Y Đạo Quan Đồ

Chương 959-2: Vòng vo (2)

Một gã bộ hạ nói: "Chương cục, đường thẳng của địa điểm của hai cú điện thoại cách nhau mười lăm km, nếu lấy mười lăm km này vẽ một đường kính thì phạm vi tới một trăm năm mươi km, nếu triển khai tìm kiếm trong phạm vi này, nhân lực của chúng ta căn bản là không đủ, cho dù nhờ cơ quan công an phối hợp thì không thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn."

Chương Bích Quân nói: "Một người tuy rằng khó tìm, nhưng một chiếc xe sẽ trở thành mục tiêu lớn hơn nhiều, tôi sẽ liên lạc với tổng cục phái trực thăng viện trợ, lại bảo cảnh sát phối hợp, trọng điểm điều tra trong phạm vi này, cần phải trong tiếng đồng hồ tìm được chiếc xe taxi đó."

Trương Dương nhận lấy hộp tro cốt của Triệu Quân, cẩn thận để vào cốp xe, nhớ tới vị thủ trưởng trước đây hiện giờ đã thành một nắm tro tàn, trong lòng cảm thấy bi thương.

Khi Chương Bích Quân khẩn trương chỉ huy bộ thự bên trong xe thì Thường Lăng Phong đứng bên ngoài, vẻ mặt của gã vô cùng lo lắng bất an, cầm điện thoại càng không ngừng đi tới đi lui, Trương Dương có chút đồng tình đi tới bên cạnh gã, vỗ vai gã, Thường Lăng Phong nhìn Trương Dương, mắt gã hơi đỏ, hỏi: "Vì sao?"

Trương Dương lắc đầu, tỏ ý không hiểu ý gã.

Thường Lăng Phong nói: "Cô ta vì sao muốn bắt Duệ Dung?"

Trương Dương nói: "Để đối phó Chương Bích Quân."

Thường Lăng Phong giận dữ nói: "Để đối phó cô ta thì cũng không cần phải làm bị thương tới người vô tội."

Trương đại quan nhân thở dài.

Thường Lăng Phong nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương, nói: "Anh có phải đã biết trước chuyện này rồi phải không?"

Trương Dương lắc đầu: "Tôi hoàn toàn không biết gì cả, cô ta bảo tôi tới đây là để hỗ trợ mang tro cốt của anh trai cô ta đi."

Vẻ mặt của Thường Lăng Phong nửa tin nửa ngờ.

Trương Dương nói: "Lăng Phong, anh tin tôi đi, tôi sẽ tận lực giúp anh tìm lại Chương Duệ Dung."

Mắt Thường Lăng Phong đỏ lựng lên: "Tôi chỉ những cô ấy được bình an!"

Trương Dương nói: "Lăng Phong, có kết quả thì lập tức báo cho tôi!" Tuy rằng hắn biết loại khả năng này không lớn, nhưng vẫn biểu hiện ra sự quan tâm đối với Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong gật đầu.

Tang Bối Bối lại gọi tới, sau khi chứng thực tro cốt của Triệu Quân được Trương Dương mang đi, cô ta bảo Trương Dương đưa điện thoại cho Chương Bích Quân.

Chương Bích Quân nói: "Tang Bối Bối, cô còn muốn như thế nào nữa?"

Tang Bối Bối nói: "Cô sai tôi điều tra Tra Tấn Bắc, mục đích chân chính là gì?"

Sắc mặt Chương Bích Quân hơi thay đổi, cô ta bước vài bước về phía trước rồi nói khẽ: "Cô có biết mình đang đùa với lửa không!"

Tang Bối Bối khinh thường cười nói: "Ai quan tâm chứ?" Sau khi xác định anh trai đã bị gϊếŧ, Tang Bối Bối không còn sợ hãi gì nữa, cô ta muốn bất chấp tất cả mọi giá tiến hành trả thù Chương Bích Quân.

Chương Bích Quân nói: "Chuyện cô yêu cầu tôi đã làm rồi, Duệ Dung ở đâu?"

Tang Bối Bối nói: "Nửa tiếng nữa tôi ở Thụy tường lâu đông thành chờ cô."

Chương Bích Quân nói: "Tôi muốn xác định Duệ Dung vẫn bình an, để cô ta ta nói chuyện với tôi."

"Cô không có tư cách bàn điều kiện!" Tang Bối Bối nói xong liền gác máy.

Chương Bích Quân nghe thấy tiếng tút tút, ra sức cắn môi, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Trương Dương từ nhìn bộ dạng của Chương Bích Quân, không khỏi cảm thấy có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, Chương Bích Quân không ai bì nổi cũng có lúc bị người khác dắt mũi, Tang Bối Bối hiển nhiên đã nắm được nhược điểm của cô ta, Chương Bích Quân ném chuột sợ vỡ đồ, không thể không dựa theo lời cô ta mà làm.

Chương Bích Quân đi tới chỗ Trương Dương, nói: "Tro cốt của Triệu Quân tôi giao cho anh, nếu Tang Bối Bối chủ động liên hệ với anh hy vọng anh lập tức báo cho tôi biết."

Trương Dương gật đầu.

Sau khi Chương Bích Quân lên xe thì lập tức rời khỏi lái đi, Thường Lăng Phong liếc Trương Dương một cái rồi cũng lên xe.

Trò chơi mèo vờn chuột của Tang Bối Bối và Chương Bích Quân chỉ mới bắt đầu, khi Chương Bích Quân chạy đến vị trí Tang Bối Bối đã chỉ định thì phát hiện Tang Bối Bối không có mặt ở Thụy Tường lâu, sắc trời đã ảm đảm, Chương Bích Quân cũng trở nên càng lúc càng khẩn trương, thời gian trôi qua càng lâu, khả năng sinh tồn của Chương Duệ Dung càng nhỏ, cô ta biết Tang Bối Bối đang dùng tất cả thủ đoạn để tiêu hao thể lực và sự kiên nhẫn của mình.

Quả nhiên địa điểm kế tiếp mà Tang Bối Bối chỉ định là cầu Bình Thu ở bắc giao, Chương Bích Quân nói: "Tang Bối Bối, cô đang cố ý bắt tôi chạy lòng vòng."

Tang Bối Bối nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ để thời gian cho cô gặp con gái ruột của mình."

Lời nói của Tang Bối Bối rõ ràng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chương Bích Quân, phải biết rằng cuộc đối thoại của bọn họ đều năm trong phạm vi nghe lén của bộ môn kỹ thuật, Chương Bích Quân tức giận nói: "Cô nói bậy bạ gì đó?"

Tang Bối Bối nói: "Nếu không phải có chiếc đĩa đó, tôi cũng cho rằng mình nói linh tinh, nhưng xem ra trên thế giới này người biết được điều này không phải chỉ có mình tôi."

Chương Bích Quân nói: "Tang Bối Bối, cô đang đi trên con đường không có lối về đó."

"Tôi đã đi trên nó rồi, có muốn quay lại cũng không được, Chương Bích Quân, tôi cho cô bốn mươi phút, nếu trong bốn mươi phút không đến được cầu Bình Thu, vậy cô chờ nhặt xác cho Chương Duệ Dung đi."

Chương Bích Quân đã hoàn toàn rối loạn phương tấc rồi, trên tay Tang Bối Bối không chỉ có con át chủ bài Chương Duệ Dung, cô ta còn có cái đĩa, một cái đĩa liên quan tới một bí mật nào đó, Chương Bích Quân không thể không tòng mệnh, mà trong quá trình cô ta chạy tới cầu Bình Thu, cuối cùng cũng nhận được một tin tức tốt, xe taxi bắt cóc con tin đó bị trực thăng phát hiện, vứt ở trên núi Kéo Rồng cách nhà ga tây bắc mười km, Chương Bích Quân không lập tức chạy tới núi Kéo rồng, mà là chia binh hai đường, để một số người cùng đi với Thường Lăng Phong tới núi Kéo Rồng, những người còn lại thì theo cô ta tiếp tục tới cầu Bình Thu.

Trương Dương an trí tro cốt của Triệu Quân xong mới gọi điện thoại cho Thường Lăng Phong, hỏi tiến triển tình huống, Thường Lăng Phong không nhấc máy, Trương Dương đoán được là vì có nhân viên Quốc An ở bên cạnh gã

Trương đại quan nhân có cảm giác lực bất tòng tâm, hắn rất ít khi có cảm giác như vậy, toàn bộ quá trình chỉ có thể bàng quan, bất kể là Tang Bối Bối hay là Chương Bích Quân đều muốn cách ly hắn, thậm chí ngay cả Thường Lăng Phong cũng hoài nghi hắn, Trương Dương cũng đành bất lực, tuy rằng hắn có lòng muốn giúp, nhưng hiện tại căn bản là không thể nào xuống tay được, nhưng cuộc sống bình thường của Trương đại quan nhân cũng theo đó mà đảo loạn, trong đầu lộn xộn thành một đống, luôn nghĩ tới sự kiện bắt cóc này.

Buổi tối, La Tuệ Ninh gọi điện thoại tới, bảo hắn cùng mình tới Hương Sơn biệt viện một chuyến, Trương Dương đặc biệt lái xe tới đón La Tuệ Ninh, trên đường tới Hương Sơn biệt viện, La Tuệ Ninh nói với Trương Dương: "Hoàng Nhàn Vân đã tới rồi, hắn muốn đi thăm chỗ ở cũ của tiên sinh."

Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn biết La Tuệ Ninh xưa nay không có thiện cảm gì với Hoàng Nhàn Vân, không biết thế này là sao, không lâu trước La Tuệ Ninh còn với hắn Hoàng Nhàn Vân giả tạo tác phẩm Thiên Trì tiên sinh, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hiện giờ không ngờ lại đồng ý để hắn tới thăm nơi ở cũ của tiên sinh, Trương Dương có chút khó hiểu nói: "Loại người bán đứng sư trưởng này, mẹ bận tâm tới hắn làm gì? Có phải là muốn gọi con theo để tẩn cho hắn một trận không?"

La Tuệ Ninh cười nói: "Hắn thông qua người khác truyền đạt rằng muốn tặng sáu tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh cho hội từ thiện, sáu tác phẩm này tất cả đều là là tác phẩm đắc ý nhất của Thiên Trì tiên sinh, trong đó quý nhất phải kể tới bức "Niệm nô kiều Xích Bích hoài cổ". Năm đó tiên sinh đưa cho hắn, về sau lại không viết tác phẩm tương tự nào, mẹ đáp ứng cho hắn đi thăm nơi ở cũ của tiên sinh không có nghĩa là mẹ tha thứ cho hắn."

Trương Dương nói: "mẹ không sợ hắn đưa đồ giả cho mẹ à?"

La Tuệ Ninh bật cười: "Với thân phận địa vị hiện tại của hắn không cần thiết phải làm vậy, hôm nay gọi con đi, bằng vào nhãn lực của con, là thật hay là giả chẳng lẽ còn không phân biệt ra được à?"

Trương Dương gật đầu.

La Tuệ Ninh nhìn ra tình tự của hắn không tốt, quan tâm nói: "Con hôm nay làm sao vậy? Hình như không vui?"

Trương Dương nói: "Không có gì!" Hắn không nói chuyện của Quốc An cho La Tuệ Ninh, để tránh bà ta lo lắng. La Tuệ Ninh lại bảo Trương Dương tới Thanh Hoa viên đón Trần Tuyết, bởi vì Trần Tuyết có quyền sở hữu tàng thư của Thiên Trì tiên sinh, La Tuệ Ninh cân nhắc rất chu đáo, nếu Hoàng Nhàn Vân muốn đi thăm thư phòng của Thiên Trì tiên sinh thì phải có sự cho phép của Trần Tuyết.

Khi Bọn họ tới Hương Sơn biệt viện, Hoàng Nhàn Vân và một trợ lý đã đứng chờ trước cửa, bọn họ lái một chiếc xe jeep quân dụng tới, Trương Dương ít nhiều có chút kinh ngạc, hắn nhớ rõ Hoàng Nhàn Vân là người theo đuổi cuộc sống vật chất, loại người như vậy ra ngoài yêu cầu nhất định rất cao, không ngờ lại lái một chiếc xe jeep hết sức bình thường.

Hoàng Nhàn Vân nhìn thấy Trương Dương và La Tuệ Ninh đã tới, ánh mắt sáng ngời, y mỉm cười bước tới đón, rất nhiệt tình chào hỏi: "La phu nhân, Trương lão đệ!" Thật ra y và La Tuệ Ninh nên xưng hô với nhau là sư huynh muội, nhưng trên thực tế y đã bị Thiên Trì tiên sinh trục xuất sư môn, đương nhiên không tiện xưng hô như vậy. Đối với Trần Tuyết lần đầu gặp mặt, Hoàng Nhàn Vân chỉ có thể dùng hai chữ kinh diễm để hình dung, có điều vì ngại thân phận nên chỉ mỉm cười.