Diêm Quốc Đào ý thức được không nên tiếp tục nói chuyện như vậy, y giơ lên tay nhìn đồng hồ một chút, đây là một loại phương thức cự tuyệt uyển chuyển, y đang nói cho Khổng Nguyên, mình không có thời gian nghe hắn nói nhảm.
Khổng Nguyên nở nụ cười, cũng không có tiếp tục nói điều kia nữa, nhẹ giọng nói: "Tôi bây giờ mới chính thức hiểu được, trên đời này duy nhất đáng tin chỉ có thể là chính mình."
Diêm Quốc Đào mỉm cười đứng dậy: "Trưởng ban Khổng, tôi đi trước."
Khổng Nguyên gật đầu, chờ khi Diêm Quốc Đào đi xuống chòi nghỉ mát, y bỗng nhiên nói: "Anh có nghe nói bí thư Kiều cũng bị bệnh hay không?"
Bước chân của Diêm Quốc Đào dừng lại một chút, bất quá y lập tức tiếp tục đi về phía trước, giả ra bộ dạng căn bản không có nghe thấy câu đó, nhưng không thể nghi ngờ những lời này gây cho Diêm Quốc Đào sự rung động rất lớn.
Diêm Quốc Đào biết Kiều Chấn Lương không sinh bệnh, ý của Khổng Nguyên cũng không phải ở chỗ này.
Trên đường trở về phòng làm việc, Diêm Quốc Đào thủy chung suy nghĩ chuyện này, Diêm Quốc Đào cũng không xem trọng hành trình tới kinh thành lần này của Kiều Chấn Lương, chuyện của Kiều Bằng Cử đã xảy ra một đoạn thời gian rồi, đến bây giờ cũng không có thấy dấu hiệu dẹp loạn, nói cách khác Kiều gia tại trên phương diện đối phó cũng không phải đặc biệt có tác dụng, thay lời khác mà nói, chính là đối thủ không thể nghi ngờ đánh cho Kiều gia một đòn trở tay không kịp, hiện tại Kiều lão vẫn đang là nguyên lão đức cao vọng trọng, thế nhưng hắn dù sao đã lui xuống rồi, theo thời gian lui xuống càng lâu, lực ảnh hưởng của hắn trong Đảng cũng dần dần suy yếu, Khổng Nguyên nói không sai, trước khi Kiều lão rút lui, tuyệt đối không có người dám hướng Kiều gia phát ra kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy.
Diêm Quốc Đào ngồi ở bên trong phòng làm việc của mình, nhiều lần nhớ lại phiên đối thoại giữa mình và Khổng Nguyên, từ sau khi Kiều gia gặp phải phiền phức, Diêm Quốc Đào thủy chung bị vây trong trạng thái lo nghĩ, y lo lắng vì số phận của Kiều gia, càng lo lắng cho tiền đồ chính trị của mình, nếu như Kiều Chấn Lương ngã xuống, như vậy thời gian tới y sẽ không có bất luận cái tiền đồ gì đáng nói.
Một mình trầm tư gần nửa tiếng đồng hồ, Diêm Quốc Đào rốt cục cầm lấy điện thoại, gọi tới số điện thoại của Kiều Chấn Lương.
Thanh âm của Kiều Chấn Lương có chút uể oải: "Quốc Đào, có việc gì sao?"
Diêm Quốc Đào trước sau như một khiêm cung nói: "Bí thư Kiều, lúc nào ngài trở về? Gần đây ở Bình Hải có rất nhiều lời đồn."
Kiều Chấn Lương có chút không nhịn được nói: "Biết là lời đồn thì cậu không cần phải đi nghe." tâm tình hiện tại của y rất kém cỏi, lời nói này của Diêm Quốc Đào vừa vặn là lời y không muốn nghe.
Diêm Quốc Đào nói: "Bí thư Kiều, ngài không có việc gì chứ?"
Kiều Chấn Lương thở dài tại trong điện thoại: "Quốc Đào, gần đầy thân thể của tôi không được tốt lắm." Kiều Chấn Lương nói đến đây thì không có tiếp tục nói nữa, y cho rằng có một số việc không cần phải hướng Diêm Quốc Đào giải thích: "Quốc Đào, cậu an tâm công tác đi, có việc gì thì tôi sẽ liên lạc với cậu." Y nói xong liền cúp điện thoại.
Diêm Quốc Đào kinh ngạc nắm điện thoại, nghe thanh âm tút tút đều đều, cả mấy phút cũng không có ngắt điện thoại, Kiều Chấn Lương chủ động nói thân thể không tốt lắm, có ý tứ gì? Hắn đến tột cùng là có ý tứ gì? Những lời này đến tột cùng là truyền tín hiệu gì đến chính mình chứ? Diêm Quốc Đào có loại cảm giác tòa nhà cũng nghiêng ngả.
Tống Hoài Minh cũng không phải lần đầu tiên thay mặt chủ trì hội nghị Thường ủy Tỉnh, nhớ lại lần trước tại lúc Cố Duẫn Tri chủ chính Bình Hải, nhìn biểu tình phức tạp của các vị Thường ủy, Tống Hoài Minh trong lòng âm thầm cảm thán, mỗi lần đối mặt với lúc phong vân biến động, chính là giai đoạn khó qua nhất đối với đám người bọn họ này, Tống Hoài Minh ngày hôm nay mời dự họp cái hội nghị Thường ủy này, mục đích thật sự chính là vì làm an ổn lòng quân.
Tống Hoài Minh trước tiên nhằm vào công tác sắp tới làm tổng kết, sau đó tiến hành công tác nhắc nhở, trong đó không thể tránh né nhắc tới một việc chính là Khổng Nguyên, vấn đề của Khổng Nguyên đã bị báo cáo đến trong Ủy ban Kỷ luật, ở trên chưa phái người mới xuống nhậm chức, công tác của Ban Tổ chức tạm thời do Phó Trưởng ban Ban tổ chức Đậu Minh phụ trách.
Tống Hoài Minh cũng không có nhắc tới chuyện của Kiều Chấn Lương, vào thời khắc mẫn cảm này bất luận xử lý cái chuyện gì đều cần thận trọng, Tống Hoài Minh nói: "Trong đoạn thời gian gần đây, Bình Hải xảy ra một việc, thế nhưng tôi tin tưởng, bất luận cái chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc phát triển Bình Hải, tôi mong muốn mọi người rõ ràng chức trách của mình, vì sao các anh muốn tới Bình Hải? Đảng và quốc gia cho anh chức vị này là muốn anh làm cái gì? Bên ngoài nổi gió cũng được, trời mưa cũng được, nhưng dân chúng vẫn còn phải tiếp tục sống, chúng ta còn tại vị một ngày thì không được làm họ thất vọng trong công tác của mình, không được làm thất vọng sự tín nhiệm của quốc gia và nhân dân, những lời này nghe lên thì rất lớn, thế nhưng lớn cũng không phải là khó làm được, tôi muốn hỏi mọi người một vấn đề đơn giản, ở trong lòng mỗi người các anh đang quan tâm nhất là cái gì?"
Không ai trả lời vấn đề của Tống Hoài Minh, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến hầu như cả một cái kim rơi xuống cũng đều có thể nghe được.
Tống Hoài Minh nói: "Tôi biết vấn đề này cũng không tiện trả lời, trong lòng mỗi người đều có đáp án của chính mình, có người quan tâm nhất chính là gia đình, có người quan tâm chính là quyền lực, còn có người quan tâm nhất chính là sinh mệnh và khỏe mạnh, thế nhưng tôi mong muốn mọi người đang ngồi ở đây có thể cho tôi đáp án là, chúng ta quan tâm nhất là quốc gia của chúng ta, nhân dân của chúng ta." Tống Hoài Minh nói xong lời nói này, dừng lại một hồi, ánh mắt của y đảo qua trên mặt từng người, Tống Hoài Minh nói: "Tôi nói nghe lên có vẻ hót như khướu, có lẽ có người cho rằng, tôi nói rất hay, thế nhưng chính tôi chưa chắc đã làm được." Thanh âm của Tống Hoài Minh đột nhiên tăng lên: "Tôi làm được! Được người ủy thác, trung thành làm việc! Tổ tiên chúng ta đã sớm nói qua nói như vậy, đây là một cái đạo lý đối đãi tối thiểu, những người chúng ta, đều la được bách tính ủy thác. Là sự phó thác đến từ quốc gia, chúng ta phải làm gì? Muốn lấy cái gì làm trọng? Đạo lý này, tôi nghĩ không cần nói rõ với mọi người."
Tay phải của Tống Hoài Minh có lực phối hợp quơ lên trên hư không, y lớn tiếng nói: "Tôi nhìn ra được, có một số người tỏng lòng đang rất thấp thỏm, bởi vì gần đây phát sinh một việc mà trở nên lo được lo mất, theo ý tôi, đây là không có đem dân chúng đặt ở vị thứ nhất, anh sợ cái gì? Tại vị một ngày, anh không được làm người dân thất vọng, anh phải kiên định làm tốt chuyện của dân chúng, không phải là nghĩ tới tranh đấu giành quyền lực, không phải là nghĩ tới phong vân biến động trên chính trị sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với anh, quốc gia và nhân dân cần chính là kiên định làm việc, không phải cần chính trị gia lại càng không phải cần kẻ âm mưu!"