So sánh với tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh mà nói thì công tác của tổ công tác của thính công an tỉnh liên quan tới Tân Hải nhiều hơn, từ sau chuyện của Đổng Chính Dương lần trước, Trình Diễm Đông liền sinh ra một số cái nhìn đối với Văn Hạo Nam, ngoài mặt tuy rằng khách khí, nhưng trên thực tế không phối hợp với công tác điều tra của Văn Hạo Nam như trước đây, Trình Diễm Đông cho rằng Văn Hạo Nam này làm việc quá mức cực đoan, hơn nữa tự cao tự đại, căn bản không để công an địa phương bọn họ ở trong mắt.
Vì chuyện Văn Hạo Nam lại đến Tân Hải điều tra, Trình Diễm Đông đặc biệt tìm tới Trương Dương, hắn có chút buồn bực nói: "Bí thư Trương, không phải nói Văn Hạo Nam lần này là tới để tra vụ án của Lưu thính ư, nhưng hắn lại lật ra vụ án của huynh đệ Đinh gia, thậm chí đặc biệt điều tra tư liệu về con rể Phùng Kính Quốc của Đinh Cao Sơn năm đó bị gϊếŧ, tôi thấy hắn lần này không chỉ là để tra chuyện của Lưu thính thôi đâu."
Trương Dương nói: "Hắn muốn điều tra gì thì kệ hắn, anh cứ phối hợp là được."
Trình Diễm Đông thở dài nói: "Lần trước chính vì phối hợp với công tác của hắn mà Đổng Chính Dương mới chết một cách mạc danh kỳ diệu đó."
Trương Dương nói: "Sự kiện đó không phải đã điều tra xong rồi ư?"
Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, nói ra không sợ anh tức giận, tôi rất không thích ông anh trai này của anh."
Trương Dương cười nói: "Anh thích hay không không quan trọng, quan trọng là hắn hiện tại phụ trách vụ án của Lưu thính, là người phụ trách của tổ công tác thính tỉnh, hắn hiện tại là khâm sai, anh phải toàn lực phối hợp với công tác của hắn."
Trình Diễm Đông nói: "Văn Hạo Nam này rất tự kiêu, giống như trừ bản thân hắn chính xác ra thì người khác đều sai,trừ hắn thông minh ra thì người khác đều là kẻ ngốc."
Trương Dương nói: "Được rồi, anh đừng càu nhàu nữa, so với oán trách người khác, chẳng thà tự mình làm việc cho tốt đi."
Trình Diễm Đông nói: "Tôi thật sự là không hiểu, tỉnh lý lần này rốt cuộc là hát bài gì, phải nhiều tổ công tác như vậy, đây căn bản chính là để mọi người sinh ra mâu thuẫn nội bộ, chuyện chúng ta tra không ra, chẳng lẽ tổ công tác xuống là có thể tra ra ư? Nếu thực sự là vây thì tôi cũng không có mặt mũi nào làm tiếp ở vị trí trước mắt nữa."
Trương Dương cười nói: "Anh không xem trọng bọn họ có thể phá án ư?"
Trình Diễm Đông lắc đầu: "Một chút cũng không xem trọng, thanh thế cũng không nhỏ, nhưng làm như vậy chỉ tổ đả thảo kinh xà, bí thư Trương, anh chờ coi, những tổ công tác này của tỉnh lý tuy rằng nhiệt tình rất cao, thanh thế rất lớn, nhưng đến cuối cùng bọn họ vẫn không tra được cái gì đâu."
Trương Dương nói: "Đúng vậy, chuyện cả Lưu thính cũng không giải quyết được thì bọn họ vừa đến là giải quyết được ư? Tôi cũng không tin?"
Trình Diễm Đông nói: "Tôi nghe nói Văn Hạo Nam gần đây lại tra vấn đề của Phùng Kính Quốc."
Trương Dương nói: "Phùng Kính Quốc? Anh là nói con rể của Đinh Cao Sơn ư?"
Trình Diễm Đông gật đầu nói: "Phùng Kính Quốc vào ngày cưới Đinh Lâm thì bị gϊếŧ, hung thủ đã được tập trung là con nuôi Phan Cường của Đinh Cao Sơn, có điều Phan Cường hôm ấy liền bỏ chạy, cho tới bây giờ vẫn không rõ nơi hạ lạc."
Trương Dương nói: "Văn Hạo Nam tra hắn làm gì?"
Trình Diễm Đông nói: "Lúc ban đầu tôi cũng không rõ, đến về sau tôi mới ý thức được, mục đích Văn Hạo Nam lần này tới đây không chỉ là muốn tra chuyện thính trưởng Lưu ngộ hại, hắn muốn tra ra mạng lưới tội phạm của Bắc Cảng, lòng tham của hắn rất lớn, muốn làm một bàn lớn."
Trương Dương nói: "Nghe ra thì cũng là chuyện tốt mà, ít nhất ở phương diện càn quét tội phạm, mục đích của anh và hắn giống nhau."
Trình Diễm Đông nói: "Tôi đến Tân Hải đã được một đoạn thời gian rồi, rất nhiều chuyện tôi vẫn đang tra, làm bất kỳ chuyện gì cũng đều phải có trình tự, tổ chuyên án mà Văn Hạo Nam lĩnh hàm đã quấy nhiễu nghiêm trọng công tác bình thường của chúng tôi, bí thư Trương, anh có thể hay không nói chuyện với hắn không?"
Trương Dương gật đầu, trên thực tế hắn đối với Văn Hạo Nam thật sự là bất lực, từ lập trường của bọn họ mà xét, Văn Hạo Nam và Ngụy Long Hưng hiển nhiên đã làm ảnh hưởng đến công tác bình thường của bọn họ, nhưng từ góc độ của người ta mà nói, người ta là vì công tác, Trương Dương nói: "Thật ra mọi người đều là vì công tác, chỉ có điều phương pháp công tác bất đồng thôi."
Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, anh thực sự định mặc kệ ư?"
Trương Dương nói: "Anh còn nhớ phó bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Nghiêm Chính không?"
Nhớ tới lần trước Nghiêm Chính dẫn đội tới Tân Hải điều tra, Trình Diễm Đông không khỏi bật cười: "Nhớ rõ lúc ấy bọn họ ở lại Tân Hải không đi, vẫn là anh cao minh, cầm hóa đơn của họ tới đòi nợ, khiến cho đám người này mặt xám mày tro."
Trương Dương mỉm cười nói: "Lần này tổ điều tra của tỉnh lý không phải vì chúng ta mà tới, nếu tôi đoán không sai thì các lãnh đạo của thành phố Bắc Cảng còn khó chịu hơn chúng ta, chúng ta gấp cái gì? Hoàng Đế không vội mà thái giám đã cuống lên rồi ư?"
Trình Diễm Đông nói: "Tôi cũng không phải là cuống lên, tôi sợ bọn họ chặn ngang như vậy, làʍ t̠ìиɦ huống nơi này càng loạn, ngược lại thành kéo chân sau của chúng ta."
Trương Dương nói: "Cứ để bọn họ dày vò đi, tỉnh lý cũng sẽ không có tính nhẫn nại như vậy đâu, dày vò một thời gian, nếu vẫn không ra kết quả gì thì tất nhiên sẽ rút bọn họ về. Chúng ta không cần quan tâm, lập tức duy ổn là quan trọng nhất, mặc kệ người khác loạn thế nào, Tân Hải chúng ta không thể loạn được."
Trình Diễm Đông gật đầu, phát hiện tu vi chính trị của Trương Dương tựa hồ lại có đề cao, hắn nói khẽ: "Tôi gần đây nghe nói một tin tức, nói ngài sắp thành thường ủy thị ủy Bắc Cảng?"
Trương Dương cười nói: "Anh nghe ai nói?"
Trình Diễm Đông nói: "Ai cũng nói thế."
Trương Dương nói: "Bí thư Hạng cũng nói với tôi rồi, nhưng tôi từ chối, tôi hiện tại coi như là nhìn rõ rồi, thăng chức quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt. Hơn nữa, cho dù tôi nguyện ý thì một cửa của bí thư Tống cũng khó qua."
Trình Diễm Đông cười nói: "Có những lúc, bối cảnh cũng là một loại gánh nặng."
Trương Dương nói: "Anh cảm thấy tôi có bối cảnh ư?"
Trình Diễm Đông nói: "Có, nhưng anh có thành tựu hôm nay, tuyệt đối không phải là dựa vào bối cảnh." Hắn nói xong lại cười bảo: "Quan điểm cá nhân của tôi thôi, người khác chưa chắc đã thấy vậy."
Trương đại quan nhân bật cười ha ha, câu trả lời của Trình Diễm Đông rất xảo quyệt.
Lúc này điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông, Phó Trường Chinh thông tri cho Trương Dương, phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Cung Kì Vĩ tới.
Cung Kì Vĩ đến không hề báo trước, từ lúc hắn tới Bắc Cảng chính thức nhậm chức, vẫn chưa công khai tới Tân Hải bao giờ, Trương Dương vội vàng đứng dậy đón chào, không đợi hắn đi ra ngoài cửa thì Cung Kì Vĩ đã cùng Phó Trường Chinh bước vào.
Trình Diễm Đông nhìn thấy Cung Kì Vĩ tiến vào thì cũng vội vàng đứng dậy chào: "Bí thư Cung."
Cung Kì Vĩ cười nói: "Diễm Đông cũng ở đây à!"
Trình Diễm Đông nói: "Báo cáo tình huống với bí thư Trương, các anh nói chuyện đi, tôi xin đi trước."
Cung Kì Vĩ nói: "Đừng đi vội, sau khi tôi đến Bắc Cảng vẫn chưa gặp mặt anh. Hôm nay tới đây cũng không phải là vì chuyện công, tôi muốn mời các anh ăn cơm."
Trương Dương nghe hắn nói như vậy thì không khỏi buồn cười: "Bí thư Cung, đây nếu là ở Nam Tích, Bắc Cảng thì ngài nói như vậy còn được, nhưng nơi này là nơi này là Tân Hải, mời ăn cơm cũng không tới lượt ngài."
Trình Diễm Đông nói: "Đúng vậy!"
Trương Dương nói với Phó Trường Chinh: "Trường chinh, cậu đi an bài một chút đi, lát nữa chúng tôi tới."
Phó Trường Chinh dạ một tiếng rồi đi,
Trương Dương đứng dậy phá chén cho Cung Kì Vĩ, cười nói: "Bí thư Cung. Ngài hôm nay tới đây. Chắc không phải có chỉ thị quan trọng gì chứ?"
Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, ngày mai tôi phải tới Đông Giang."
Trương Dương nói: "Đi công tác à, không thể trong thời gian ngắn như vậy đã lại được thăng cấp chứ."
Cung Kì Vĩ cười nói: "Bí thư Hạng cho tôi nhiệm vụ. bảo tôi tới tỉnh lý câu thông một chút với mấy vị lãnh đạo."
Trương Dương nói: "Câu thông cái gì?"
Cung Kì Vĩ nói: "Mấy tổ công tác mà Tỉnh lý phái xuống gần đây khiến quần thể cán bộ chúng tôi tâm thần không yên, công tác bình thường cũng bị quấy nhiễu, cho nên bí thư Hạng ra nan đề cho tôi. bảo tôi tới tỉnh lý câu thông với các lãnh đạo, hy vọng tỉnh lý có thể cho cán bộ Bắc Cảng nhiều tín nhiệm hơn, cứ tiếp tục như vậy, sẽ xúc phạm nghiêm trọng tới nhiệt tình công tác của các đồng chí."
Trình Diễm Đông nói: "Nhìn xem kìa, bí thư Trương, tôi nói có sai đâu, chẳng những tôi nghĩ vật, rất nhiều người cũng nghĩ như vậy."
Trương Dương cười nói: "Bí thư Hạng vì sao không tự đi."
Cung Kì Vĩ nói: "Chuyện này rất khó giải quyết. Sự cố của thính trưởng Lưu khiến lãnh đạo tỉnh cực kỳ phẫn nộ."
Trương Dương nói: "Người ta khi phẫn nộ thường thường sẽ đưa ra quyết định không lý trí, phái tổ công tác, chuyện này tuyệt đối là nước cờ sai." Những lời này cũng chỉ có Trương đại quan nhân mới dám ngông nghênh nói ra, lãnh đạo tỉnh há có phải là hắn có thể tùy tiện bình luận.
Cung Kì Vĩ cười nói: "Tôi cũng không giấu gì anh, tôi tới là muốn xem anh có ảnh không, có thể theo tôi tới Đông Giang một chuyến, ở trước mặt bí thư Tống, tôi chỉ sợ không nói lên lời."
Trương Dương nói: "Bí thư Cung. Ngài cảm thấy khó giải quyết cho nên mới muốn ném củ khoai lang nóng này cho tôi? Tôi hiện tại tới tỉnh lý, bí thư Tống khẳng định sẽ nói tôi không làm chính sự mà cứ muốn xen vào việc của người khác."