Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 5: Chỉ có thể đi tìm anh tôi

Khi cô tiến vào trong nhà của bảc cả thì nhìn thấy bác gái đang tưới hoa, nhìn thấy Lâm Khiết Vy, mặt mũi bác gái tràn đầy vẻ không vui.

"Khiết Vy à, bác đã nghe chuyện của con rồi. Còn nhỏ tuổi sao không lo học hành cho đàng hoàng, con gái thì phải biết tự trọng chứ. Con không biết để ý đến thanh danh của mình như thế cũng sẽ ảnh hưởng đến Thủy Lan nhà các bác. Người ngoài sẽ nói tất cả con gái nhà chúng tôi không được quản lý, thiếu đạo đức thiếu giáo dục mất."

Lâm Khiết Vy làm gì có tâm trạng cãi lại, sốt ruột hỏi: “Bác cả, bác của con đâu? Con tìm bác ấy có việc gấp."

Bác cả Lâm Hoàng Văn từ trong nhà đi ra: "Liên Hoài không sao chứ?"

"Bây giờ Liên Hoài đang rất nguy hiểm, cần phải được phẫu thuật ngay lập tức, con muốn mượn của bắc bảy trăm triệu đồng để làm phẫu thuật

Lâm Hoàng Văn sững sờ: "Thật sự nghiêm trọng như vậy à?"

"Bao nhiêu cơ? Bảy trăm triệu! Trời xa, mày đúng là không biết giữ thể diện, ngửa tay xin tiền nhà tao mãi quen rồi đúng không? Nhà tao không phải cái máy rút tiền, chúng tao làm gì có nhiều tiền như vậy? Không đâu!" Bác gái Trần Xuân Liễu ngay lập tức phản đối, còn lặng lẽ nháy mắt với Lâm Hoàng Văn.

Lâm Khiết Vy cầu xin: "Bác cả, bác sĩ nói nếu không phẫu thuật ngay, em trai con sẽ mất mạng! Con xin bác, bác cả, con chỉ có thể tìm bác để vay tiền, con bảo đảm sau này nhất định sẽ trả!"

Lâm Hoàng Văn hơi khó xử: "Chuyện này, chuyện này..."

Trần Xuân Liêu nhanh chóng đứng ngăn trước mặt Lâm Hoàng Văn, thịt mỡ trên mặt rung lên: "Trả? Mày lấy cái gì ra mà trả? Hai chị em chúng mày từ nhỏ đến lớn ăn hết bao nhiều tiền của nhà tao rồi? Lo cho chủng mày ăn, lo cho chúng mày đi học, có lần nào em trai mày bị bệnh mà không phải do nhà tao cho tiền chữa bệnh đâu?"

Lâm Hoàng Văn nhẹ nhàng giật giật quần áo của vợ mình: “Nói những chuyện này làm gì."

"Tại sao lại không nói? Những gì tôi nói là sự thật!" Trần Xuân Liêu càng nổi giận hơn, liên tục mắng chửi: "Quả thật ông là bác cả của bọn chúng, nhưng ông không phải là cái máy rút tiền. Thắng Lâm Liên Hoài bấm sinh đã bị bệnh, nó là cái hố không đáy, lấp mãi cũng không hết! Đừng hở chút xảy ra chuyện gì là đến đây khóc than, än nói bậy bạ! Mỗi lần đều nói rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn sống như thường, cũng không thấy chết lần nào!"

Vẻ mặt của Lâm Khiết Vy bỗng nhiên trở nên trắng bệnh, cô cất cao giọng: “Bác gái, tại sao bác lại nói như vậy?"

"Tao thích nói chuyện như vậy đẩy, thích thì nghe không thì thôi! Tao cho mày biết, không tiền! Chữa bệnh cho em trai của mày mà, mày tự nghĩ cách đi chứ, không phải mày giỏi lâm á? Dụ được cả người giàu có, vậy đi đòi người tình của mày ấy! Làm gì có chuyện cho cô Vy ngủ với mình miễn phí, phụ nữ mà như thế là ngu đầy!"

Lâm Hoàng Văn còn muốn định nói gì đó, nhưng không ngờ Trần Xuân Liêu sức vừa lớn vừa thô lỗ, đầy Lâm Khiết Vy ra khỏi cổng, rồi hung dữ khóa cổng từ bên trong.

Lâm Khiết Vy đứng ở ngoài cửa cử như một pho tượng gỗ, thật lâu không nhúc nhích. Không mượn được tiền từ chỗ bác cả thì cũng không thể trông cậy vào ai trong toàn bộ gia tộc. Ông nội từ xưa đã ghét bỏ hai chị em bọn họ, một con bệnh, một đứa làm mất mặt dòng họ, không có đứa nào có thể làm cho gia tộc vẻ vang. Trong quá khứ, mỗi lần em trai cô bị bệnh, dáng vẻ ông nội cử như là chi mong em trai của cô chết sớm để bớt lo. Trong lòng của ông nội chỉ quan tâm đến tương lai của nhà họ Lâm!

Nhưng cô không có thời gian để thất vọng, em trai cô vẫn còn đang chờ ở bệnh viện, chờ cô đến cứu, thời gian chính là tính mạng của em trai cô!

Bảy trăm triệu đồng, tương khi với đứa em trai hoạt bát lanh lợi của cô.

Cô còn có thể đi tìm ai để mượn đây? Ai có thể ngay lập tức bỏ ra nhiều tiền như vậy?

Trong đầu cô dường như hiện ra cảnh tính mạng của em trai đang suy yếu dần, cậu bé đang kêu lên chị ơi cứu em... Lâm Khiết Vy hoảng đến mức chân như nhũn ra, nước mắt tuôn ra như suối, vô cùng hận minh quá vô dụng.

Vào lúc cô đang mờ mịt luống cuống, trước mất đột nhiên dần dần hiện ra khuôn mặt ngạo mạn của người đàn ông ban sáng, bầu không khí sang trọng không thể đến gần của anh ta, lúc anh ta cười như không cười liếc nhìn cô, tràn đầy cảm giác tự tin và khinh thường.

Đúng vậy, anh đã từng nói chỉ cần làm người phụ nữ của anh thì có thể ra điều kiện:

Anh ta nói anh ta tên là gì nhỉ? Mạc, Mạc Lâm Kiệu?

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm kiếm, không khỏi hít vào một hơi thật sâu!

Lại là người nắm quyền của tập đoàn Mạc Thiên giàu có nhất nước.

Thảo nào cao ngạo và xem thường người khác đến thế.

Vi em trai, Lâm Khiết Vy cần răng, quyết định đón xe đi đến tập đoàn Mạc Thiên.

Tòa cao ốc của tập đoàn Mạc Thiên tráng lệ, cao vυ't trời mây, Lâm Khiết Vy bị cản lại ở ngay tầng một.

"Cô gái, không hẹn trước thì không thể gặp được

Chủ tịch Kiêu đâu." Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn khuôn mặt mộc mạc của Lâm Khiết Vy, hơi xem thường: "Cô dây dưa nữa cũng không có ích gì đâu, thị trưởng muốn gặp Chủ tịch Kiêu của chúng tôi cũng phải hẹn trước. Đi nhanh đi, đừng làm trở ngại

Công việc của chúng tôi."

Lâm Khiết Vy vô cùng gấp gáp: "Tôi thật sự có việc gấp, tôi biết Mạc Lâm Kiêu! Anh ta nói tôi có thể tới tìm anh ta! Không tin thì cô gọi điện thoại hỏi anh ấy thử đi!"

Nhân viên ở quầy lễ tân cười nhạo: "Ôi, nói đùa cái gì thế, nếu tôi có thể gọi điện thoại thẳng cho Chủ tịch Kiêu, tôi còn cần đứng ở chỗ này sao? Đi đi đi, đi nhanh đi, nếu cô không đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."

Lâm Khiết Vy nhìn khấp bốn phía, đột nhiên phóng vào bên trong, nhảy qua lan can, giống như một con thỏ nhỏ nhanh nhẹn, nhân viên ở quầy lễ tân kinh ngạc đến mức suýt thì rớt cả mắt ra ngoài.

"Ngăn cô ta lại! Cô ta muốn xông vào! Bắt cô ta lại!"

Hai bảo vệ giơ dùi cui điện xông lại, mạnh mẽ ấn Lâm Khiết Vy lên trên vách tường, vận cảnh tay có ra sau lưng. Cô đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn cố chấp kêu lên: "Tôi muốn gặp Mạc Lâm Kiều. Tôi biết anh ta! Để cho tôi vào đi! Mạc Lâm Kiều Mạc Lâm Kiêu! Mạc Lâm Kiều!"

Lúc Trần Kiệt xuống lầu, nhìn thấy cánh tượng đó thi hết hồn. Trần Kiệt xân tay áo lên, nhanh chóng đi qua đó,

Còn có người dám gọi cả tên lẫn họ của anh Kiêu å? Còn gọi liên tục như thế? Chân sống rồi á?

"Ai? Mẹ nó, kẻ nhãi nhép nào dám gọi thẳng cả tên lẫn họ của anh Kiêu chúng tôi? Chán sống rồi à?" thuận tay rút dao ra, cầm trong tay.

Địa vị của Trần Kiệt địa vị tương đương với một quản lý dưới một người trên hàng ngàn người. Anh ta vừa đến, tất cả mọi người đều sợ hãi, câm như hến,

Khi Trần Kiệt thấy rõ ràng khuôn mặt của Lâm Khiết Vy thì cảm thấy rất mờ mịt.

"Là cô à? Tên là cái gì Lâm, Lâm á?"

Làm Khiết Vy cũng nhận ra Trần Kiệt, kích động kêu lên: "Là tôi, chính là tôi! Tôi muốn gặp Mạc Làm Kiêu! Tôi có chuyện gấp! Bây giờ, ngay lập tức!"

"Cô thì có chuyện gì lớn? Không phải sáng cô đi dứt khoát lâm à? Tính tình cô cũng giống trẻ con quá nhỉ? Quyết định chuyện gì rồi vài ngày sau lại đối ý à?"

Trần Kiệt liếc mắt nhìn Lâm Khiết Vy. Người phụ nữ này quả nhiên là do kẻ thù của bọn họ phải tới, nhưng khả năng diễn xuất thật kém, ai cũng biết cô ta đang

Lâm Khiết Vy đột nhiên cất cao giọng quát: "Bớt nói nhám! Tôi cần phải gặp anh ta ngay lập tức!"

Khí thế đó làm cho Trần Kiệt sợ đến mức sững sở. Phụ nữ quả nhiên là sinh vật hay thay đổi, không phải lúc sáng thấy anh ta thì sợ hết hồn ra à.

Trần Kiệt gọi điện thoại cho Mạc Lâm Kiêu, trình bày ngắn gọn tình huống ở đây. Anh không ngờ rằng Mạc Lâm Kiêu lại cho anh dẫn Lām Khiết Vy đi lên.

Nhân viên lễ tân nhìn Lâm Khiết Vy đi vào trong thang máy, khóe miệng không kiêm được run rẩy, Không ngờ cô ta thật sự biết Chủ tịch Kiêu của bọn ho!

Đi vào tầng cao nhất, đi ngang qua mấy chục phòng ban, tất cả thư ký đều tò mò nhìn Lâm Khiết Vy cứ như cô là ma quỷ, làm cho Lâm Khiết Vy tê cả

da đầu.

*******

Chương mới sẽ được cập nhật trong ngày 10/2 các bạn nhớ theo dõi nhé, cảm ơn!