Tiêu Nãi Vượng mỉm cười nói: "cậu muốn hỏi gì?" Thật ra y đã đoán được đại khái.
Trương đại quan nhân nói: "Cái đó.... ngài để lộ chút cho tôi đi, ban lãnh đạo rốt cuộc định chọn vị cao nhân nào tới Bắc Cảng tiếp nhận vị trí của Hạng Thành?"
Tiêu Nãi Vượng nói: "Người này cậu cũng quen, trước đây cũng từng có qua lại."
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Tiêu, ngài đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa."
Tiêu Nãi Vượng cười nói: "cậu nói như vậy tôi cũng nên bán bõ quan rồi, cậu tự đoán đi."
Trương đại quan nhân daado óc xoay chuyển, nói khẽ: "Chẳng lẽ là thị trưởng Lam Sơn Thường Lăng Không?"
Tiêu Nãi Vượng cười ha ha, không ngờ Trương Dương thoáng cái đã đoán trúng, y gật đầu nói: "Là bí thư Tống nói với cậu à?"
Trương Dương nói: "ông ta không hề nhắc một chữ nào tới chuyện này, thật ra chuyện này cũng không khó đoán, nếu không phải là từ trên trời rơi xuống mà chọn từ trong cán bộ cấp thành phố của Bình Hải, ngài còn nói tôi quen, nghĩ tới nghĩ lui, người đủ tư cách và có năng lực được các lãnh đạo coi trọng và và cũng chỉ có Thường Lăng Không."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Chuyện này vẫn chưa tuyên bố ra ngoài, cậu nhất định phải giữ nghiêm bí mật, cậu và đồng chí lăng Không đều thuộc loại cán bộ trẻ tuổi xuất sắc, giữa các cậu câu thông chắc không tồn tại vấn đề gì."
Trương đại quan nhân nói: "Tôi kém hơn hắn cả mười tuổi đó, có điều câu thông chắc khẳng định không thành vấn đề, huynh đệ của hắn trước đây là sư gia của tôi, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn không tồi."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Lần này đồng chí Lăng Không chủ động xin đi gϊếŧ giặc muốn tới Bắc Cảng công tác, hắn đối với cái chết của đồng chí Cung Kì Vĩ thì rất đau lòng, tôi và bí thư Tống cũng nói với hắn rồi, tố chất của đồng chí Lăng Không khá cứng rắn, chúng ta cũng mang kỳ vọng rất lớn đối với hắn."
Trương đại quan nhân cười nói: "Thật ra tố chất của tôi cũng khá cứng rắn, vì sao lãnh đạo không cân nhắc một chút, đặc biệt đề bạt tôi?"
Tiêu Nãi Vượng nói: "Làm quan phải bước lên từng bước, chuyện một bước lên trời không có đâu."
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Tiêu yên tâm, bất kể anh tới Bắc Cảng làm người đứng đầu thì tôi cũng sẽ phối hợp công tác tốt với hắn."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Trương Dương, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu lại từng cứu cháu tôi, tôi đối với cậu trước giờ đều là có gì nói đấy."
Trương Dương:: "Bộ trưởng Tiêu cứ chỉ giáo."
Tiêu Nãi Vượng nói: "cậu và con gái của bí thư Tống đã đăng ký kết hôn rồi, về sau cậu làm việc không chỉ đại biểu cho bản thân cậu, trên ý nghĩa nào đó thì cũng đại biểu cho bí thư Tống."
Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "Tôi không đại biểu được, tôi chính là tôi, liền đại biểu cho bản thân tôi."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Bất kể cậu muốn hay không thì về sau trên người cậu sẽ bao phủ vầng sáng là con rể bí thư tỉnh ủy, vầng sáng này có thể mang đến cho cậu một số lợi thế, nhưng cũng sẽ mang đến cho cậu rất nhiều sự bất tiện, cậu làm ra thành tích thì người khác sẽ cho rằng là bí thư Tống chiếu cố, cậu nếu phạm sai lầm thì người hữu tâm sẽ anh sai lầm của cậu để tiến hành công kích bí thư Tống, cho nên cậu về sau làm việc nhất định phải khiêm tốn cẩn thận, tôi không phải nói phương pháp làm việc trước đây của cậu có gì sai, mà là giờ đã khác xưa rồi, làm việc không chỉ phải nghĩ tới mình, còn phải nghĩ tới liệu sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào cho người bên cạnh nữa."
Trương Dương biết Tiêu Nãi Vượng nói những lời này với nói tuyệt đối là chân thành, y cũng muốn tốt cho mình nên mới nói vậy, quả thực mình hiện tại và Sở Yên Nhiên trên pháp luật đã chính thức là vợ chồng, hành động ngôn hành của hành động khẳng định sẽ làm người ta tự chủ tự chủ được mà liên hệ với Tống Hoài Minh, Trương đại quan nhân thở dài: "Tôi bỗng nhiên có cảm giác như tay chân bị trói buộc."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Đạo lý của Quan trường chính là đạo lý sinh tồn trong khe hở, làm sao có thể thoải mái lướt đi trong khe hở mới là cảnh giới tối cao của đạo làm quan, tương lai cậu sẽ minh bạch thôi."
Trương đại quan nhân nói: "Trên đời này không thể chỉ tồn tại một loại đạo lý, một chuyện như nhau, người bất đồng sẽ có cách giải quyết khác nhau, có người làm được làm được cầu sinh trong kẽ hở, có người thì căn bản lại làm được."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Không làm được thì phải có bản sự phá núi dời biển, gặp núi thì mở núi, gặp nước thì bắc cầu.
Trương đại quan nhân nói: "Quan trường đúng không phải là nơi giành cho kẻ đần."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Khi cậu cảm thấy thế giới đáng ghét, thì đổi một góc độ khác để nhìn nó, cậu sẽ một lần nữa phát hiện chỗ đáng yêu của nó."
Trương đại quan nhân nói: "Trong quan trường chỉ có hai góc độ."
"Hai góc độ ư?"
"Đúng vậy, nhìn xuống và nhìn lên, rất đơn điệu."
Tiêu Nãi Vượng nghĩ nghĩ đạo lý trong đó, không khỏi bật cười, lời nói của lời nói vẫn rất có triết lý.
Lão sư trong lòng Trương đại quan nhân là Cố Doãn Tri, mỗi khi hắn không nhìn rõ phương hướng đều sẽ giành thời gian tới chỗ Cố Doãn Tri, kể lại sự hoang mang trong lòng cho y nghe, để Cố Doãn Tri Cố Doãn Tri chỉ điểm bến mê. Lần này hắn cũng không ngoại lệ, vẫn giành thời gian tới chỗ Cố Doãn Tri một chuyến.
Trương Dương Trương Dương bất ngờ là, tới biệt thự ở ven hồ hà hà thì cửa đóng chặt, chủ nhân không có ở nhà, chỉ có một người giúp việc phụ trách trông nhà, sau khi hỏi qua mới biết cả nhà Cố Doãn Tri đi du lịch rồi, nghe nói lần này đi chắc phải hơn một tháng.
Trương Dương nghĩ thấy cũng có chút kỳ quái, trước đó không hề nghe Cố Dưỡng Dưỡng nói qua, lúc này mới nhớ tới Cố Dưỡng Dưỡng đã một đoạn thời gian rồi không gọi điện thoại cho hắn, nhớ tới mối tình thắm thiết của cô gái nhỏ này đối với mình, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi nảy sinh một số tư vị phức tạp.
Cố Doãn Tri không có nhà, Trương đại quan nhân cũng không về như vậy, tới công trường chùa Thu Hà, có thể là hắn hôm nay ra ngoài không xem lịch, hòa thượng Tam Bảo không ngờ cũng không ở công trường, có điều pháp sư pháp sư thì vừa hay có ở đó. ông ta và Trương Dương cũng rất thân nhau, đối với Trương Dương cũng vô cùng khách khí, mỉm cười nói với Trương Dương: "Trương thí chủ đến tìm Tam Bảo à?"
Trương Dương nói: "Vừa hay đi ngang qua, cho nên đặc biệt tới thăm, thuận tiện bái phỏng đại sư."
Tuệ Không nói: "Tam Bảo tới Bắc Cảng rồi, vốn chúng tôi định cuối tháng tới Tĩnh Vân tự giảng, nhưng Bắc Cảng gặp sóng thần, chùa chiền bên đó cũng bị phá hủy, cho nên chuyện này bị trì hoãn, tôi bảo Tam Bảo tới xem tình huống."
Trương Dương nói: "Bắc Cảng lần này gặp tai hoạ rất nặng, có điều đảng và chính phủ cũng ủng hộ chúng tôi rất lớn, chúng tôi nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này."
Tuệ Không mỉm cười nói: "Tôi cũng tin các anh có thể làm được."
Tuệ Không dẫn Trương Dương đi xem tiến triển phục kiến chùa Thu Hà, ở công trường Trương Dương bất ngờ gặp được cha của Tần Thanh, Tần Truyền Lương, Tần Truyền Lương lần này là đặc biệt từ Giang Thành tới, lúc trước ông ta hiệp trợ phục kiến chùa Thu Hà, cũng bỏ không ít thời gian ở đây, hiện tại tuy rằng đã trở về Giang Thành dưỡng lão, nhưng vẫn nhớ công tác bên này, hai ngày trước lấy cớ đi du lịch giải sầu quay lại, vừa tới đã đến công trường làm việc nghĩa.