừng!

Trong đêm nay chỉ có một người được sống sót.

Hoặc là cùng nhau chết!

"Dám đến chịu chết, cậu gan dạ lắm”

Nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên một lúc, Triệu Phong mở miệng nói trước, trầm giọng nói: “Sau khi gϊếŧ cậu xong, tôi sẽ lột da rút gân cậu. Sau đó dùng xương cốt của cậu đúc thành tượng đá, đặt trước tượng đài tổ tiên nhà họ Triệu, để cậu ở trước tổ tiên tôi dập đầu tạ tội."

Giống nhà họ Tần đã từng phản bội trong lịch sử! Bởi vậy mới có thể thấy được Triệu Phong hận Tiêu Nhất Thiên tới mức nào.

"Vậy sao?" Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai: "Xin lỗi nhé, gϊếŧ một con gà như ông còn không bằng gϊếŧ một con kiến nữa"

Cho nên tôi vẫn chưa nghĩ ra phải xử lý bộ xương của ông như thế nào"

"Cho mèo? Hay là cho chó ăn nhỉ?"

Tiêu Nhất Thiên nói xong, lắc đầu nói: "Chỉ sợ là không được, thịt của ông ít như vậy, máu rất thối, xương giống như là ngâm trong hầm cầu cả trăm năm rồi, chó mèo sợ là nuốt cũng không trôi."

Đánh nhau, Tiêu Nhất Thiên chưa từng sợ ai! Đấu võ mồm cũng vậy thôi!

Nhưng anh cũng chỉ cố tình nói láo vậy thôi, lúc trước anh đã đồng ý với lão hòa thượng nhà họ Đoàn, tối nay chém gϊếŧ mấy cao thủ ám cảnh viên mãn, bao gồm cả Triệu Phong bên trong, toàn bộ đều đưa cho lão hòa thượng để ông ta nghiên cứu chế tạo phấn Phật cốt.

"Thật là cuồng vọng"

Mắt Triệu Phong đầy lửa giận, ám kình trong cơ thể phóng ra, quần áo bay phần phật, đầu tóc bạc bay phất phới, tay nhấc thanh kiếm hàn thiết đằng đằng sát khí nói: “Để hôm nay tôi xem là cậu chết hay là tôi chết."

'Veo!

Lời nói vừa dứt bỗng nổi lên một trận gió lớn, cả người Triệu Phong hóa thành một cái bóng lướt trên mặt sông, thanh kiếm hàn thiết trong tay lóe lên như một tia chớp.

Nhanh như chớp trực tiếp bay thẳng đến chỗ Tiêu Nhất Thiên.

"Động tác đẹp lắm!"

Tiêu Nhất Thiên tràn đầy tinh thần chiến đấu, gần như cùng lúc với Triệu Phong ra tay, anh cầm theo bảo đao lang đồ lao về phía ông ta.

Lấy cứng đối cứng!

Cơ bản là không có tính toán gì, chính là đánh thôi.

Hai bên đầu cầu và bờ sông sôi động như cái chợ, nhưng đúng lúc này tiếng động dừng lại, đám đông cũng đông cứng. Hai người đứng ở đó không chút sứt mẻ gì.

Một đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm về phía cuộc chiến. Đột nhiên có rất nhiều ánh sáng lóe lên "xoẹt, xoet xoet". Chỉ nghe con sông đang gầm thét! Chỉ có tiếng di động quay hụp!

Đối với người thường mà nói, được nhìn thấy cao thủ ám cảnh viên mãn quyết đấu sinh tử là chuyện ngàn năm có một.

Gặp được một lần đời này coi như sống không uổng phí!

"Ầm!"

Khoảng cách hai mươi mét lập tức được rút ngắn, trong ánh mắt trông chờ của mọi người, Tiêu Nhất Thiên và Triệu Phong với kình khí kinh người xông vào nhau, ngay sau đó bảo đao Lang Đồ và thanh kiếm hàn thiết cũng va vào nhau vô cùng kịch liệt, vang dội như sấm.

Trong cơ thể cao thủ ám cảnh viên mãn tích lũy bao nhiêu ám kình chứ?

Một khi bùng nổ là rung động trời đất!

Hai luồng sức mạnh ám kình từ trong cơ thể hai người phóng ra. Gió giật mạnh khiến con sông dưới chân càng cuộn sóng mãnh liệt, nước sông bị ám kình gạt ra, nước văng tung tóe. Lấy Tiêu Nhất Thiên và Triệu Phong làm trung tâm, xung quanh những con sóng cao đến hơn một mét. Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh.

Người bên ngoài chỉ thấy hai đao va chạm nhau tạo ra ánh sáng lỏe lên chói mắt, chỉ ngắn ngủn mấy hơi thở mà hai người đã chạm nhau hơn ba mươi lần.

Những cơn sóng do sự va chạm trước còn chưa kịp lặn thì những đợt sóng sau đã dâng lên.

Hết lần này tới lần khác!

Sóng trước vừa lặn sóng sau đã dâng!

Cảnh này đã có thể so sánh với những cảnh quay của phim võ hiệp, vô số điện thoại và máy quay quay lại, sau đó được truyền tải lên facebook, zalo, instagram,... và các trang mạng xã hội lớn khác.

Mặc kệ là người đang ở đâu trên khắp các ngõ ngách cả nước, chỉ cần có di động hoặc máy tính đều có thể xem được.

"Bum!

Lại một lần va chạm nữa, Tiêu Nhất Thiên và Triệu Phong lướt qua nhau, sau đó một trái một phải tách nhau ra, tiến thêm mười mét cả hai đồng thời dừng lại. . TruyenHD

Hai người đưa lưng về phía nhau, đứng trên mặt sông.

"Fuck! Fuck!"

"Không hổ là cao thủ ám cảnh viên mãn, thật con mẹ nó trâu bò!"

"Còn đỉnh hơn cả đóng phim!"

Sự dùng lại ngắn ngủi này cuối cùng cũng có thời gian để người vây xem có cơ hội nghỉ ngơi, trong nháy mắt, tiếng ồn ào lại tiếp tục bùng phát, bỗng trở nên hỗn loạn trong nháy mắt.

“Ai... Ai thắng?"

Cũng có rất nhiều người nghi ngờ, dù sao họ cũng là người bình thường nên chỉ cảm thấy hai người vừa rồi đánh nhau rất phấn khích, nhưng trên cơ bản lại không thể nhìn ra ai mạnh ai yếu, ai thắng ai thua.

Hình như là... hòa?

Mà ở trong đám người có hai ông già không mấy nổi bật đang liếc nhìn nhau, trong đó một người trầm giọng nói: "Tiêu Nhất Thiên quả nhiên thức tỉnh được huyết mạch nhà họ Tiêu."

"Chỉ trong năm năm thực lực lại có thể tăng mạnh như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy chỉ sợ là không tin nổi."

Giữa hai hàng lông mày khó có thể giấu được sự kinh ngạc!

"Đúng vậy"

Người còn lại nét mặt cũng cứng lại nói: “Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!"

"Cậu ta mới hai mươi sáu tuổi, lại có thể cùng với Triệu Phong đã hơn một trăm tuổi không phân thắng bại, thêm mấy năm nữa tiền đồ của cậu ta không thể đoán trước được."

"Vốn cậu ta là cậu chủ nhà họ Tiêu, tương lai có thể thừa kế nhà họ Tiêu, vậy mà bây giờ lại trở thành kẻ địch của nhà họ Tiêu, thù sâu như biển!"

Nếu không có vụ vu khống năm năm trước, bi kịch năm năm này không xảy ra, có thể bây giờ cậu ta vẫn là cậu chủ nhà họ Tiêu, phong quang vô hạn, nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng có một người trẻ xuất chúng, là một tiềm lực lớn của nhà họ Tiêu. Chỉ cần cho anh đủ thời gian, rất có thể anh sẽ phá vỡ xiềng xích để đột phá cực hạn của ám cảnh viên mãn, chạm đến cánh cửa của minh cảnh trong truyền thuyết.

Minh cảnh, còn được gọi là vua của chi cảnh!

Một thiếu niên như vậy lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu, không khỏi làm cho người ta tiếc hận!

Nếu như vậy chỉ có thể gϊếŧ!

Diệt cỏ tận gốc!

Hai ông lão này là người do Tiêu Quốc Nguyên phái tới thành phố Hải Phòng chờ thời cơ gϊếŧ chết hai cao thủ ám cảnh viên mãn kia!

Không ai chú ý tới sự tồn tại của hai người họ.

Tiêu Nhất Thiên không có thời gian quan sát xung quanh, trải qua lần giao đấu vừa rồi anh cũng đã đại khái đoán được thực lực của Triệu Phong, mà ông ta cũng cho rằng mình đã nắm giữ được các chiêu thức của Tiêu Nhất Thiên.

Một lát sau, Triệu Phong chậm rãi xoay người nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, khẽ nói: "Con trai của nhà họ Tiêu quả là người anh hùng trẻ tuổi, tuổi còn trẻ đã có thể đánh với lão phu tới mức như thế, Triệu Lâm Hùng chết trong tay cậu đúng là không uổng phí!"

Tuy rằng hận Tiêu Nhất Thiên thấu xương, nhưng đến giờ phút này ông ta không thể không thừa nhận, Tiêu Nhất Thiên rất mạnh.

Vượt quá tưởng tượng của ông ta.

Tiêu Nhất Thiên cũng xoay người, nhìn Triệu Phong hỏi: “Đây là toàn bộ thực lực của ông sao?"

"Có ý gì?"

Triệu Phong nhíu mày, lời nói của Tiêu Nhất Thiên hình như có hàm ý khác.

Quả nhiên chỉ thấy vẻ mặt Tiêu Nhất Thiên tràn đầy thất vọng, lắc đầu nói: “Nếu thực sự là như vậy, ông về nhà đi là được rồi, đã hơn một trăm tuổi, thực lực lại khiến người ta không dám khen tặng"

“Vừa rồi tôi chỉ dùng bảy phần công lực, cho nên hôm nay ông chết chắc rồi."