Trương đại quan nhân nghĩ tới Lệ Phù bị bắt, lần này mạo hiểm tính mạng đi cứu cô ấy, thật ra nên khiến cho cô ấy sinh cho mình một đứa con để báo đáp, những lời của lão già kia dùng rất thỏa đáng. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Lệ Phù thật sự là một con cọp mẹ khiến cho hắn lo lắng.
Thật ra trên đời này cọp mẹ rất nhiều, Lý Uyển Cơ cũng là một con bên trong không thể nghi ngờ, Trương Dương đối với Lý Uyển Cơ gia nhập vào hành động lần này vẫn là tràn ngập cảnh giác, Lý Uyển Cơ sở dĩ thay đổi đầu nhập Nam Triều Tiên, chính là vì lợi dụng Nam Triều Tiên để báo thù, điểm xuất phát của cô ấy cũng là báo thù, đối phó Lý Ngân Nhật, cô ấy tồn tại khiến cho hành động lần này tràn ngập nhân tố không xác định, Trương Dương cũng không có nhiều lòng tin đối với Lý Uyển Cơ.
Ngũ Đắc Chí làm một lão đặc công tại quốc an công tác nhiều năm, cũng cho rằng Quyền Chính Thái trong hành động lần này bắt đầu dùng Lý Uyển Cơ là quyết định không sáng suốt, tuy rằng hắn không biết Lý Uyển Cơ, thế nhưng từ lần đầu tiên tiếp xúc với Lý Uyển Cơ thì cảm giác được cô ấy rất dễ kích động, mà người phụ trách của căn cứ quân sự Kim Cốc là con trai của Lý Ngân Nhật Lý Xương Phổ, Lý Uyển Cơ nếu có cơ hội đối phó hắn, rất có thể sẽ ra tay, chỉ cần phát sinh tình trạng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến hành động chỉnh thể.
Ngũ Đắc Chí đem lo lắng của mình nói cho Trương Dương, hắn thấp giọng nói: "Nhìn như một đoàn đội, trên thực tế đã có ba loại mục đích khác biệt, ` muốn cứu người, Quyền Chính Thái muốn tư liệu nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh hóa của Bắc Triều Tiên, cướp đi chuyên gia sinh hóa, mà Lý Uyển Cơ cũng muốn báo thù, nếu như cô ấy lợi dụng cơ hội lần này báo tư thù, sẽ cho các người phiền toái rất lớn."
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi cũng có lo lắng như vậy, thế nhưng Quyền Chính Thái tựa hồ vô cùng tín nhiệm đối với cô ấy, còn nói cô ấy là chuyên gia trong phương diện sinh hóa, tác dụng không thể thay thế."
Triệu Thiên Tài nói: "Thật sự muốn hợp tác với bọn họ?"
Trương Dương nói: "Hiện nay mà xem, tôi không có lựa chọn."
Ngũ Đắc Chí nói: "Tôi với cậu cùng đi!"
Triệu Thiên Tài nói: "Tôi cũng đi!"
Trương Dương cười lắc đầu: "Không cần, có Nam Triều Tiên hiệp trợ, triển khai hành động hẳn là sẽ dễ rất nhiều, các người không nên nhúng tay vào chuyện này, tốt nhất mau rời khỏi đây."
Ngũ Đắc Chí nói: "Từ xa chạy đến Bắc Triều Tiên không thể vì du ngoạn.”
Triệu Thiên Tài gật đầu nói: "Cậu hại sợ chúng tôi liên lụy cậu?"
Trương Dương nói: " Kế hoạch hành động của bọn họ là, từ vách núi khe Ưng Sầu bò lên, căn cứ dự báo thời tiết, đêm mai sẽ có mưa tuyết, khí trời như vậy, bò lên vách núi không phải chuyện đùa."
Ngũ Đắc Chí nói: "Quyền Chính Thái tuy rằng hợp tác với cậu, thế nhưng đám người này không thể tin, thế cục của Nam Bắc Triều Tiên vô cùng mẫn cảm, cho dù cậu không muốn tham gia tranh chấp quốc tế, cũng không ôm bất luận mục đích chính trị, nhưng là chuyện này chỉ cần bại lộ, sẽ bị người ngoài phủ cho màu sắc chính trị, có thể sản sinh ảnh hưởng cực kỳ bất lợi đối với cậu."
Trương Dương nói: "Bọn họ không nắm được nhược điểm của tôi đâu." Hắn đối với bản thân mình có lòng tin cường đại.
Ngũ Đắc Chí nói: "Nói chung chuyện này cậu nhất định phải cẩn thận."
Trương Dương nói: "Đêm mai hành động bắt đầu, sẽ gây chấn động không nhỏ, các người nếu như tiếp tục ở lại Nguyên Sơn, thậm chí bên trong Bắc Triều Tiên đều rất nguy hiểm."
Triệu Thiên Tài nói: "Chúng tôi làm sao biết cậu có thể toàn thân trở ra?"
Trương Dương nói: "Chờ tôi tới Nam Triều Tiên, tôi sẽ liên lạc các người."
Khe Ưng Sầu là thâm cốc của núi Kim Cương, dưới khe có nước, hai sườn đều là núi cao, tới gần trong núi Kim Cương, là vách núi chơi vơi, vách núi dốc như đao, thẳng tắp hướng về phía trước hiểm trở vô cùng, cao độ như vậy, địa hình hiểm trở như vậy, cho dù đối với vận động viên leo núi chuyên nghiệp cũng là một loại khiêu chiến thật lớn.
Đêm đó mười giờ, trong mưa gió băng tuyết, Trương Dương và ba gã đặc công Nam Triều Tiên ngồi xuồng, xuôi dòng đi tới địa điểm dự định.
Thôi Tái Nguyên, Lý Uyển Cơ, Triệu Hách ba gã đặc công ai cũng có sở trường riêng, căn cứ theo lời Quyền Chính Thái, bọn họ đều là đặc công ưu tú nhất của Nam Triều Tiên, Trương đại quan nhân quen thuộc chỉ có Lý Uyển Cơ, nếu như Lý Uyển Cơ đều có thể xưng là ưu tú, tiêu chuẩn đặc công của Nam Triều Tiên xem ra thật sự không được tốt lắm.
Ngẩng đầu nhìn vách núi phía trên, Triệu Hách không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hắn là tay súng thiện xạ, người này cũng không hiểu tiếng Trung, bô bô nói một câu, Lý Uyển Cơ thấp giọng phiên dịch nói: "Hắn nói nửa tiếng đồng hồ có thể không lên kịp."
Thôi Tái Nguyên đã chuẩn bị công cụ leo núi, hắn đem công cụ đưa cho Trương Dương, Trương Dương lắc đầu, hắn không cần mấy cái này, dùng tay leo núi mới là điểm mạnh của hắn, đừng nói khe của vách núi này, coi như là tường đồng vách sắt trơn tuột không một điểm bám, hắn vẫn có thể bò lên, Bích Hổ Du Tường không phải luyện không.
Sau khi chuẩn bị, bọn họ bắt đầu hành động, Trương Dương đi phía trước, ba gã đặc công Nam Triều Tiên mệt chết mệt sống leo được năm mươi mét, ngẩng đầu, thấy Trương đại quan nhân đã tới chổ hai mươi mét trên đỉnh đầu, ngồi ở một tảng đá vừa nghỉ ngơi vừa chờ bọn họ. Băng tuyết rất gấp, bất quá Nam Triều Tiên cung cấp trang bị không tồi, tính giữ ấm và không thấm nước đều tốt.
Triệu Hách ghé vào vách núi thở hổn hển, nhìn Trương Dương, hắn khó tin lắc đầu, dùng tiếng Hàn nói: "Hắn là người sao? Dùng tay không leo núi, thật sự là quá khó tin!" Lý Uyển Cơ nói: "Hiện tại các người rõ ràng nguyên nhân nhất định phải hợp tác với hắn chưa."
Thôi Tái Nguyên lúc đi ngang qua Trương Dương, hướng hắn cười cười, dùng tiếng Trung có chút đông cứng nói: "Anh … không đi?" Trương Dương nói: "Bò lên trên chờ các người, không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi, các người lên trước, tôi đuổi kịp các người."
Quyền Chính Thái cho nửa tiếng đồng hồ thời gian cũng không nhiều, trong hiện thực, bọn họ gặp trắc trở rất nhiều, điều kiện khí trời ác liệt, mưa tuyết rơi vào vách núi, không ít đất đá kết băng mà trở nên vừa ướt vừa trơn, vô hình trung tăng thêm độ khó cho bọn họ. Trong lúc gặp phải vài lần nguy hiểm, vẫn là Trương Dương trợ giúp mới thuận lợi vượt qua.
Lúc hừng đông bọn họ rốt cục leo lên tới trên, tới gần tường cao ba mét gần vách núi, trên tường có lưới sắt phòng hộ, cảnh giới trọng điểm của Kim Cốc ở phía trước, bởi vì sau lưng là vực sâu, tình huống bên này tương đối thư giãn.
Thôi Tái Nguyên từ trong túi lấy ra sắt kiềm, dưới sự trợ giúp của Triệu Hách bò lên trên tường cao, cắt phá một cái lổ lớn, sau đó là người thứ nhất từ tường cao trên bò qua, sau đó là Lý Uyển Cơ và Triệu Hách, cuối cùng mới là Trương Dương.
Đèn pha cảnh giới chiếu qua, bọn họ nhanh chóng trốn sau một thùng hàng, thùng đựng hàng nằm khuất bóng với góc đèn pha chiếu vào.
Thôi Tái Nguyên tính toán thời gian đèn pha tuần hoàn một vòng, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, dựa theo kế hoạch của bọn họ, đầu tiên muốn chiếm lĩnh tháp cảnh giới, đem đèn pha rời khỏi vị trí, Trương Dương liền xông ra ngoài, Thôi Tái Nguyên không khỏi ngẩn ra, hắn vốn định tự mình tới làm chuyện này, hắn là thủ lĩnh của ba người, Trương Dương chỉ huy bọn họ vô điều kiện, nhưng căn cứ theo tình huống hiện nay mà xem, Trương Dương tựa hồ không có hứng thú chỉ huy bọn họ, cũng không có nghe theo mệnh lệnh, nếu như không phải trước đó có hợp tác, hắn hiện tại như là đơn đả độc đấu.
Trương Dương mượn bóng đêm yểm hộ bò lên trên tháp cảnh giới, trên tháp có hai gã binh sĩ Bắc Triều Tiên, bọn họ căn bản không có phát hiện Trương đại quan nhân thần không biết quỷ không hay lẻn vào, Trương Dương cũng không ra sát chiêu đối với những binh sĩ Bắc Triều Tiên, xông lên, lặng lẽ điểm trúng huyệt đạo của bọn họ, nhìn bọn họ xụi lơ ngã xuống mặt đất, tốt xấu cũng là hữu hảo lân bang, ra tay phải chừa chút tình cảm.
Trương Dương đắc thủ, thấp giọng thông báo cho Thôi Tái Nguyên.
Thôi Tái Nguyên cho Triệu Hách bò lên trên tháp cảnh giới, ở đây thế thân Trương Dương, lợi dụng tháp cảnh giới, có thể thấy rõ toàn cảnh căn cứ quân sự, tháp cảnh giới phía trước cánh cửa còn phân bố hai người.
Triệu Hách đem súng ngắm lên tháp cảnh giới.
Trương Dương trở lại bên cạnh Thôi Tái Nguyên và Lý Uyển Cơ, lúc trở về, Trương Dương đã thay quân phục Bắc Triều Tiên, đây là lột từ trên người binh sĩ vừa rồi xuống tới.
Thôi Tái Nguyên chỉ chỉ một tòa kiến trúc phía đông nam, thấp giọng nói: "Chỗ đó hẳn là trung tâm nghiên cứu của bọn họ."
Trương Dương quan tâm không phải vũ khí sinh hóa, thấp giọng nói: "Ngục giam ở nơi nào?"
Thôi Tái Nguyên nói: "Trung tâm nghiên cứu trên mặt đất dưới, tôi nghĩ ngục giam ở tầng ngầm."
Bọn họ tản ra teho hình tam giác, do Thôi Tái Nguyên đi trước, Triệu Hách ở tháp cảnh giới khống chế, cấp tốc tới gần hướng trung tâm nghiên cứu.
Lúc còn cách trung tâm nghiên cứu năm mươi mét, Thôi Tái Nguyên ý bảo mọi người dừng chân, trước của trung tâm nghiên cứu có một trạm gác, bất luận kẻ nào ra vào chỗ đó đều không thoát được con mắt của lính gác.
Thôi Tái Nguyên thấp giọng nói: "Gϊếŧ chết lính gác cửa!"
Triệu Hách đã chiếm tháp cảnh giới nên có lợi địa hình, từ vị trí của hắn có thể thấy rõ ràng binh sĩ Bắc Triều Tiên, hắn siết cò súng, đạn từ trong súng ngắm bắn ra cực nhanh, bắn thủng cửa kính thủy tinh, chuẩn xác trúng ngay đầu của tên binh sĩ Bắc Triều Tiên, binh sĩ Bắc Triều Tiên tuy rằng mang mũ sắt, thế nhưng đạn súng ngắm là đặc chế, có năng lực phá giáp, lính gác không kịp kêu một tiếng đã ngã xuống đất.
Vững tin Triệu Hách đắc thủ, Thôi Tái Nguyên và Trương Dương, Lý Uyển Cơ cùng nhau cấp tốc đi tới trước trung tâm nghiên cứu, Thôi Tái Nguyên tiến vào, Lý Uyển Cơ đem máy tính tới gần cửa lớn bẻ khóa mật mã, cấp tốc phá khóa mật mã, mở cửa lớn.
Ba người trước sau tiến vào trung tâm nghiên cứu, vừa rồi đi qua phía trước của, chợt nghe phía trước vang lên bước tiến chỉnh tề, Trương Dương từ tiếng bước chân cũng đã phán đoán ra đối phương có bốn người, Trương Dương hướng Thôi Tái Nguyên làm một thủ thế, ý bảo hắn và Lý Uyển Cơ chờ đợi, mình ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi ra ngoài.
Bốn gã binh sĩ Bắc Triều Tiên chỉ là đang tuần tra, bọn họ thấy Trương Dương đi tới trước mặt ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, một người bên trong dùng tiếng Hàn kêu đầu hàng, không đợi bọn họ làm rõ ràng tình trạng, Trương đại quan nhân trong tay bắn ra bốn đạo kim quang, tứ cây kim khâu bắn vào thân thể của binh sĩ, Trương đại quan nhân đối với kim khâu đâm huyệt đã tới tình trạng tùy tâm sở dục, tuy rằng còn cách một khoảng cách, hắn vẫn có thể khống chế huyệt đạo của đối phương.