Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 396

Lâm Khiết Vy tuy tâm sự chồng chất nhưng nói với chính mình nhất định phải có một sức khỏe tốt, mới có thể đọ sức với Hạ Dịch Sâm. Vì thế cô từng ngụm từng ngụm mà ăn, thờ ơ như không cực kì hào phóng.

Ánh mắt của Hạ Dịch Sâm vẫn luôn rực lửa bao phủ ở trên mặt của cô gái nhỏ. Trong miệng ăn cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn.

“Ôi chao, ăn no rồi, no chết tôi rồi.”

Lâm Khiết Vy đặt đồ ăn xuống, súc miệng, mệt mỏi duỗi eo. Hạ Dịch Sâm tức khắc hai tròng mắt như lửa: “Ăn no rồi? Đi thôi, lên lầu nghỉ ngơi”

Tôi là heo à mà ăn no liền ngủ. lâm Khiết Vy trong lòng giở giọng xem thường. Trên mặt lại như một con búp bê ngây thơ, vỗ vỗ cái bụng, gắt giọng nói: “Không được đâu, bụng nhỏ no sắp nổ luôn rồi. Tôi muốn đi tản bộ để tiêu hóa thức ăn”

Hạ Dịch Sâm hơi nhíu mày.

Lâm Khiết Vy cười híp mắt mà ôm lấy đuôi, giọng nói nũng nịu: “Anh không đồng ý cùng tôi tản bộ sao? Đi nhé, đi cùng tôi đi.”

Đây là lần đầu cô nói chuyện với anh ta mà nũng nịu như vậy. Giống như một luồng điện từ đỉnh đầu đi sâu vào trong cơ thể. Hạ Dịch Sâm cả người bị điện giật, gân cốt cũng tế tê. “Được, được, tản bộ. Anh đi tản bộ cùng em”

Bên ngoài gió biển thổi rất mạnh, Hạ Dịch Sâm choàng áo khoác ngoài cho cô. Đem Lâm Khiết Vy quần lại chặt chẽ chỉ lộ ra ra khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay, càng hiện ra vẻ non nớt.

“Nên ngoài gió rất lớn. Chúng ta đừng đi dạo quá lâu, nán lại một chút thì quay về. Hử?”

Hạ Dịch Sâm giọng nói mềm mỏng mà nói, đem Lâm Khiết Vy kéo vào trong lòng ngực. Giống như cô là tất cả mọi thứ của anh ta. Cái loại cảm giác thỏa mãn, mềm nhũn xâm nhập vào trong cơ thể. Khiến nội tâm trống rống xưa nay của Hạ Dịch Sâm nhanh chóng lấp đầy.

Lâm Khiết Vy trong lòng không thoải mái nhưng nhịn xuống, đi theo nhịp chân của anh ta và đi ở bên ngoài.

Cô cố ý lấy giày ở trên chân ném về phía trước:

“Giày của tôi.”

Sau đó một đôi chân như tuyết trắng giẫm lên chiếc giày còn lại, rất bất lực mà nâng mặt nhìn Hạ Dịch Sâm.

Hạ Dịch Sâm cúi đầu nhìn bàn chân vừa nhỏ vừa trắng kia của cô, yết hầu nóng lên thiếu chút nữa chảy máu mũi. Anh ta chạy nhanh qua đó nhặt chiếc giày kia lên. quỳ một gối xuống mà run giọng nói:

“Nào, anh đi giày cho em.”

Lâm Khiết Vy thẹn thùng mà cười, đáy lòng lại nghĩ tôi đang chờ anh như vây.

Cô đem bàn chân nhỏ duỗi ra phía trước. Bàn tay to lớn của Hạ Dịch Sâm nắm lấy chân của cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ vài cái giống như âu yếm vật gì yêu quý. Lâm Khiết Vy chán ghét nên thiếu chút nữa cho anh ta một đá.

Tay nhỏ lại siết chặt một cây tăm, làm bộ đứng không vững mà phải ôm Hạ Dịch Sâm rồi nhanh chóng đâm vào.

Chỉ cần cắm cây tăm vào huyệt thái dương của Hạ Dịch Sâm thì có thể lấy mạng của anh ta.

Không ngờ Hạ Dịch Sâm đi đứng không bình thường thế nhưng cứ muốn hôn chân của cô. Cúi đầu như vậy thì vừa đúng đâm hụt một chút. Cây tăm không đâm trúng huyệt thái dương của anh ta mà là lệch một chút. đâm xuyên vào bên cạnh huyệt thái dương nửa milimet.

“A!”

Hạ Dịch Sâm đau đớn khẽ kêu một tiếng, cảm thấy được đầu dần dần tê rần. Tiếp theo cả người liền không có sức lực, đầu nặng trĩu giây tiếp theo thì ngã ở trên mặt đất.

Tay chân run rẩy, lòng trắng của mắt trợn ngược và trong lúc nhất thời mất hết ý thức.

Lâm Khiết Vy nhanh chóng mang giày xong. Vệ sĩ xung quanh đã quan sát thấy không đúng thì chạy tới phía cô.

“Đừng qua đây! đi lên trước tôi sẽ đâm thủng huyệt thái dương của anh ta. Anh ta chắc chắn sẽ chết”

Lâm Khiết Vy lấy ra một cây tăm khác, ngồi xổm bên cạnh Hạ Dịch Sâm đem cây tăm đâm ở bên cạnh huyệt thái dương của anh ta.

Toàn bộ mấy người vệ sĩ sợ ném chuột vỡ bình đứng ở đó, không dám tiến lên phía trước.

Lâm Khiết Vy lộ ra bộ dạng hung ác chơi trò đánh cược mạng:

“Tôi bây giờ cái gì cũng không sợ, hận không thể gϊếŧ chết Hạ Dịch Sâm, cùng đến chỗ chết với anh ta. Cho nên các người đừng manh động. Tôi không phải nói giỡn. Đi, đưa xe qua đây. Lấy đến cho tôi một cây dao nữa. Hai phút không đến, tôi sẽ gϊếŧ chết Hạ Dịch Sâm”

Mấy người vệ sĩ nhìn nhau, cũng không dám lấy mạng của cậu chủ nhà họ Hạ ra đánh cược, lập tức đi gọi xe còn vứt cho Lâm Khiết Vy một con dao.

Lâm Khiết Vy nhặt dao lên, mũi dao nhằm ngay huyệt thái dương của Hạ Dịch Sâm. Một dao hạ xuống thì có mà mất mạng.

Một chiếc xe ô tô đưa lại đây, dừng ở Lâm Khiết Vy vài mét. “Toàn bộ các người lùi ra sau một trăm mét.”

Mấy người vệ sĩ chần chừ, Lâm Khiết Vy đưa con dao ở trên huyệt thái dương của Hạ Dịch Sâm, dùng một chút sức lực tức cắt qua da thịt, máu tươi chảy ra. Đám vệ sĩ không dám chần chừ, nhanh chóng chạy ra xa một trăm mét, cách xa nhìn cô bên này.

Lâm Khiết Vy âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi nhanh chóng lên xe, khởi động ô tô.

Chỉ cần cô chạy xe ra đường quốc lộ thì có thể cầu cứu.

Vừa muốn đi lên phía trước thì đột nhiên tay lái bị một đôi tay bắt được. Lâm Khiết Vy sợ tới mức quay đầu nhìn thì phát hiện Hạ Dịch Sâm yếu ớt mà thở hổn hển, nhưng vẫn cắn răng nằm lấy tay lái, cả người bám ngoài cửa xe.

“Không được đi, tôi không cho phép em rời đi” “Buông tay, nếu không tôi sẽ gϊếŧ anh” Lâm Khiết Vy đem dao đặt ở cổ của Hạ Dịch Sâm, đe dọa nói.

Hạ Dịch Sâm gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy: “Gϊếŧ anh đi. Anh thà chết ở trong tay em cũng không cho phép em rời khỏi anh”

Lâm Khiết Vy trong lòng nhảy loạn, nhìn ra xa phát hiện bọn vệ sĩ bắt đầu tụ lại hướng bên này. Lâm Khiết Vy không kịp nghĩ nhiều, cắn răng vạch ở trên cổ Hạ Dịch Sâm.

Hạ Dịch Sâm không né không tránh, vừa nhận một dao này cổ của anh ta lập tức hở một kẽ hở, máu tươi phun ra.

Không thể tưởng được anh ta dũng cảm như vậy, không muốn sống như vậy.

Lâm Khiết Vy sợ tới mức tay như nhũn ra, dùng sức đẩy anh ta, muốn đem anh ta đẩy xuống.

Hạ Dịch Sâm lại cười rộ lên, hòa vào máu của trên cổ chảy xuống. Cả người giống như là một yêu nghiệt:

“Em không cam lòng gϊếŧ anh sao? Tiếp tục đi, anh không sợ chết, không chiếm được em so với chết càng khó chịu hơn. anh quyết không cho phép em rời khỏi tôi. Em tiếp nữa đi, dùng dao đâm ở ngực anh đây.

“Hạ Dịch Sâm, Anh là thằng điên. Dưa hái xanh không ngọt, anh nhanh buông tay. Tôi phải đi”

“Ha ha, em là của anh, đừng mong đi được.” Hạ Dịch Sâm mất máu quá nhiều, dần dần lâm vào hôn mê. Nhưng anh ta vẫn cố chấp như cũ mà cầm tay lái. Cho dù Lâm Khiết Vy đẩy như thế nào thì anh ta cũng chết không buông.

Bọn vệ sĩ đã chạy đến trước mặt, bao vây quanh Lâm Khiết Vy.

Hết hy vọng, Lâm Khiết Vy cả người đổ mồ hôi lạnh, ngồi phịch ở trên ghế.

Cô là không đủ ác sao hay là Hạ Dịch Sâm đối với chính mình quá tàn nhẫn.

“Cậu chủ? Cậu chủ?”

Vệ sĩ đỡ Hạ Dịch Sâm muốn ôm anh ta đi, lại phát hiện làm thế nào tay của anh ta cũng lấy không buông ra. Anh ta cứ kiên cố như tảng đá mà nắm tay lái nhu vậy, đánh cược mạng của mình mà nắm lấy.

Tư thế như vậy rõ ràng là cho dù anh ta chết cũng tuyệt đối không có ý buông tay.

Ngay cả sức lực mấy người đàn ông to lớn gỡ cũng mất một lúc mới đem tay của Hạ Dịch Sâm gỡ ra, sau đó khiêng anh vào trong biệt thự.

Một dao này trên cổ Hạ Dịch Sâm bị thương không nhẹ. Mấy bác sĩ gia đình tiến lên cấp cứu, bận rộn mấy giờ đồng hồ.

Mà Lâm Khiết Vy thể lực kiệt quệ, tuy tay bị trói lại nhưng vẫn như cũ nằm nghiêng ở trên sofa, không tim không phổi mà ngủ.

Khi Hạ Dịch Sâm tỉnh lại, đã là sáu giờ sáng ngày thứ ba. Anh ta khàn giọng, mở to mắt hoảng sợ mà tìm kiếm mọi

“Khiết Vy đâu?”

“Lâm Khiết Vy nhốt ở trong phòng ngủ”

“Cô ấy không đi sao?”

“Đi không thành”

“Được, được, vậy là tốt rồi. Tôi đi nhìn xem cô ấy” Hạ Dịch Sâʍ ѵậŧ lộn muốn đứng lên, bị thuộc hạ giữ lại.

“Cậu chủ, tình trạng vết thương của ngài rất nặng, tạm thời không thể cử động lung tung. Ngài nếu muốn gặp cô ấy, tôi đưa cô ấy qua đây”