Hắn nghe thấy tiếng thở đều đều chầm chậm của Sở Yên Nhiên, giả vờ ngủ ư? Đối diện với Sở Yên Nhiên, đối diện với vị vợ chưa cưới này của mình, Trương đại quan chợt cảm thấy do dự, tay hắn nhẹ nhàng cho vào trong áσ ɭóŧ của Sở Yên Nhiên, sờ vào da thịt mềm mại của cô ấy, hai tay của Trương Dương cuối cùng đã chạm đến chỗ cao nhất trên ngực cô ấy, Sở Yên Nhiên đang ngủ giờ đây cũng thở gấp hơn rõ rệt. Cô tóm lấy tay Trương Dương qua lớp áo, rồi nói nhỏ: “Không được động đậy linh tinh.”
Trương Dương nắm lấy hai quả mềm mại ấm áp, rồi thấp giọng nói: “Em nói xem, chúng ta có nên…”
Sở Yên Nhiên ngáp một hơi rồi nói: “Em mệt rồi, ngoan đi nào, đừng nghịch nữa, em thật sự phải ngủ rồi, anh đã nói anh sẽ không ức hϊếp em, em tin anh!”
“Vậy thì em bảo anh làm gì?”
“Giúp em làm ấm giường!”
Sở Yên Nhiên quay người, vùi đầu vào ngực Trương Dương và ngủ thật, Trương đại quan ôm lấy cơ thể của Sở Yên Nhiên, thấp giọng tự nói với mình: “Giúp em làm ấm giường? Ngay cả bản thân anh còn không tin tưởng chính anh!”
Nhìn Sở Yên Nhiên đang ngủ say, bờ môi Trương Dương nở ra một nụ cười mãn nguyện, lúc này, cảnh giới của Trương đại quan đột ngột dâng cao, hắn đã bỏ qua suy nghĩ lúc đầu, nha đầu này rõ ràng là đang thử thách hắn, Trương đại quan rất tỉnh táo, nếu như hắn đòi, thì Yên Nhiên nhất định sẽ không từ chối, nhưng hắn đã đợi đến bốn năm, thì hà tất gì phải để ý đến buổi tối hôm nay.
Buổi sáng, Sở Yên Nhiên dậy rất sớm, nghe thấy tiếng ngáy ngọt ngọt của Trương Dương, có thể cô hơi động đậy, thì chạm vào đúng bộ phận đang ngóc lên của tên này, mặt cô hơi đỏ, cô bò dậy, mặc quần áo cẩn thận, rồi đi ra ngoài.
Trương đại quan mắt nhắm mắt mở, thấy cơ thể yêu kiều của Sở Yên Nhiên, liền thầm nghĩ: “Thử thách anh sao? Anh đây là một đảng viên, ý chí cách mạng còn bền hơn vàng!”
Từ Lập Hoa là người dậy sớm nhất, đang chuẩn bị nấu bữa sáng trong bếp, sau khi Sở Yên Nhiên đánh răng rửa mặt xong, cô bước đến, rồi gọi một tiếng dì ơi.
Từ Lập Hoa mỉm cười nhìn Yên Nhiên: “Yên Nhiên, sao cháu dậy sớm vậy?”
Một câu nói tưởng chừng rất bình thường, nhưng lại làm cho Sở Yên Nhiên càng đỏ mặt hơn.
Sở Yên Nhiên nói: “Dì ơi, để cháu giúp dì làm cơm!”
Từ Lập Hoa mỉm cười gật đầu, bà bắt đầu làm bánh chẻo, Sở Yên Nhiên đứng một bên giúp đỡ, Từ Lập Hoa vừa nấu cơm vừa kể những chuyện của Trương Dương hồi còn nhỏ cho cô ấy nghe, Sở Yên Nhiên nghe rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại cười khanh khách.
Từ Lập Hoa nói đầy cảm thán: “Con trai ba từ nhỏ đã mệnh khổ rồi, có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân nó, người làm mẹ như dì chẳng có bản lĩnh gì, chẳng giúp gì được cho nó hết.”
Sở Yên Nhiên lắc lắc đầu nói: “Dì ơi, dì đừng nói vậy, nếu như không có dì yêu thương chăm sóc anh ấy nhiều năm như vậy, thì anh ấy cũng sẽ không có được những thành tích đến thế, từ nhỏ cháu đã mất mẹ, cháu biết rằng mùi vị của việc thiếu tình mẹ là thế nào.”
Từ Lập Hoa đau lòng nhìn Sở Yên Nhiên, rồi nhẹ nhàng nói: “Yên Nhiên, về sau cháu cứ coi ta là mẹ của cháu!”
Sở Yên Nhiên vì câu này của Từ Lập Hoa mà vành mắt hơi đỏ, cô nhẹ nhàng gật gật đầu, một lúc sau, mới nói nhỏ: “Mẹ ơi!”
“Ừm!” Từ Lập Hoa xúc động nắm lấy tay của Sở Yên Nhiên.
“Ôi chà, mới không gặp một lúc,mà đã gọi cả là mẹ rồi!” Du Mỹ Liên không biết đi vào từ bao giờ, Sở Yên Nhiên xấu hổ đến độ mặt đỏ bừng.
Từ Lập Hoa trừng mắt nhìn Du Mỹ Liên: “Mỹ Liên, con đừng nói linh tinh!”
Du Mỹ Liên cười khanh khách: “Vốn dĩ đã nên gọi là mẹ rồi, tối qua chẳng phải mẹ đã cho cô ấy tiền để thay đổi xưng hô rồi sao?” Câu này nói đầy chua chát, nghĩ đến 10000 tệ đó, đây không phải là thứ mà cô ta được hưởng.
Từ Lập Hoa nói với Sở Yên Nhiên: “Yên Nhiên, cháu kệ chị ấy, bà chị này của cháu, nghĩ gì nói nấy, miệng chẳng giữ được chuyện gì.”
Sở Yên Nhiên cười.
Du Mỹ Liên nói: “Yên Nhiên, mẹ chúng ta yêu em nhất đấy, về sau sau khi đã chính thức vào nhà này, chắc chắn chị bị ra rìa rồi!”
Sở Yên Nhiên nói: “Chị à, sao lại thế được, vừa nãy mẹ còn khen chị với em rằng chị nhanh nhẹn tháo vát, rất tốt bụng hiền thục nữa kìa!” Từ Lập Hoa không nói như vậy, câu này của Sở Yên Nhiên rõ ràng đã thể hiện rằng cô ấy rất biết cách ăn nói.
Từ Lập Hoa ngày càng thích người con dâu này, Du Mỹ Liên nghe thấy Sở Yên Nhiên nói vậy, liền cười khanh khách: “Yên Nhiên, em đừng lừa chị, mẹ không bao giờ khen chị như vậy đâu.”
Từ Lập Hoa nói: “Vừa sáng ra đã đến đây ăn nói lung tung rồi, Mỹ Liên, mau giúp mẹ hấp cơm, gọi mọi người dậy ăn sáng đi.”
Trương Dương vốn tưởng rằng, Sở Yên Nhiên sẽ không thích ứng được với gia đình này của hắn, nhưng thấy Sở Yên Nhiên sống rất hài hòa với tất cả mọi người, hắn rõ ràng cảm thấy rằng trong thời gian Sở Yên Nhiên rời đi này, cô đã trở nên trưởng thành rất nhiều, không tùy tiện như trước kia nữa, cô đã biết cách làm thế nào để giữ được đại cục, biết cách suy nghĩ cho người khác.
Dù là ăn cơm, nhưng cái miệng của Du Mỹ Liên vẫn hoạt động đủ công suất: “Đúng rồi, yên Nhiên, bao giờ thì em và Trương Dương định kết hôn chính thức vậy.”
Một miếng cơm Trương Dương vừa nuốt vào miệng, ngay lập tức bị câu này làm cho suýt nghẹn.
Sở Yên Nhiên nói: “Em không biết, em nghe theo anh ấy thôi!” Hay rồi, một câu nói, đổ hết mọi việc lên đầu Trương Dương.
Trương đại quan nói: “Đang suy nghĩ về việc này, lần này chúng em đến Đông Giang rồi sẽ thương lượng!”
Từ Lập Hoa nói: “Còn thương lượng gì nữa? Các con đã quen nhau nhiều năm vậy rồi, hai đứa không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải cưới hỏi rồi, hay là thế này, đợi đến trước tết năm nay, mẹ và chú Triệu của con sẽ đến Đông Giang một chuyện, rồi nói chuyện này với cha của Yên Nhiên.”
Giờ đây Từ Lập Hoa rất hài lòng với cô con dâu này, vì vậy, bà rất chủ động về việc kết hôn, giờ đây bà không còn suy nghĩ gì về vấn đề địa vị nữa, mặc dù Sở Yên Nhiên là con nhà quan, nhưng trên người cô chẳng có vẻ gì là kiêu ngạo cả, cô rất hiền thục, thông tình đạt lý, cô gái như thế này biết tìm ở đâu chứ?
Trương Dương cười nói: “Mẹ à, mẹ đừng vội, hay là thế này, để con đến Đông Giang hỏi ý kiến của chú Tống xem thế nào!”
Sở Yên Nhiên thấy Trương Dương nói vậy, ánh mắt tỏ ra thất vọng.
Trên đường đến Đông Giang, Sở Yên Nhiên nói rất ít, Trương Dương cảm thấy sự khác thường này của cô ấy, liền nhẹ nhàng nói: “Sao thế, em không vui à?”
Sở Yên Nhiên lắc đầu: “Không, em khỏe lắm!”
Vừa mới ra khỏi Xuân Dương không lâu, trời đã bắt đầu có tuyết, tuyết rất nhanh nhuộm con đường thành màu trắng xóa, che mất tầm nhìn của họ, họ vốn định hôm nay đi thẳng đến Đông Giang, nhưng thấy tuyết lớn như vậy, chỉ có thể bỏ ý định đến trong ngay hôm nay, Trương Dương lái xe thẳng đến Giang Thành, dẫn Sở Yên Nhiên đến biệt thự gỗ, từ khi Trương Dương rời khỏi Giang Thành, tòa biệt thự này hầu như chẳng ai dùng, về sau, mặc dù Hồ Nhân Như đến Giang Thành để xây xưởng chế tạo thuốc, nhưng cô vẫn không đến đây ở, vì không thích tòa biệt thự quá lớn thế này, hơn nữa, chỗ này cách xưởng thuốc khá xa, không tiện đi làm, vì vậy, cô đã tìm một căn hộ ở gần xưởng thuốc, có điều cách một thời gian lại mời người đến để dọn dẹp.
Đẩy cửa, Trương Dương và Sở Yên Nhiên giũ giũ tuyết trên người rồi bước vào trong, trong phòng rất lạnh, Trương Dương kéo cầu chì, mở điều hòa, thấy Sở Yên Nhiên vẫn không vui, liền bước đến, ôm lấy cô ấy từ đằng sau, dí sát mặt vào mặt cô ấy: “Nha đầu, em giận anh sao?”
Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: “Không, thật sự là không!”
Trương Dương vòng đến trước mặt cô ấy, thì thấy Sở Yên Nhiên cúi thấp đầu.
Trương Dương lấy tay ôm mặt cô lên, thấy ở vành mắt của Sở Yên Nhiên đã lấp lánh một giọt lệ, Trương Dương nói: “Yên Nhiên…”
Sở Yên Nhiên òa vào ngực hắn, rồi khóc.
Trương đại quan nói: “Tại sao phải khóc? Có phải vì anh đã làm sai gì rồi không?”
Sở Yên Nhiên nói: “…Có phải là anh không muốn em nữa rồi không?”
“Không, anh muốn, nhưng…” Trương đại quan đột nhiên hiểu rằng, Sở Yên Nhiên thương tâm như vậy, có lẽ là vì chuyện của buổi sáng, hắn thấp giọng nói: “Yên Nhiên, anh muốn lấy em, nhưng…”
Sở Yên Nhiên ngước mắt, cắn cắn môi rồi nói: “Thật ra, em biết trong lòng anh đang nghĩ gì!”
Trương Dương cười đau khổ nói: “Em không biết đâu!”
“Em biết!” Sở Yên Nhiên đột nhiên trở nên xúc động: “Bất cứ việc gì của anh, anh thà nói cho người khác biết cũng không đồng ý nói với em, trong lòng anh, em không hề quan trọng!”
Trương đại quan thở dài một hơi rồi nói: “Thật ra chẳng ai biết cả, chỉ có anh là khổ tâm thôi!”
Sở Yên Nhiên nói: “Anh có gì khổ tâm? Tại sao anh không nói ra chứ?”
Trương đại quan bỏ Sở Yên Nhiên ra, lặng lẽ bước đến trước cửa sổ, nhìn tuyết bay đầy ngoài trời, rồi thấp giọng nói: “Yên Nhiên, trừ trước đến giờ, trong lòng anh đều rất mâu thuẫn, anh thừa nhận, anh không phải là một người chung thủy về chuyện tình cảm nhưng với anh, anh không hề bị bó buộc bởi một tiêu chuẩn đạo đức nào cả, tiêu chuẩn đạo đức của anh không hề giống với của các em!”
Sở Yên Nhiên nhìn lưng của Trương Dương, thầm lau đi dòng nước mắt, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh muốn nói với em điều gì? Anh cứ nói đi, giờ đây em đã đủ kiên cường, bất cứ việc gì em cũng đều chấp nhận được.”
Sở Yên Nhiên rất hiểu về đời sống tình cảm của Trương Dương, những năm gần đây, không lúc nào cô thôi chú ý những chuyện của Trương Dương, dù là khi cô ở Mỹ. Thậm chí cô đã từng nghĩ, trên thế gian này, thứ làm cho họ chia tay chỉ có một, đó là khi cô không còn yêu Trương Dương nữa, hoặc Trương Dương không còn yêu cô nữa.
Trương Dương nói: “Yên Nhiên, em có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, anh đã xuống vách núi để cứu em, em có bao giờ nghĩ rằng, dù là vận động viên leo núi giỏi nhất trên thế gian này, cũng không thể nào làm việc đó dễ dàng như anh, không cần sự trợ giúp của bất cứ công cụ nào, tay không mà đã có thể cõng em từ vách núi lên.”
Sở Yên Nhiên nói: “Võ công của anh thật sự lợi hại hơn rất nhiều người.”
Trương Dương nói: “Anh có thể một bước nhảy qua sông, anh có thể đạp trên mặt nước, anh nắm vững rất nhiều y thuật thất truyền, anh có thể làm cho người đã được chuyên gia y học phán cái chết sống dậy, chẳng lẽ em không cảm thấy kỳ lạ sao?”