"Giá cao nhất mà các người trả là bao nhiêu?"
Nhân viên ngây người nói: “Thật xin lỗi, đối với chiếc vòng của cô, chúng tôi không tiện ra giá, vẫn là cô cho một cái giá đi."
Cô đành phải nghiến răng nghiến lợi mà ra giá: “Một tỷ tư."
Cô phải nói nhiều hơn ba trăm năm mươi triệu vì bọn họ nhất định sẽ trả giá, sau đó cô mới lấy được một tỷ không trăm năm mươi triệu.
Nhân viên lại lần nữa ngây ra, ho một tiếng, nhanh chóng nói: “Được, quyết định như vậy đi!"
Quyết định như vậy đi!
Cô mở to mắt há hốc mồm. Đối phương ngay cả trả giá cũng không mà trực tiếp hoàn thành giao dịch rồi à? Một tỷ tư chứ đâu phải số tiền bảy mươi triệu hay một trăm linh năm triệu gì đó, đây cũng là quá tùy ý rồi.
Rất nhanh, cô kí vào một bản hợp đồng mua bán, chỉ là hợp đồng ở đây đều giống nhau không cần viết tên thật, chỉ ghi rõ chất lượng vật phẩm và giá cả giao dịch mà thôi. Nửa tiếng sau, trong thẻ của cô đã được chuyển vào một tỷ tư. Nhìn thấy nhân viên đem vòng ngọc đi, trong lòng cô bất giác dậy sóng. Có phải mình bán quá rẻ chăng?
Trong lòng cô thấp thỏm, chuẩn bị rời khỏi nơi này, không ngờ khi vào thang máy thì nó lại xuống dưới tầng 5 trước.
Thang máy mở ra, vài người đang đỡ một người đàn ông toàn thân đầy máu chuẩn bị bước vào, cô bị dọa đến nỗi vội vàng chạy ra khỏi thang máy để nhường chỗ, cô vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy người đàn ông máu me dam đìa này, gần như chỉ còn một chút hơi thở được vài người dìu vào trong thang máy, trong nháy mắt, mặt đất trong thang máy xuất hiện một vũng máu.
Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, phát hiện người xung quanh bước đi vội vã, căn bản không quan tâm đến người đàn ông khi nãy, giống như là đã quen với việc này vậy. Ngược lại điều này dường như trở thành sự kinh ngạc lớn với cô.
Cô quyết định không đi cái thang máy này nữa, bởi vì chỉ cần nghĩ đến trên đất toàn là màu thì cô đã muốn nôn. Cô chuẩn bị đi dạo một lát, kiếm cái thang máy khác để đi lên.
Chuyến đi dạo này, dường như tiến vào một thế giới khác. Nơi đây ồn ào, náo nhiệt đến lạ thường. Bên trái có một con chó Pitbull, con chó hung ác sủa và cắn inh ỏi, người vây xem nhiệt huyết sôi trào. Bên phải có đánh bài ăn tiền, bàn đông người, chen chúc chật như nêm cối. Các gian hàng phía trước rất náo nhiệt. Lâm Khiết Vy vừa hoảng hốt vừa cảm nơi này quỷ dị, càng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, xoay người lại gần như trở nên bối rối.
Phía trước đột nhiên có tiếng hoan hô reo hò liên tục không ngừng, cô vốn định rời đi, kết quả vài người ở đằng sau chen vào cô, dồn cô vào vòng trong cùng. Chỉ thấy hai người đang vật lộn trên sân khấu được bao quanh bởi một hình tròn, đều là đánh cho đến chết, máu tươi văng tung tóe, rất khủng khϊếp.
Đột nhiên có một người bị đánh ngã trên nền đất, một người khác vặn cổ của anh ta, bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gãy cổ anh ta. Không hề thấy động tác tiếp theo của anh ta, chỉ thấy anh ta xoay mặt lại, nhìn thằng về phía vị khách cao quý ở trung tâm. Cả trường đấu đột nhiên yên ắng kì lạ. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về vị trí kia.
Có hai cô nàng xinh đẹp đang vây quanh một người đàn ông tuấn tú cương nghị, toàn thân toát ra sự tà tính, đang trong một hoàn cảnh yên tĩnh, anh ta giống như nói đùa mà thốt ra một từ: “Chết!"
Cô vô thức kêu lên: “Đừng!"
Tiếng hét cao vυ't thu hút sự chú ý của người đàn ông ngồi trên kia, ánh mắt của cô và anh ta chạm nhau, cô luôn cảm thấy anh ta có chút quen mắt, cô cũng biết vừa nãy bản thân mình đã chuốc họa, nhanh chóng xoay người chạy.
Người đàn ông ngồi trên kia ra hiệu cho người trên sân khấu tha cho người kia một mạng, sau đó không chút lưu tình mà đột ngột đẩy hai mỹ nữ bên cạnh ra, khiến họ té rất thảm, anh ta giống như con đại bàng đang giang rộng đôi cánh, từ trên ghế vip mà nhảy xuống, đuổi theo Lâm Khiết Vy.
Phùng Thiên Long giống như hít thuốc lắc vậy, máu nóng trên người sục sôi, ông trời thật đúng là có mắt, để anh ta gặp lại cô em xinh đẹp này.
"Đứng lại! Em gái đừng chạy mà!" Phát hiện thấy rất nhiều thuộc hạ của anh ta đang định chặn cô lại, anh ta tức giận hét lớn: "Các người cút đi, ông đây đang chơi trốn tìm, không có việc của các người, đừng dọa đến cô ấy!"
Lâm Khiết Vy giống như con chuột đang bị mèo rượt vậy, trốn chạy khắp nơi, cho đến khi nhìn thấy thang máy, cô lập tức vội vàng chạy vào nhấn tầng một, lòng như lửa đốt mà nhấn nút khóa cửa, thang máy dần dần đóng lại cô mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ một giây sau cửa thang máy lại mở ra, Phùng Thiên Long thở hổn hển nắm chặt cửa thang máy, nhếch miệng cười với cô.
Trái tim cô đột nhiên đập loạn lên, cô lùi về sau, dán chặt vào thang máy, trong lòng cô khϊếp sợ nhìn anh ta. Cuối cùng cô cũng nhớ ra, người đàn ông mà có thể lấy sự sống chết của người khác ra đùa giỡn này, chính là người đã quấy rối cô ở Tiêu Dao Quán!
"Em gái xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, chúng ta thật đúng là có duyên."
Anh ta cười một cách ngả ngớn, sau đó bước vào trong thang máy, một cánh tay giữ bên người cô, cúi đầu nhìn cô một cách vui vẻ. Cô gái xinh xắn nhỏ bé vì chạy mà mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh như hồ nước, rất động lòng người, kẻ quen nhìn gái xinh như Phùng Thiên Long cũng bị cô hớp hồn.
Lâm Khiết Vy cắn môi, không nói lời nào cũng không động đậy.
"Em tên là gì? Nói cho anh biết tên của em đi. Ồ, xem ra em rất sợ anh nhỉ? Ôi, đừng sợ anh, anh là người tốt, rất tốt và rất dịu dàng, rất... giàu có phong độ.”
Anh ta mặt dày mày dạn mà tự khen mình, cô nghe mà cảm thấy cạn lời. Động một cái là khiến người khác phải bỏ mạng như anh ta mà còn dám nói bản thân mình lương thiện ư?
Mặc dù sợ hãi, nhưng cô vẫn cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, nói một cách rõ ràng: “Nếu như anh đã lương thiện như vậy thì hãy để tôi đi đi."
Cô rất biết dỗ dành người khác đấy! Đôi mắt hoa đào của Phùng Thiên Long lóe lên, anh ta cười càn rỡ: "Đi đâu chứ? Đừng vội, ở đây rất vui, anh đưa em đi lượn một vòng nhé."
Vừa nói, không hề báo trước, anh ta vươn tay bế ngang Lâm Khiết Vy lên, đi ra khỏi thang máy. Lâm Khiết Vy bị dọa đến mơ màng, phải một lúc sau mới phản ứng lại, vừa đá vừa đạp loạn xạ, Phùng Thiên Long cũng không thèm đếm xỉa đến sự quơ tay múa chân của cô. Gương mặt như cũ tràn đầy hưng phấn mà ôm lấy cô.
"Cứu tôi với! Mau tới cứu tôi!”
Phùng Thiên Long dùng giọng điệu dịu dàng trước nay chưa từng có nói: “Ôi chao, em đừng có phí nữa, ở đây, không ai dám quản chuyển của anh đâu."
"Anh thả tôi xuống!"
"Được, được, được, không gấp, không gấp, bỏ em xuống được chưa?
Xung quanh có rất nhiều người đều chỉ xem náo nhiệt, quả nhiên không một ai dám đứng ra giúp cô. Còn có rất nhiều người thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái. Lực uy hϊếp của Phùng Thiên Long ở nơi này không cần nghĩ cũng biết. Trong lòng cô bất giác trầm xuống, càng ngày càng thấy tồi tệ hon.
Vệ sĩ mở cửa một căn phòng ra, Phùng Thiên Long sải bước đi vào trong, sau đó khóa cửa phòng lại. Anh ta đặt Lâm Khiết Vy trên số pha, Lâm Khiết Vy nhanh chóng ngồi dậy, giống như một con gà chọi vậy.
"Anh muốn làm gì? Tôi không quen biết anh, có thể thả tôi đi không?" Phùng Thiên Long kéo một chiếc ghế đến, ngồi ở đối diện cô, cũng chặn luôn đường thoát của Lâm Khiết Vy. Trên gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cươi, đôi mắt hoa đào tràn đầy kích động:
"Em vẫn chưa nói cho anh biết tên của em, sao anh có thể để em đi chứ?"
"Tôi tên Kim Ngọc." Cô nói bừa ra cái tên người mình ghét.