Y Đạo Quan Đồ

Chương 856-3: Phiền phức lớn (3)

Kiều Chấn Lương nhìn ra sự do dự của y: "Nói đi, không sao đâu!"

Diêm Quốc Đào nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt đã nắm được, Bằng Cử trong chuyện này không thoát được quan hệ, tôi cho rằng, trước khi tình thế chuyển biến xấu thêm một bước, lập tức đưa ra ứng phó."

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi không liên hệ được với nó."

Diêm Quốc Đào nói: "Bằng Cử đã xảy ra vấn đề rồi, chuyện này chỉ có thể đẩy cậu ta ra, nhưng ngài đừng quên, Mộng Viện ở Bình Hải cũng có sinh ý, trường phong ba này rất có thể sẽ lan đến cô ta."

Kiều Chấn Lương gật đầu: "Mộng Viện làm việc ổn trọng, nó không có vấn đề gì đâu."

"Bất kể có vấn đề hay không, người dân cũng sẽ không tin, chuyện của Bằng Cử tất nhiên sẽ tạo thành nguy cơ đên sự tín nhiệm của ngài, bí thư Kiều, thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này phải quyết định thật nhanh, nếu bỏ lỡ tiên cơ, chỉ sợ sẽ lọt vào công kích mãnh liệt hơn của đối thủ."

Kiều Chấn Lương nói: "Danh dự cả đời của tôi đã bị hủy trong tay thằng khốn nạn này rồi!"

Kiều Bằng Cử cuối cùng cũng gọi điện thoại về, gây ra phiền phức lớn như vậy, hắn không dám đối mặt với cha và ông nội, mà gọi cho em gái Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nghe thấy giọng nói của anh trai, mắt lập tức ửng đỏ: "Anh, anh đang ở đâu? Vì sao phải tắt máy? Vì sao phải làm như vậy, anh có biết cả nhà rất lo lắng cho anh không?"

Giọng nói của Kiều Bằng Cử có chút khàn khàn: "Mộng Viện, anh rất khỏe, anh không ở Hongkong, anh cũng không thể về nước, trước khi chuyện này bình ổn anh tuyệt đối không thể trở về."

Kiều Mộng Viện rưng rưng nói: "Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói ra đi, em có thể giúp anh, mọi người trong nhà có thể giúp anh."

Kiều Bằng Cử nói: "Tên vương bát đản Ông Lương Vũ đã đâm anh một đao, sau lưng hắn có người sai khiến, chuyện này không phải nhằm vào anh mà là Kiều gia chúng ta." Kiều Bằng Cử coi như vẫn bình tĩnh, đả kích bất gờ không hề khiến hắn rối loạn.

Kiều Mộng Viện sau khi chuyện này phát sinh không lâu cũng đã đoán được điểm này, nhưng khi Kiều Bằng Cử ý thức được thì đã muộn, đại cục đã thành, hắn đã lấn sau vào cái bẫy rồi.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh, anh đang ở đâu?"

Kiều Bằng Cử nói: "Mộng Viện,anh không thể nói cho em biết được, em cũng đừng thử điều tra nơi chốn của anh, anh không còn đường lui nữa rồi, anh không sao, giúp anh nói tiếng xin lỗi với ông nội và cha."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh, chỗ tiền mà anh nợ em giúp anh trả, em tin nhất định có thể trả được."

Kiều Bằng Cử nói: "Bọn họ không phải vì tiền mà đến, hợp tác với Ông Lương Vũ, anh một mực lưu lại một tâm nhãn, đại quyền tài chính bị anh nắm trong tay, chỉ là bởi vì sự tín nhiệm của hắn đối với anh đã mê hoặc anh. Anh cũng không ngờ hắn căn bản không phải là vì tiền mà đến, hắn chỉ là đang lập bẫy, lập bẫy kéo anh vào. Hiện tại việc đút lót bị phanh phui căn bản không liên can tới anh, tất cả đều là hắn làm, anh quả thực cũng tham dự vài lần tụ hội của họ, nhưng anh đối với chuyện đút lót của hắn hoàn toàn không biết gì cả."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể giải quyết được."

Kiều Bằng Cử nói: "Mộng Viện, anh bị chơi đau rồi, anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, anh sẽ nghĩ biện pháp tìm được Ông Lương Vũ, bức hắn bức hắn nói ra chân tướng sự thật!"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh, anh đừng tiếp tục mạo hiểm, anh không thể gặp chuyện không may gì được!"

Kiều Chấn Lương ngồi trong phòng khách, Mạnh Truyền Mĩ mặt mày lạnh tanh đi qua người y, bước về sảnh thuộc về bà, giống như căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của Kiều Chấn Lương.

Kiều Chấn Lương chờ ba tà đi qua, cuối cùng không nhịn được nói: "Bà có nhìn thấy tôi không?"

Mạnh Truyền Mĩ không để ý đến y, tiếp tục đi tới trước. Kiều Chấn Lương lớn tiếng nói: "Bà có biết trong nhà đã xảy ra chuyện hay không? Bà có biết hay không con trai bảo bối của bà đã gây họa lớn không?"

Mạnh Truyền Mĩ cuối cùng cũng đứng lại, lạnh lùng nói: "Rất nghiêm trọng ư?"

Kiều Chấn Lương đi tới, cầm tay Mạnh Truyền Mĩ, đột nhiên giật lấy lần tràng hạt trong tay bà ta, sau đó dùng hết toàn lực kéo một cái, kéo đứt lần tràng hạt, hạt châu bay tứ tung khắp nơi.

Mạnh Truyền Mĩ lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng hạt lên một.

Kiều Chấn Lương vô cùng đau đớn nói: "Và vì sao biến thành như vậy? Và vì sao chẳng quan tâm gì tới cái gia đình này, từ sau khi tôi cưới bà, tôi có chỗ nào không phải với bà?"

Mạnh Truyền Mĩ quỳ trên mặt đất, cẩn thận tìm kiếm những tràng hạt rơi mất, vẻ mặt của bà ta đạm mạc bình tĩnh, tình tự của bà ta giống như không chịu một chút ảnh hưởng nào. Sau khi và ta nhặt lên tất cả lần tràng hạt, cầm trong tay đi về phía đường, đặt lần tràng hạt lên bàn thờ, còn mình thì quỳ trên bồ đoàn cung kính tụng niệm Phật kinh, khẩn cầu Phật tổ lượng giải.

Kiều Chấn Lương bước vào, y tóm lấy lư hương trên bàn.

Mạnh Truyền Mĩ ý thức được y muốn làm gì, thần kinh của bà ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thét lên ngăn Kiều Chấn Lương lại.

Kiều Chấn Lương tay cầm lư hương, trên khuôn mặt trướng giờ luôn hiền lành lộ ra vẻ thô bạo chưa từng có, giống như một con dã thú gầm lên: "Tôi muốn đập vỡ tất cả, tôi muốn bà quay trở về với hiện thực!"

Mạnh Truyền Mĩ tóm chặt lấy hai tay y: "Anh đập chết tôi đi, anh trước tiên đập chết tôi đi."

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi nếu muốn gϊếŧ bà thì hai mươi bảy năm trước đã gϊếŧ rồi!"

Đồng tử của Mạnh Truyền Mĩ bởi vì kinh hãi mà phóng to ra, bà ta ra sức lắc đầu, điên cuồng nói: "Anh là một tên ngụy quân tử, anh hận tôi, anh vẫn luôn hận tôi."

"Tôi nếu hận bà thì vì sao phải chịu dựng khuất nhục nhiều năm như vậy!" Da thịt trên mặt Kiều Chấn Lương bởi vì đau khổ mà run rẩy kịch liệt, điều này khiến cho vẻ mặt của y càng khủng bố hơn.

Mạnh Truyền Mĩ nói: "Bởi vì anh phải nghĩ tới danh dự của Kiều gia các anh, anh không cần tình cảm, nhưng anh để ý tới sĩ đồ của anh, Kiều gia các anh chỉ nghĩ tới mặt mũi của mình, cho nên anh có thể ở trước mặt người ta sắm vai một người chồng tốt, sống với một người mà anh căn bản không yêu hơn hai mươi năm, có thể ở trước mặt đứa con gái không phải của mình sắm vai một người cha tốt, đúng là làm khó anh rồi, anh diễn hai mươi bảy năm, mỗi khi Mộng Viện gọi anh là cha, tim anh có phải là đang nhỏ máu không.."

"Bà câm miệng lại!" Kiều Chấn Lương đã mất lý trí, y giơ tay lên, tát cho Mạnh Truyền Mĩ một cái lăn ra đất, sau đó y tóm lấy lư hương, dùng hết lực lượng toàn thân ném vào tượng phật ở phía trước, tượng phật vỡ tan, tàn hương bay khắp cả phật đường, Kiều Chấn Lương đứng trong ánh sáng ảm đạm, trên mặt y tràn ngập vẻ bi thương khó có thể hình dung được. Y tựa hồ nghe thấy phía sau có động tĩnh, xoay người lại, nhìn thấy con gái mặt đầy lệ đang đứng ngoài cửa, nội tâm Kiều Chấn Lương hoàn toàn vỡ nát, y không còn trấn tĩnh được nữa, thất hồn lạc phách nói: "Mộng Viện..."

Kiều Mộng Viện che miệng, vừa khóc vừa lắc đầu, những lời nói vừa được nghe lúc mới rồi khiến thế giới của cô ta trong nháy mắt như sụp đổ, cô ta xoay người chạy ra ngoài.

Kiều Chấn Lương gọi tên con gái rồi đuổi theo.

Mạnh Truyền Mĩ quỳ ở đó, thu nhặt những mảnh vở của tượng phật, không cẩn thận bị đứt tay, máu đỏ chảy ra, hòa với tàn hương không ngừng rơi xuống, phác ra một đồ án khiến người ta kinh sợ.

Kiều Mộng Viện không biết làm thế nào mà chạy ra khỏi nhà trong đầu cô ta hoàn toàn trống rỗng, cô ta nghe rõ cuộc đối thoại của cha mẹ, nếu như thời gian có thể quay lại, cô ta thà mình không xuất hiện ở ngoài cửa phật đường,, người ta khi đang đau khổ luôn muốn tìm một chỗ để trốn tránh, nhưng Kiều Mộng Viện lại không biết mình nên chạy đi đâu? Trời đất tuy lớn, nhưng đâu mới là chỗ mà cô ta nên đi.

Kiều Mộng Viện chỉ lo cắm đầu chạy như điện, suýt nữa đυ.ng phải ô tô phía trước, may mắn đối phương giậm phanh đúng lúc, Kiều Mộng Viện mặt đẫm nước mắt ngẩng lên, cô ta nhìn thấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên bên trong xe.

Trương Dương chưa bao giờ thấy vẻ mặt bi thương tuyệt vọng như thế này của Kiều Mộng Viện,

Kiều Mộng Viện muốn chạy trốn, lại bị Trương Dương tóm được.

Sở Yên Nhiên cũng xuống xe, tuy rằng cô ta và Kiều Mộng Viện không quen nhau lắm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Mộng Viện như vậy, lập tức trong lòng thấy thương xót. Sở Yên Nhiên ôn nhu nói: "Mộng Viện, đừng khóc, có gì nói cho chúng tôi nghe thử xem."

Kiều Mộng Viện vô lực bổ nhào vào lòng Sở Yên Nhiên, năm trong lòng cô ta khóc rấm rức.

Trương Dương nhìn về phía Kiều gia, thấy Kiều Chấn Lương, trong ánh mắt của vị bí thư tỉnh ủy này là vẻ đau khổ và bi thương, Trương Dương chỉ chỉ vào Kiều Mộng Viện rồi lại vỗ vỗ vào ngực mình, thông qua động tác này bảo Kiều Chấn Lương cứ yên tâm, hắn sẽ chiếu cố tốt cho Kiều Mộng Viện.

Kiều Chấn Lương gật đầu, y rất muốn cười một cái, nhưng tâm tình của y hiện tại bất kể là như thế nào cũng không thể không cười nổi nữa rồi.

Nhìn Trương Dương và Sở Yên Nhiên đưa Kiều Mộng Viện lên xe, lái xe rời khỏi viện gia thuộc tỉnh ủy, tâm tình của Kiều Chấn Lương yên ổn hơn một chút, một quan viên đi qua cửa nhà y cung kính chào: "Bí thư Kiều!"

Kiều Chấn Lương miễn cưỡng mỉm cười, tim y dần dần khôi phục tiết tấu bình thường. Y ý thức được, mình vẫn phải sống thật kiên cường, mình phải tiếp tục mang bộ mặt giả dối mà sống.

Kiều Chấn Lương về tới phật, nhìn thấy vợ đã nhặt lại tất cả mảnh vỡ của tượng phận, muốn khôi phục lại hình dạng trước đây của phật tượng phật tượng, mượn ánh sáng mờ mờ, Kiều Chấn Lương nhìn thấy ánh lệ trong hai mắt của Mạnh Truyền Mĩ.

Kiều Chấn Lương lạnh lùng nói: "Thứ đã vỡ rồi thì vĩnh viễn không thể quay về hình trạng xưa được, bất kể bà làm như thế nào, đến cuối cùng vẫn lưỡng bại câu thương."

Mạnh Truyền Mĩ nuốt lệ mà bà ta gằn từng chữ: "Kiều Chấn Lương, tôi muốn ly hôn với anh!"

Kiều Chấn Lương chậm rãi gật đầu nói: "Tùy tiện, và vĩnh viễn nhớ kỹ một chuyện cho tôi, con trai là của tôi, con gái cũng là của tôi, nếu bà mang Mộng Viện đi, tôi sẽ bắt bà phải trả lại tất cả những gì bà nợ tôi trong hai mươi năm! Tôi sẽ bắt bà trả giá đắt vì chuyện bà đã làm lúc trước."

Nước mắt dọc theo khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Truyền Mĩ chậm rãi chảy xuống, từng giọt rơi xuống mặt đất, khiến cho tàn hương vừa mới bình ổn lại bốc lên, bà ta nói khẽ: "Tình yêu của tôi đối với con gái không kém gì anh, nếu không phải là vì Bằng Cử tôi đã sớm rời khỏi cái nhà này rồi, tôi thừa nhận, tôi có lỗi với anh, nhưng hai mươi bảy năm này, tôi đóng vai người vợ, anh không lúc nào là không sỉ nhục giày vò tôi, tôi chịu đủ rồi, cho dù là trừng phạt thì tôi cũng chịu đủ rồi! Mộng Viện không về anh, anh căn bản là không thương nó, anh muốn đem cừu hận của tôi gieo lên người nói, anh muốn con gái của tôi tiếp tục chịu loại tra tấn này."

" Câm mồm!" Kiều Chấn Lương giận dữ hét, y giống như một con sư tử gầm lên, chỉ vào trán Mạnh Truyền Mĩ: "Bà nhớ kỹ cho tôi, Mộng Viện là con gái của tôi, không ai có thể mang nó đi khỏi Kiều gia!"

Mạnh Truyền Mĩ lẳng lặng nhìn y: "Anh có quan tâm tới nó không? Anh chỉ quan tâm tới thanh danh của anh, vinh dự của Kiều gia, những chuyện khác anh có quan tâm không?"