Đa số thường ủy không hứng thú gì với hoài bão chí lớn của Trương đại quan nhân, không thiếu gì tiên lệ việc lãnh đạo tố văn chương thổi phòng sự việc trong công cuộc kiến thiết thị chính, hiện giờ Trương Dương là bí thư huyện ủy Tân Hải, đương nhiên lời hắn nói có trọng lượng, bỏ huyện đổi thành phố cũng được, xây dựng thành phố lớn mới cũng được, mục đích chủ yếu chung quy là vơ vét nguồn vốn chính trị mà thôi, ai cũng nhìn rõ vấn đề, cho rằng vị bí thư Trương này đến với Tân Hải chẳng qua chỉ là bước nhún, thông qua bước nhún này hắn mới có thể thuận lợi nhảy lên bậc kế tiếp.
Hứa Song Kì đương nhiên hy vọng Trương Dương chỉ coi Tân Bình như một bước nhún mà thôi, đối với Trương Dương, nơi này chỉ là một bến dừng chân nhỏ trong con đường quan lộ huy hoàng của hắn, còn đối với Hứa Song Kì, trở thành bí thư huyện ủy Tân Bình lại là mục tiêu mà gã mơ tưởng bấy lâu.
Bí thư ủy chính pháp Chu Tường và Hứa Song Kì đi cùng đường, Chu Tường vội lên tiếng: "Huyện trưởng Hứa"
Hứa Song Kì cười nhìn Chu Tường: "Có chuyện gì vậy?"
Hứa Song Kì gật đầu: " huyện trưởng Hứa, sự việc hỏa hoạn ở cảng Phúc Long đã được điều tra rõ ràng, chỉ là Lý Minh Phương người này vẫn đang xem vào quấy rối."
Hứa Song Kì nói: "Vậy hãy làm tốt công tác đả thông tư tưởng cho người ta, những lời cậu nói hôm nay rất hay, chứa đựng tình cảm, những tâm trạng tinh thần nào có vấn đề? Một người vợ mất chồng, phải biết thông cảm cho họ."
Chu Tường có chút lúng túng: "Việc này đã kéo dài quá lâu, hơn nữa Lý Minh Phương người này cũng thực hơi quá mức. Lần trước chuyện tự treo lên cần trục tự sát đã khiến cho chúng ta khó xử, ảnh hưởng rất xấu, lãnh đạo thị đã gọi điện phê bình tôi một trận, phía tỉnh cũng chú ý đến việc này."
Hứa Song Kì thở dài, sự việc Lý Minh Phương tự sát đã làm nên hành động anh hùng vĩ đại của Trương Dương. Tên tiểu tử này đã được lợi nhiều nhất từ sự việc. Hứa Song Kì nói: "Việc này thực sự đã kéo dài quá lâu, cậu nâng cap chút hiệu suất, nhanh chóng điều tra ra chân tướng, để công chúng được nhìn thấy chứng cớ sự thật, sự việc đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể cố gắng sửa chữa cứu vãn."
Chu Tường đáp: "Tôi rõ rồi!"
Hứa Song Kì nhận thấy hình như Chu Tương còn muốn nói thêm, gã cười hỏi: "Cậu còn muốn nói gì nữa? Đừng có úp úp mở mở nữa, có gì thì nói đi."
Chu Tường nói: "Bí thư Trương và Trình Diễm Đông là bạn bè, rất tin tưởng hắn."
Hứa Song Kì hiểu ra ý của Chu Tường. Chu Tường rõ ràng là đang cảm thấy bất an, nỗi bất an hẳn là từ Trình Diễm Đông, phó bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng công an mới nhận chức, gã này làn chỗ thân tình với Trương Dương, lần này sở dĩ được đến Tân Bình công tác chắc có liên quan trực tiếp với Trương Dương. Đương nhiên cảm thấy bị uy hϊếp lớn nhất chính là Chu Tường, y là bí thư chính pháp ủy. Theo lý mà nói Trình Diễm Đông là cấp dưới của y, nhưng Trình Diễm Đông này lại không hề kép nép dưới trướng y, lúc đến Tân Bình gã đã thể hiện tác phong làm việc độc lập tự cường, làm rất nhiều công chuyện mà không thông báo gì với Chu Tường. Ví như chuyện thϊếp lập trạm cảnh giới ở giao lộ, tiến hành canh gác 24/24h, Trình Diễm Đông không hề thông báo qua với y, mà trực tiếp bàn bạc với Trương Dương.
Hứa Song Kì nói: "Họ quen nhau ngay từ khi còn ở Phong Trạch rồi!"
Chu Tường đáp: "Tôi cảm thấy Trình Diễm Đông con người này rất khó gần. Đến Tân Bình công tác, cậu ta cũng không hề chủ động trao đổi giao lưu với tôi."
Hứa Song Kì cười: "Việc trạm cảnh giới là do cậu ta đề xuất."
Chu Tường nói: "Tôi cũng nhìn thấy trong thành phố, trạm cảnh giới, hầu như giao lộ nào cũng có một trạm, bên trên đèn cảnh sát bật sáng, bên trong lại lắp đặt cả điều hòa lẫn điện thoại, chi phí hẳn là không hề nhỏ, chuyện này không nói, mỗi trạm đều cần có cảnh vệ trực ban, chỉ việc này thôi ít nhất cũng cần tới 4 người. Theo tình hình hiện tại của Tân Bình chúng ta, trong khu vực thành phố chí ít phải tăng thêm 30 người, cả nhân viên trực ban lẫn quản lý chắc khoảng 150 người, hoặc có thể sẽ nhiều hơn thế, số lương chi trả cho lượng nhân viên này thực không hề nhỏ. Nuôi cả một đám người như thế, lại cộng thêm việc duy trì hoạt động của trạm cảnh giới, chi phí hoạt động mỗi năm lên tới 1tr NDT, lúc đầu nghe thì thấy ít, nhưng tổng thu nhập tài chính năm ngoái của huyện chúng ta mới có 85tr, bỏ ra một đống tiền như vậy chỉ để xây dựng những công trình mặt ngoài như này có đáng không?"
Hứa Song Kì không nói gì, miệng hơi nhếch có vẻ rất nghiêm túc.
Chu Tường lại nói tiếp: " vấn đề then chốt nhất là việc này không phải là chuyện đầu tư mang một lần, mà sẽ mở rộng theo diện tích khu thành phố Tân Hải. Đương nhiên trạm cảnh giới sẽ ngày càng nhiều, nhân viên cũng sẽ nhiều lên, chi phí bỏ ra cũng sẽ tăng hơn, huống hồ chúng ta vốn cũng đã có cảnh sát, có đồn công an, nếu lập thêm trạm cảnh giới có phải là gây ra trùng lặp trong chức năng sao? Đây cũng là một kiểu lãng phí."
Hứa Song Kì nói: "Lúc nãy họp sao cậu không nói ra?"
Chu Tường cười đau khổ nói: "Việc bí thư Trương đã định, tôi nói có tác dụng gì chứ? Ông nghĩ anh ta sẽ nghe lời tôi sao?"
Hứa Song Kì nói: "Thường ủy hội là nơi để cho mọi người tự do đưa ra ý kiến, thái độ như này của cậu là không đúng."
Chu Tường đáp: "Sự việc bỏ huyện đổi thành thành phố cũng có nhiều người phản đối đấy thôi, vì sao lại không có ai nói ra hết chứ?"
Hứa Song Kì lại nói: "Hai việc này không giống nhau." Y cũng không nói rõ ràng, vì sao lại không giống nhau? Kì thực đều là do Trương Dương độc đoán chuyên hành.
Chu Tường cũng không e ngại gì trước mặt Hứa Song Kì, gã than thở: "Huyện trưởng Hứa, tôi cũng vì lo lắng cho tương lai của Tân Bình, công trình mặt ngoài này không thể giải quyết được những vấn đề còn tồn tại."
Lúc Tân Bình tổ chức họp thường ủy huyện ủy, phía thị ủy Bắc Cảng cũng tiến hành họp thường ủy như vậy. Hạng Thành bí thư thị ủy Bắc Cảng đã đề cập đến vấn đề Tân Bình bỏ huyện đổi thành phố trong cuộc họp, đơn xin xét duyệt đã được Trương Dương gửi đến tay thị trưởng Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn đã sao chép đơn này và phát cho thường ủy mỗi vị một tờ trước cuộc họp. Bây giờ ai cũng hiểu rõ nội dung đơn xin xét duyệt, phải nói là tờ đơn này không vấn đề gì, bất luận Trương Dương có tính toán gì khi làm việc này nhưng có một điểm không thể phủ nhận rằng: Mục đích của hắn vẫn là vì sự phát triển của Tân Bình.
Hạng Thành cũng khẳng định trước tiên: "Tân Bình sớm muộn cũng sẽ tiến hành việc bỏ huyện đổi thành thành phố, tôi cũng tin rằng, sớm muộn rồi cũng sẽ thành công. Nhưng trong vấn đề chính trị cần phải biết cân nhắc lợi hại, phải có con mắt nhìn xa, không thể dựa vào suy nghĩ bột phát hay sự nông nổi cá nhân để làm việc được! Trước khi làm phải suy xét kĩ lưỡng xem có đem lại lợi ích cho nhân dân, có lợi cho sự phát triển của thành phố hay không. Chúng ta phải làm việc một cách kiên định, không được làm những hạng mục bên ngoài viển vông chỉ để lấy thành tích." Lời lẽ này của Hạng Thành vô cùng nghiêm túc, đây cũng là những lời phát biểu công khai lần đầu tiên về sự việc bỏ huyện đổi lên thành phố của Tân Bình, đưa ra định tính cho sự việc, cho rằng sự việc này là một công trình mặt ngoài viển vông.
Hạng Thành nhấn mạnh phát biểu, làm các thường ủy khác cũng bắt đầu phát biểu náo nhiệt lên, Trần Cương bí thư kỳ ủy là người đầu tiên đứng ngay dậy nói, oán giận của gã đối với Trương Dương xuất phát từ em trai Trần Khải của gã, nếu không phải Trương Dương gian lận thì em trai gã đã không bị lôi khỏi chức ở cục công an huyện Tân Bình, Trần Cương nói: "Tôi xin được phát biểu đôi lời quan điểm của mình về vấn đề bỏ huyện đổi thành thành phố, việc này căn bản rất tốt, tôi nhớ trước đây Tân Bình cũng từng xin duyệt một lần, sau đó không được thông qua, điều này chứng minh các điều kiện của Tân Bình còn chưa đầy đủ. Nay đệ đơn xin xét duyệt chỉ cách lần trước có hai năm, lẽ nào lần này xin vì thời cơ đổi lên thành phố trong hai năm này đã đến, điều kiện đã đầy đủ rồi? Tôi nghĩ chưa chắc, hai năm nay thu nhập tài chính của Tân Bình tăng chậm, bội chi tài chính ở vào mức cao không hạ, cho đến bây giờ tổng thu nhập còn chưa vượt qua mức trăm triệu, một huyện như vậy muốn xin duyệt lên thành phố, khó mà thắng được các khu huyện khác mà thu nhập của họ đã vượt qua mức trăm triệu từ mấy năm trước. Dưới cái tiền đề không có phần thắng như vậy lại tiến hành việc này, thì thật là mù quáng, ỏ huyện lập thành phố không cần chi tiêu sao? Mà chi sẽ là tiền của ai đây? Đương nhiên là tiền của nhân dân, vậy nên trước khi đưa ra quyết định trọng đại nào, các cán bộ chúng ta cũng phải suy xét kĩ lưỡng, không được đưa ra quyết định một cách mù quáng, càng không nên bị lệch lạc vì thành tích."
Trường Hoàng Bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy phát biểu: "Tôi cũng muốn nói một lời, sự việc Tân Bình bỏ huyện đổi lên thành phố không được thảo luận đến trong cuộc họp thường ủy thị ủy. Tức sự việc đã không đúng đắn trong vấn đề trình tự rồi, theo như quy trình quy định phải do hội nghị thường vụ huyện của họ thảo luận rồi đưa ra quyết định, phải thông báo lên thị ủy Bắc Cảng, được họp thường ủy thị ủy thông qua rồi mới thông báo lên tỉnh. Sau khi được phê chuẩn mới được trình lên quốc vụ viện (chính phủ). Tại sao Tân Bình lại có thể bỏ qua phía thị, tỉnh mà trực tiếp gửi đơn xét duyệt lên quốc vụ viên chứ?"