Y Đạo Quan Đồ

Chương 1001-3: Hướng đầu mâu (3)

Ô tô đỗ trước trụ sở thương mậu Minh Đức, Trương Dương nói với Trình Diễm Đông: "Anh không cần lên, anh dù sao cũng là cảnh sát, thân phận đặc thù, tôi đi lên một mình là được rồi."

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, nhưng chân của anh bị thương..."

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không phải là đi đánh nhau, tôi chỉ là đi xem Viên Hiệu Nông này là thần thánh phương nào, giữa ban ngày ban mặt, hắn có mười lá gan cũng không dám đánh bí thư huyện ủy như tôi."

Trình Diễm Đông thở dài nói: "Bí thư Trương, anh cẩn thận một chút, có gì thì hãy gọi ngay cho tôi."

Trương Dương nói: "Không cần anh chờ tôi, đúng rồi, đưa ảnh của Nghiêm Kim Vượng cho tôi!"

Trình Diễm Đông đưa bức ảnh đó cho Trương Dương.

Trương đại quan nhân cầm, chống gậy khập khiễng đi vào cửa lớn của thương mậu Minh Đức.

Ở quầy lễ tân của thương mậu Minh Đức không ngờ là một cô gái rất gợi cảm, nhìn thấy vẻ ngoài anh tuấn của Trương đại quan nhân, không khỏi mắt sáng rực, nhưng nhìn thấy bộ dạng hắn chống gậy khập khiễng đi vào thì quang mang trong mắt lập tức ảm đạm, trong lòng thầm tiếc hận, nam tử anh tuấn như vậy sao lại là một thằng què, đúng là tạo hóa trêu người.

Trương đại quan nhân tới trước mặt cô ta cười nói: "Viên Hiệu Nông có ở đây không?"

Nghe thấy Trương Dương gọi thẳng tên của lão tổng, nữ lang nữ lang lộ ra vẻ kinh ngạc: "Anh là ai?"

Trương Dương nói: "Tôi là bằng hữu của hắn, tìm hắn bàn chút sinh ý."

" Xin lỗi, Viên tổng của chúng tôi không có ở đây! Hay là ngài để lại phương thức liên lạc đi, cứ về trước, đợi khi nào Viên tổng về sẽ gọi điện thoại cho anh."

Trương Dương nhìn nhìn vào bên trong, lê chân đi vào.

Cô gái vội vàng cản đường hắn: "Đã nói với anh là ông ấy không có ở đây rồi mà, anh còn vào bên trong làm gì?"

Trương Dương cười nói: "Tôi tìm hắn thực sự có chuyện quan trọng!"

"Nhưng Viên tổng thực sự không có ở đây!"

Khi Nói chuyện, Viên Hiệu Nông dẫn thủ hạ từ bên ngoài bước vào, Viên Hiệu Nông từ sáng sớm đã tới chùa Tề Vân dâng hương, giờ trở về, ăn làm bữa cơm chay trong chùa, mấy anh em cho rằng hắn gần đây đang gặp vận xui, tặng hết đầu hương cho hắn, Viên Hiệu Nông không hề chú ý tới Trương Dương, hắn vừa hút xì gà vừa nói: "Mẹ! Chỉ cần để tao gặp cái thằng họ Trương đó thì tao sẽ khiến nó phải hối hận vì đã sinh ra đời."

Trương Dương cười lạnh nhìn Viên Hiệu Nông.

Viên Hiệu Nông lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của hắn, tháo kính râm, rất nhanh liền nhận ra Trương Dương, sau đó dùng sức hít một hơi xì gà, tay phải cầm xì gà, phả khói vào mặt Trương Dương: "Nếu tôi không nhìn lầm, anh là bí thư Trương của Tân Hải!" Viên Hiệu Nông đứng đó, lưng thẳng tắp, ngực ưỡn cao, từ trên cao nhìn xuống Trương Dương.

Vốn Viên Hiệu Nông và Trương Dương cao ngang nhau, nhưng Trương đại quan nhân chống gậy, thân thể hơi còng xuống, cho nên thoạt nhìn so với bình thường thì lùn hơi không ít, hơn nữa tinh thần cũng không được tốt lắm.

Trương Dương nói: "Anh là Viên Hiệu Nông?"

Viên Hiệu Nông lại đút xì gà vào miệng, tay phải vươn về phía Trương Dương: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ!" Trương đại quan nhân không bắt tay với hắn, vì thế tay Viên Hiệu Nông cứng đờ ra đó, một lát sau hắn mới xấu hổ thả xuống, lau lau trên âu phục, mỉm cười ha ha nói: "Bí thư Trương khệnh quá!"

Trương Dương lấy ra bức ảnh đó, đưa tới trước mặt: "Anh chắc nhận ra người này chứ?"

Viên Hiệu Nông nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào ảnh rồi lắc đầu nói: "Không biết, chưa từng gặp!"

Trương Dương cười nói: "Chưa từng gặp, Viên Hiệu Nông, nói dối trẻ con à, Nghiêm Kim Vượng làm việc dưới tay anh lâu như vậy, anh lại còn nói là chưa từng gặp!"

Viên Hiệu Nông cười ha ha, nói: "Nếu đã biết rồi thì còn hỏi tôi làm gì? Anh cho rằng mình là ai? Anh có quyền tự do hỏi thì tôi cũng được tự do trả lời, miệng mọc ở trên người tôi, tôi muốn nói thế nào thì nói."

Trương Dương nói: "Hưng Long hiệu là của anh ư?"

Viên Hiệu Nông lạnh lùng nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Cho anh mượn thêm một lá gan cũng không dám thừa nhận, cho rằng mình rất thông minh ư? Xảy ra chuyện thì tìm người gánh, vô dụng?"

Viên Hiệu Nông nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì."

Trương Dương nói: "Tôi tới là muốn nói với anh rằng, chỉ cần anh phạm pháp, trốn không thoát khỏi tay tôi đâu."

Viên Hiệu Nông trợn tròn hai mắt: "Họ Trương kia, anh cho rằng mình rất giỏi ư? Hả? Ở Tân Hải anh còn được tính là nhân vật, nhưng nơi này không thuộc anh quản, tôi con mẹ nó không phạm pháp! Anh chạy đến công ty tôi nói hưu nói vượn, nói xấu tôi, tin tôi kiện anh không!"

Trương Dương nói: "Viên Hiệu Nông, anh không có gan đó, chuyện mà mình làm còn không dám thừa nhận, kiện tôi ư? Anh kiện được tôi không?"

Viên Hiệu Nông lắc đầu nói: "Nơi này không chào đón anh, anh có thể đi rồi!"

Trương Dương cười nói: "Lý Vượng Cửu theo anh nhiều năm như vậy, cũng được tính là hảo huynh đệ của anh? Có một câu dùng rất chuẩn trên người anh, huynh đệ là dùng tiền để mua!"

Viên Hiệu Nông nhìn hắn, mắt cơ hồ sắp phun ra lửa.

Trương Dương nói với hai thủ hạ phía sau Viên Hiệu Nông: "Khuyên hai anh một câu, khổ hải khôn cùng quay đầu lại là bờ, đi theo ông chủ Viên đây thì không chừng có thể kiếm được tiền, nhưng mạng thì không còn đâu, gặp phải phiền phức ông chủ Viên sẽ đẩy huynh đệ ra trước đó."

Viên Hiệu Nông rốt cuộc nhịn không nổi nữa rồi, hắn hung hăng ném xì gà xuống đất, dùng chân giậm xì gà, bước tới gần Trương Dương, mắt đầy sát cơ nhìn hắn.

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi coi như đã nhìn thấy một số người rồi, chỉ chẳng qua là rùa đen rút đầu miệng cọp gan thỏ, tặng anh một câu, sống trên đời này, cần phải có trách nhiệm, làm chuyện tốt cũng được, làm chuyện xấu cũng được, phải chiếu cố anh em bên cạnh, khi kiếm tiền, tiền to thì mình giữ lại, thưởng cho anh em chút ân huệ nhỏ, nhưng khi xảy ra chuyện thì mình co ro đằng sau, để anh em lên trước chắn gió che mưa, cái này không gọi là thông minh, cái này gọi là bất nhân bất nghĩa!"

Viên Hiệu Nông nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ra ngoài cho tôi!"

Hai thủ hạ của hắn đến gần Trương Dương

Trương đại quan nhân chống gậy mỉm cười nói: "Tôi hôm nay là lâm thời tàn tật một lần, ai dám chạm vào tôi, người đó phú trách tiền chữa bệnh cho tôi."

Hai thủ hạ của Viên Hiệu Nông hiển nhiên có chút cố kỵ, bọn họ đồng thời nhìn Viên Hiệu Nông.

Viên Hiệu Nông giận dữ hét: "Tiễn khách!"

Trương Dương nói: "Anh rất muốn đuổi tôi đi, nhưng ngay cả đuổi tôi đi cũng phải mượn tay người khác, anh sợ cái gì? Sợ gánh vác trách nhiệm ư! Bất kỳ chuyện nào mạo hiểm đều bắt người khác đi làm, mình thì đứng phía sau, anh cho rằng bất nhân bất nghĩa với thủ hạ thì họ sẽ thật lòng bán mạng cho anh ư? Lý Vượng Cửu đó hắn cam tâm ngồi tù cho anh sao? Anh không lo một khi hắn nhìn thấu bộ mặt thật của anh, hắn sẽ khai hết bí mật của anh ra ư?"

Viên Hiệu Nông tức giận đến nỗi cả người, hắn chỉ vào mũi Trương Dương, nói: "Họ Trương, anh đừng tưởng rằng tôi không dám động tới anh..."

Trương Dương cười nói: "Anh không dám, bởi vì anh chính là một tên hèn nhát!"

Viên Hiệu Nông nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đấm vào mặt Trương Dương.

Trương đại quan nhân tuy rằng đùi phải bị thương, nhưng động tác của hắn hắn chậm đi chút nào, tay trái vươn ra, tóm lấy cổ tay của Viên Hiệu Nông, vặn ngược kim đồng hồ một cái, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, cổ tay của Viên Hiệu Nông đã bị trật khớp, lập tức Trương Dương bỏ tay hắn ra, tát cho Viên Hiệu Nông một cái, khiến Viên Hiệu Nông ngã xuống đất.

Hai thủ hạ của Viên Hiệu Nông lúc này mới phản ứng lại, hai người cơ hồ đồng thời đánh Trương Dương, Trương Dương lấy chân trái làm trục, thân thể chuyển động linh hoạt, gậy hợp kim trong tay trước tiên quật vào đùi người bên phải, người đó đau đớn ôm chân ngã xuống đất, ngay sau đó gậy lại đánh vào cổ người còn lại, người đó lập tức khựng lại, nhìn cây gậy chỉ còn cách cổ họng mình không tới nửa tấc, cuống họng hắn khẩn trương giật giật.

Trương Dương cười nói: "Nối giáo cho rặc không có kết cục tốt đâu!" Hắn chậm rãi thu hồi gậy, nhưng tiểu tử đó vẫn huy quyền đánh hắn, gậy trong tay Trương Dương như tia chớp đâm ra, trúng ngực thằng ôn đó, lực lượng từ gậy truyền đến chấn cho tên tiểu tử đánh lén hắn bay lên không, va vào quầy tiếp tân, thủy tinh trên bàn rơi xuống đất vỡ vụn.

Cô gái ở quầy lễ tâm cầm bình hoa hét lên định ném Trương Dương, Trương đại quan nhân bỗng nhiên quay đầu lại, cô gái đó giơ bình hoa lên qua đầu rồi, nhìn Trương Dương nhưng bất kể là như thế nào cũng không dám nện xuống.

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Có dũng khí đấy, cô yên tâm, tôi không đánh nữ nhân!"

Trên đời này quan niệm pháp chế mạnh nhất có hai loại người, một là người chấp pháp, hai là tội phạm vi phạm pháp lệnh, đối với hai loại người này mà nói, nghiên cứu pháp luật là điều phải làm, mục đích người chấp pháp tìm hiểu pháp luật là để vận dụng vũ khí pháp luật một cách linh hoạt hơn, mục đích tìm hiểu pháp luật của kẻ làm trái pháp luật là để tìm cách lách luật, trong trình độ lớn nhất tránh né chế tài của pháp luật đối với mình.

Viên Hiếu Nông hiển nhiên thuộc loại người sau, thằng cha này sau khi bị Trương Dương đăng môn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì đầu tiên nghĩ đến là lấy bạo chế bạo, nhưng hắn lập tức ý thức được phương pháp này không thể thực hiện được, cho dù là đối mặt với Trương Dương đi đứng không thoải mái, bọn họ cũng không nắm chắc được chiến thắng, vì thế Viên Hiếu Nông nghĩ đến cách dùng vũ khí luật để bảo hộ mình, trước mặt pháp luật mỗi người đều ngang hàng cho dù cho dù Trương Dương là bí thư huyện ủy thì hôm nay cũng là hắn tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mình chiếm hết đạo lý.