Tưởng Hồng Cương nói: “Đúng là như vậy, Phan Cường thầm yêu Đinh Lâm đã lâu, thấy Đinh Lâm lấy chồng, vì vậy đã làm việc không bằng cầm thú này, sự việc lần này thật sự là một đòn quá nặng với Đinh Lâm, cô gái đó rất ngoan ngoãn, tôi nhìn nó lớn lên mà, không ngờ lại gặp phải bi kịch này.”
Trương Dương cùng thở dài theo: “Bí thư Tưởng, tình hình Đinh Lâm giờ thế nào rồi?”
Tưởng Hồng Cương nói: “Không được tốt lắm, mấy ngày trước đã được đưa đến bệnh viện, ngày mai là ngày mai táng Phùng Kính Quốc, Trương Dương, nếu cậu có thời gian thì cùng đến đó đi, Đinh Cao Sơn gặp được cậu nhất định sẽ rất cảm động.”
Trương Dương nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Được thôi, sáng mai có lẽ tôi sẽ ở Bắc Cảng, tôi và ông cùng đi qua đó.”
Tưởng Hồng Cương giơ tay bắt tay cùng Trương Dương: “Vậy, sáng mai tôi gọi điện thoại cho cậu.”
Trương Dương gật đầu, hắn vốn muốn nói thêm mấy câu với Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương là thường ủy thị ủy, hắn muốn lấy thêm ít thông tin về thành phố từ chỗ Tưởng Hồng Cương, nhưng Tưởng Hồng Cương còn có việc phải làm, sau khi bắt tay với hắn, y đã vội vàng đi mất.
Vì tàu hỏa muộn giờ, nên Thường Hải Tâm chín giờ mới tới được ga Bắc Cảng, bước xuống tàu hỏa, thấy Trương Dương và Chu Sơn Hổ đứng ở khu vực chờ, Thường Hải Tâm mỉm cười bước về phía đó, Chu Sơn Hổ rảo bước đi đến nhận lấy hành lý của cô ấy, sau đó đi đằng trước dẫn đường, Thường Hải Tâm và Trương Dương sánh vai bước đằng sau, Trương Dương cười nói: “Hoan nghênh bí thư Thường đến Tân Hải làm việc!”
Thường Hải Tâm liếc sang phía hắn rồi nói: “Về sau mong bí thư Trương giúp đỡ.”
Ánh mắt hai người chạm phải nhau, trong lòng đều ấm áp, hai người cùng cười.
Trương Dương đã đặt phòng ở khách sạn Tứ Quý Hoa ở Bắc Cảng, đương nhiên là đặt ba phòng, Trương đại quan vẫn chưa đến mực trắng trợn ở chung phòng với Thường Hải Tâm, sau khi sắp xếp xon, ba người đã ăn một bữa cơm đơn giản ở trong khách sạn.
Là một khách sạn năm sao hiếm hoi của Bắc Cảng, điều kiện cơ sở vật chất và cơm canh ở đây đều khá tốt, có điều giá hơi cao một chút.”
Thường Hải Tâm đã về phòng từ sớm, vừa bước vào phòng, đã nhận được điện thoại của Trương Dương, Trương Dương bảo cô mở cửa ban công ra, Thường Hải Tâm cười, cụp điện thoại, rồi khóa trái cửa phòng, sau đó bước về phía ban công, kéo rèm cửa, mở cửa phòng, thì đã nhìn thấy Trương Dương đứng ở trên ban công rồi, phòng của hắn ở ngay bên cạnh, từ ban công bên đó bước qua đây chẳng khó khăn gì.
Thường Hải Tâm nhìn Trương Dương, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh đã là bí thư huyện ủy rồi, mà còn không sửa được cái tật vượt tường thế.”
Trương Dương cười nói: “Chỉ trách bí thư Thường quá hấp dẫn, nếu không tôi cũng chẳng dám mạo hiểm trèo ở tầng 19.”
Thường Hải Tâm cười, vùi đầu vào lòng Trương Dương, ôm chặt lấy người Trương Dương rồi nói: “Trương Dương, em nhớ anh!”
Một câu nói đã đốt cháy nhiệt tình trong lòng Trương đại quan, hắn hôn lấy môi Thường Hải Tâm, hắn hôn lên môi Thường Hải Tâm, bờ môi hai người quện lại với nhau, thoát bỏ quần áo của nhau, rất nhanh sau, Trương đại quan đã đẩy Thường Hải Tâm lên giường, rồi trực tiếp vào thẳng chủ đề, vì đôi chân của Thường Hải Tâm không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột của hắn, nên quặp chặt lấy hắn, Trương đại quan chinh phạt không mệt mỏi, làm cho Thường Hải Tâm trở nên thở gấp gáp, cô cố gắng khống chế bản thân, tránh vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh mà mất đi khống chế, cổ họng phát ra những tiếng rên nho nhỏ, đột nhiên cô ôm chặt lấy người Trương Dương, cơ thể run rẩy không thể khống chế, vì quá sung sướиɠ, nên mắt cô nhắm nghiền, cô cắn chặt lấy môi, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được hết sự sung sướиɠ mãnh liệt do Trương Dương đem đến, cô nhẹ nhàng mở bờ môi, rồi phát ra một tiếng ha! ở bên tai Trương Dương.
Trương Dương sờ vào mặt cô, tay nhẹ nhàng chạm vào bờ môi cô, bị đôi môi ướt của Thường Hải Tâm ngậm lấy. cơ thể của cô nhẹ nhàng động đậy dưới thân người Trương Dương, cánh tay của Trương Dương ôm người cô lên, làm cho cơ thể cô nép càng chặt vào người hắn, khi mới bắt đầu, Thường Hải Tâm còn có thể có chút phản ứng lại, nhưng đến cuối cùng, cô giao tất cả mình cho Trương Dương, để mặc hắn khống chế cơ thể mình, khống chế ý thức mình, từng đợt sóng sung sướиɠ mãnh liệt đã biến đầu óc cô trở nên một màn trống rỗng…
Thường Hải Tâm nằm trong lòng Trương Dương, cảm thấy tiếng thở đều đều của hắn, cảm thấy tiếng trái tim hắn đang đập, tay sờ vào bộ ngực rắn chắc của hắn, cơ thể cô mềm nhũn không còn chút sức lực, chỉ muốn nằm mãi trong lòng Trương Dương thế này, cô nhẹ nhàng nói: “Nhất định có một ngày, em sẽ chết trong tay anh mất.”
Trương Dương cười hà hà: “Không thể nào! Thật ra việc này càng làm sẽ càng trẻ ra.”
Thường Hải Tâm bĩu môi: “Anh thật là lợi hại, em hơi hối hận rồi đấy.”
“Hối hận gì chứ?”
Thường Hải Tâm hơi đỏ mặt, khi ở Đông Giang, còn có Tần Thanh cùng chia sẻ hỏa lực, giờ đây đến Tân Hải, một mình cô đối mặt với Trương Dương, thật sự là không thể chịu nổi hắn, cô ôm lấy người Trương Dương, dụi đầu vào trong lòng hắn: “Anh không phải là ngươi! Không ngờ lại đưa ra quy tắc ngầm cho thuộc hạ nữ của mình.”
Trương đại quan mỉm cười nói: “Chúng ta là một người muốn đánh một người muốn chịu, bí thư Thường, về sau, chúng ta nhất định phải hợp tác, giao lưu nhiều hơn với nhau.”
Thường Hải Tâm mắng: “Anh dùng cách này để giao lưu sao?”
Trương đại quan giở mình đè lên người cô, Thường Hải Tâm nhẹ nhàng a một tiếng, cảm thấy tên này lại tiến công vào cơ thể mình, cô cắn môi: “Em sợ anh rồi…”
Trương đại quan cười nói: “Bí thư Thường, làm việc bên cạnh tôi cảm giác thế nào!”
Thường Hải Tâm chớp mắt nói: “Không còn gì bằng!”
Thể chất của Trương đại quan rất tốt, tám giờ hơn buổi sáng hôm sau đã xuất hiện ở nhà tang lễ thành phố Bắc Cảng, hắn không để cho Chu Sơn Hổ đưa mình đi, mà bảo gã đưa Thường Hải Tâm đi. Còn hắn thì ngồi xe của phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương đến nhà tang lễ.
Buổi sáng ngày hôm đó lất phất mưa, nền trời Bắc Cảng u ám, Tưởng Hồng Cương mặc một bộ tây phục, thật ra, đại đa số người đến tang lễ đều mặc như vậy, Trương đại quan cũng không ngoại lệ, hai người đến chỗ ký tên ký tên, lấy cành hoa trắng, rồi đeo lên trước ngực.
Đinh Cao Sơn mặc một bộ quần áo đen, nghe được Tưởng Hồng Cương và Trương Dương đến, y nhanh chóng bước qua, Tưởng Hồng Cương bước lại, nắm lấy tay Đinh Cao Sơn rồi nói: “Bạn học à, xin chia buồn cùng anh!”
Đinh Cao Sơn thở dài, nắm lấy tay của Tưởng Hồng Cương lắc mạnh, thái độ của y rất bi thương, rồi y lại đi về phía Trương Dương, nắm lấy tay Trương Dương rồi nói: “Bí thư Trương, cảm ơn anh đã đến tham dự tang lễ của Kính Quốc.”
Trương Dương thầm nói, Tưởng Hồng Cương kéo tôi đến, nếu không thì hắn cũng chẳng có quan hệ tốt với Đinh Cao Sơn đến thế này. Trương Dương nói: “Sự việc đã xảy ra rồi, tổng giám đốc Đinh cũng đừng buồn nữa.”
Đinh Cao Sơn gật đầu, lúc này, Đinh Lâm đã đến trước mặt họ với hai người con gái nữa để cảm ơn, Đinh Lâm vốn chuẩn bị quỳ xuống, nhưng đã bị Tưởng Hồng Cương đỡ dậy: “Tiểu Lâm, không cần đâu!”
Việc này rõ ràng là một cú sốc không nhỏ với Đinh Lâm, nét mặt cô trắng bệch, không hề tìm thấy chút màu máu nào. Có điều Trương Dương không nhìn thấy nước mắt từ mắt cô, có lẽ nước mắt đã khô rồi.
Trương Dương nói với Đinh Lâm: “Xin chia buồn!”
“Cảm ơn bí thư Trương!” Đầu óc của Đinh Lâm có lẽ vẫn khá tỉnh táo.
Vì cách lễ truy điệu vẫn còn một lúc, Đinh Cao Sơn đã sắp xếp cho Trương Dương và Tưởng Hồng Cương vào phòng khách quý để nghỉ ngơi, Trương đại quan phát hiện rằng dù ở bất cứ xã hội nào cũng không thể thực hiện được bình đẳng tuyệt đối, ngay cả nhà tang lễ cũng có phòng VIP, có thể chứng minh rằng, dù là sống hay chết đều có sự phân biệt giữa giàu sang và nghèo hèn, VIP là gì cơ chứ? Giờ đây trình độ tiếng anh của Trương đại quan đã có thể nói là có tiến bộ vượt bậc, Very Importan People, nghĩa tiếng anh là người vô cùng quan trọng, nếu như người người đều bình đẳng, thì đâu cần phân con người thành rất quan trọng, không quan trọng, hơi quan trọng chứ? Mặc dù Trương đại quan không hiểu, nhưng điều không thể phủ nhận là, giờ đây hắn đã trở thành Very Important People, tên này nhìn chữ Vip không khỏi nghĩ đến một việc, thế này có phải có nghĩa là hắn đã xa rời quần chúng rồi không?
Trong phòng VIP chỉ có Trương Dương và Tưởng Hồng Cương, vốn dĩ ý của Đinh Cao Sơn là muốn để Tưởng Hồng Cương phát biểu, nhưng Tưởng Hồng Cương đã từ chối uyển chuyển yêu cầu của y, người chết là Phùng Kính Quốc, hôm nay Tưởng Hồng Cương đến chỉ là vì bạn cũ, sau khi tham gia xong lễ truy điệu, y sẽ đi ngay.
Trương Dương thở phào một hơi.
Tưởng Hồng Cương nói: “Có phải là hơi áp lực?”
Trương Dương gật đầu, nhà tang lễ là một nơi âm khí rất nặng nề, hơn nữa, hôm nay lại là một ngày trời mưa âm u, cảm thấy rất nặng nề, Trương đại quan vặn chai nước, uống một ngụm rồi nói: “Thấy cảnh sinh li tử biệt của người khác, thật sự luôn cảm thấy tức cảnh sinh tình.”
Tưởng Hồng Cương gật đầu đầy đồng cảm: “Vì vậy thường nếu không cần thiết, tôi rất ít khi tham dự tang lễ, bởi lẽ tâm lý ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.”
Y móc một bao thuốc ra, đưa cho Trương Dương, Trương Dương lắc đầu, ngụ ý mình không hút thuốc.
Tưởng Hồng Cương hút một điếu, hít vào một hơi, nhổ ra một làn khói, nhìn làn khói bay lên trước mắt, thấp giọng nói: “Thật ra đời người cũng giống như làn khói này, ngoài khói và bụi, đến cuối cùng chẳng còn lại gì cả.”
Trương Dương cười nói: “Câu này của bí thư Tưởng thật có mùi vị của đạo phật.”