Trình Mẫn nói: "Anh có biết cha tôi vì giúp các anh làm phương án xanh hoá này hay không? Tối nào cũng làm việc tới nửa đêm, ông ấy lớn tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt, khó khăn lắm mới làm ra phương án, anh nói một câu sửa là sửa!"
Trương Dương nói: "Chỉ thay đổi cục bộ thôi, tôi sẽ chi thêm thù lao cho giáo thụ Trình."
Trình Mẫn nói: "Thù lao? Cha tôi làm cho anh một phương án tốt như vậy, chỉ nhận của anh một vạn đồng tượng chưng. Bên ngoài người mời cha tôi làm thiết kế nhiều như vậy, công trình lớn như của anh, chẳng lẽ không đáng mười vạn à?"
Trương Dương cười nói: "Đúng đúng, tôi biết giáo thụ Trình lần này chẳng khác nào là hiến ái tâm." Với uy vọng trong nghề của Trình Nhuận Sinh, thiết kế của ông ta luôn hướng đến giá trị xa xỉ, Trình Mẫn trên điểm này không hề khoa trương.
Trình Mẫn nói: "Nhưng hiến ái tâm thì cũng không thể để các anh dày vò được, phương án vốn đã làm ra rồi, anh giờ lại muốn sửa, cha tôi lại phải tốn bao nhiêu thời gian?"
Trương Dương nói: "Tôi biết giáo thụ Trình vất vả, nhưng tôi cũng không ngờ sẽ có thay đổi như vậy."
"Thân là người đứng đầu Tân Hải, ngay cả chuyện lớn như khu bảo lưu thuế nhập khẩu anh cũng sẽ sơ xuất à? Thật không hiểu người như anh sao có thẻ trở thành lãnh đạo được?" Trình Mẫn hôm nay là định dạy Trương Dương như học sinh tiểu học.
Nếu là bình thường thì Trương đại quan nhân đã sớm mặc kệ cô ta rồi, nhưng nể mặt Trình Nhuận Sinh nên chỉ có thể nhịn.
Trình Mẫn thao thao một lúc. Phát hiện Trương Dương coi lời nói của cô ta như gió thoảng bên tai, cô ta nói của cô ta, người ta căn bản không để vào tai. Chuông di động vang lên, Trương Dương bước lên núi nghe, mặc cô ta đứng đó.
Trình Mẫn trong lòng tức lắm, nhưng cô ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Trương Dương cũng không phải là cố ý lấy cớ tránh mặt cô ta, cú điện thoại này trọng yếu phi thường, là Tiết Vĩ Đồng đến Bắc Cảng, cùng đi với cô ta còn có Tiết lão, Trương Dương vốn cho rằng Tiết lão cuối tuần mới có thể đến. Nhưng không ngờ ông ta đến trước, hơn nữa đến đột nhiên như vậy, trước đó không hề có thông báo gì. Có điều hắn cũng hiểu, Tiết lão sở dĩ không nói trước hành tung với hắn, có thể là không muốn dẫn tới chú ý quá lớn.
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca. em và ông đã tới Bắc Cảng!"
Trương Dương nói: "Để anh đi đón hai người!"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Không cần, tối nay em và ông tới Vịnh Thất Thải của Bạch đảo ở, anh cứ tới đây là được, đúng rồi, tới Bắc Cảng thì gọi điện thoại cho em, em an bài thuyền ra đón anh."
Trương Dương ừ một tiếng, trong mắt hắn khẳng định là bí thư thị ủy Hạng Thành đã an bài, gác điện thoại, Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Thường Hải Tâm, bảo cô ta buổi tối về Tân Hải làm tốt công tác tiếp đãi, giọng nói của Thường Hải Tâmvẫn lộ ra vẻ mệt mỏi, công tác bên cạnh bí thư Trương cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chẳng những tố chất tâm lý phải cứng rắn, tố chất thân thể cũng phải cứng rắn.
Trương Dương nói: "Hải Tâm, em lát nữa gọi điện thoại cho Cao Liêm Minh, buổi tối gọi hắn tới đây tiếp Trình Mẫn."
Thường Hải Tâm không khỏi bật cười: "Để làm gì, cứ phải ghép bọn họ với nhau à?"
Trương Dương nói: "Trình Mẫn quá khó chiều, anh thấy Cao Liêm Minh có ý với cô ta, hắn thích tự ngược, bọn họ vừa hay xứng đôi."
"Anh cứ thích làm chuyện xấu!" Thường Hải Tâm cười khanh khách.
Trương Dương dặn dò xong, lại gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ, không bao lâu sau liền nhìn thấy Chu Sơn Hổ lái xe thương vụ tới, đi cùng gã còn có bộ trưởng tuyên truyền Vương Quân Cường, hắn hiện tại là chủ nhiệm bạn sáng tạo Tân Hải. Vừa hay Trình Nhuận Sinh cũng đã đi thăm cổ mộ xong rồi, Trương Dương đi tới trước mặt Trình Nhuận Sinh, áy náy nói: "Giáo thụ Trình, vừa mới nhận được một cú điện thoại của thị lý, bảo tôi về thị lý họp, cho nên tối nay không thể tiếp ngài được."
Trình Nhuận Sinh cười nói: "Anh là quan phụ mẫu của Tân Hải, cả ngày làm không hết việc, sao có thể bắt anh cả ngày tiếp tôi được?"
Trương Dương nói: "Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải vừa được chứng thực, cho nên..."
Trình Nhuận Sinh gật đầu nói: "Không sao, tôi sẽ sửa lại phương án lúc trước, có điều quy hoạch cụ thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã có chưa?"
Trương Dương nói: "Phương án quy hoạch khu Bảo lưu thuế nhập khẩu đang được tiến hành, chắc trong vòng một tuần nữa sẽ xong, lần này mời giáo thụ Trình tới đây chính là muốn ngài tham dự quy hoạch, cho chúng tôi một số ý kiến quý giá."
Trình Mẫn lại nói mát một câu: "Thời gian của cha tôi không phải là thời gian à, còn phải dạy học nữa, còn làm thiết kế, hiện tại cả ngày phải lòng vòng ở Tân Hải các anh."
Trình Nhuận Sinh nhíu mày: "Tiểu Mẫn, chúng ta đang nói chính sự, con đừng có xen vào.”
Trương Dương cười cười, hắn giao cha con Trình Nhuận Sinh cho Vương Quân Cường tiếp đãi, mình thì cáo từ.
Trương Dương sau lên xe gọi điện thoại cho Thường Hải Long, về vấn đề thù lao thiết kế của Trình Nhuận Sinh lần này là thông qua Thường Hải Long, vốn Trình Nhuận Sinh không định lấy tiền, là dưới sự Trương Dương kiên trì mới đồng ý nhận một vạn, nhưng bởi vì chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho nên phải tiến hành thay đổi phương án xanh hoá đã hoàn thành của ông ta, trong lòng Trương Dương có chút băn khoăn, hơn nữa thái độ âm dương quái khí của Trình Mẫn lần này khiến Trương Dương cho rằng rất có thể liên quan tới vấn đề tiền.
Thường Hải Long nghe Trương Dương nói xong, không khỏi bật cười: "Trương Dương, giáo thụ Trình không coi trọng tiền nong, vốn là loại thị trấn nhỏ như Tân Hải ông ta sẽ không làm thiết kế đâu, lần này một là nể mặt quan hệ của thầy trò của tôi và ông ta, hai là thấy anh hợp ý, cho nên mới nhận công trình này."
Trương Dương nói: "Nhưng tôi cũng không thể để ông ta làm việc không công được, phí dụng thiết kế của giáo thụ Trình đều là tính toán theo mét vuông, Tân Hải của chúng tôi lớn như vậy, ông ấy nhận mười vạn trăm vạn cũng không nhiều, ông ta chỉ nhận một vạn tượng chưng, tôi thấy Trình Mẫn có chút mất hứng."
Thường Hải Long nói: "Cô ta à, là vậy đó, tính tình cổ quái, anh đừng chấp nhặt cô ta."
Trương Dương nói: "Tôi nghe nói là bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh có phải làm chuyện gì có lỗi với người ta hay không?"
Thường Hải Long cười mắng: "Cậu đừng có chụp mũ linh tinh cho tôi, tôi và cô ta rất trong sạch. Nói tử tế nhé, anh đừng có nhắc chuyện tiền nong với giáo thụ Trình, một vạn này ông ta vốn cũng không muốn nhận, anh nếu nói với ông ta thì không khéo ông ta sẽ trở mặt với anh đấy."
Trương Dương biết tính tình của Trình Nhuận Sinh, không khéo thật sự có thể sẽ như vậy, Trương Dương nói: "Vậy tôi chỉ có thể đưa ông ta đi câu cả cả đời ở hải vực phụ cận Tân Hải thôi."
Thường Hải Long nói: "Giáo thụ Trình rất thích Tân Hải, anh nếu muốn cảm tạ ông ta thì thường xuyên mời ông ta tới đây chơi."
Trương Dương nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, chuyện này nếu hoàn thành viên mãn tôi sẽ vạch một khối đất ở Tân Hải cho giáo thụ Trình xây nhà."
Thường Hải Long nói: "Vậy anh cũng đừng quên tôi, tôi đang định dựng một căn nhà ven biển Tân Hải đây."
"Cứ để đó cho tôi."
Trương đại quan nhân trở lại Bắc Cảng, trước tiên gọi điện thoại cho Tiết Vĩ Đồng, Tiết Vĩ Đồng bảo hắn tới bến tàu Tĩnh Da, ở đó có du thuyền chờ đón hắn.
Trương Dương lái xe tới bến tàu, liếc một cái là nhìn thấy chiếc du thuyền xa hoa dài đến năm mươi thước đó, Trương Dương đỗ xe lại, nhìn thấy một chiếc Audi màu đen cũng tới bến tàu, từ biển số nhìn ra là xe của bí thư thị ủy Hạng Thành, hắn xuống xe, quả nhiên nhìn thấy Hạng Thành từ bên trong đi ra.
Trương Dương vội vàng cười cười đi tới: "Bí thư Hạng, ngài cũng tới à!"
Hạng Thành tuy rằng cười, có điều nhìn ra được nụ cười của y rất miễn cưỡng, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu khiến quan hệ vừa mới dịu đi giữa y và Trương Dương lại lần nữa xuất hiện rạn nứt. Hạng Thành tuy rằng sẽ không biểu hiện ra ngoài như Cung Hoàn Sơn, nhưng trong lòng là phi thường căm tức cách xử lý của Trương Dương trong chuyện này, y sở dĩ không để lộ ra vì chuyện này đã trở thành sự thật, không thể thay đổi. Trương Dương đang không ngừng khiêu chiến quyền uy của y, đồng thời cũng không ngừng khuếch trương quyền lực trong tay mình.
Hạng Thành gật đầu nói: "Trương Dương, tới nhanh vậy!"
Trương Dương nói: "Vừa đi đón chuyên gia về Tân Hải, may mà chưa về, Tiết lão lần này tới đây mà không nói trước một tiếng."
Hạng Thành vốn cho rằng Trương Dương đã biết chuyện Tiết lão tới từ trước, nghe hắn nói như vậy thì trong lòng cũng cân bằng hơn một chút, xem ra Tiết lão không hề nặng bên này nhẹ bên kia.
Hai người cùng bước lên du thuyền, Trương Dương vẫn là lần đầu tiên lên du thuyền xa hoa tên là Triêu Dương hào này, thiết kế xa hoa của nơi này khiến Trương đại quan nhân liên tục cảm thán, Hạng Thành hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới đây, thuyền trưởng và thuyền viên đều rất quen với y, y thậm chí có thể gọi được cả tên thuyền viên.
Hai người cũng không có đi vào trong thuyền ngồi, mà ngồi ngay trên khoang, ánh nắng rất đẹp, chiếu lên người khiến cho người ta ấm áp và buồ ngủ, ngồi trên boong ngắm biển, cảm giác khác với ngồi trên nhà cao ngắm biển, du thuyền theo gió vượt sóng theo gió vượt sóng, nước biển gần thì có màu xanh lam, nước biển xa thì bị ánh mặt trời nhuộm vàng lấp lánh, theo sóng biển nhấp nhô, toàn bộ mặt biển ánh lên cả vạn tia sáng, đẹp vô cùng. Hải âu bay lượn phía chân trời, khi thì bay cao, khi thì lao xuống, vẽ ra từng quỹ tích màu bạc đẹp tuyệntgiữa trời xanh.
Hạng Thành nói: "Về chuyện Tân Hải thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, quốc vụ viện đã chính thức phê duyệt rồi."
Trương Dương nói: "Không ngờ lần này thuận lợi như vậy."