Y Đạo Quan Đồ

Chương 825-6: Sinh tử ấn (6)

Tiểu lạt ma Đa Cát cưỡi con tuyết ngao đó đi cùng Trương Dương và Văn Linh.

Mấy người bước sâu bước nông di được hơn hai tiếng đồng hồ, cho tới khi trời tối dần, cuối cùng cũng nhìn thấy hình dáng của Ni Lặc tự.

Trước khi tiến vào chùa miếu, Văn Linh dặn dò họ: "Nên làm gì thì hai người trong lòng biết rõ rồi đấy, nếu không muốn liên lụy tới các tăng chúng khác trong chùa, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi chắc chắn sẽ gϊếŧ sạch người trong Ni Lặc tự này."

Trương đại quan nhân cười nói: "Chị Linh, chị không nói những lời độc ác thì có phải là trong lòng rất khó chịu không? Chúng tôi đã cùng chị tới đây thì tất nhiên sẽ không giở trò gì, vả lại tôi cũng có chút tò mò đối với Thánh Quang tháp."

Tiểu lạt ma Đa Cát nhảy xuống từ lưng tuyết ngạo, dùng sức gõ cửa núi.

Một lúc sau mới nhìn thấy người ra mở cửa, người mở cửa là một vị lạt ma áo xám, chính là Tang Khôn lúc trước bởi vì Ác Lang Mạt Gia mà kết thù với Trương Dương, Tang Khôn nhìn thấy Trương Dương cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong ánh mắt toát ra vẻ cừu hận.

Đa Cát nói: "Sư thúc, tôi dẫn theo hai vị khách nhân tới đây tham phật!"

Tang Khôn không nói câu nào, gật đầu xoay người bước đi.

Đa Cát dẫn hai người bọn họ vòng một vòng trong Ni Lặc tự, trong chùa căn bản không có Thánh Quang tháp gì cả, tháp trắng cũng chẳng có nổi một tòa.

Đa Cát nói: "Cô thấy rồi đó, chỗ chúng tôi làm gì có Thánh Quang tháp!"

Văn Linh nói: "Gọi sư thúc của cậu tới đây!" Cô ta cho rằng Đa Cát tuổi còn nhỏ, chưa được nghe nói tới Thánh Quang tháp cũng là bình thường.

Đa Cát chỉ có thể mời Tang Khôn tới đây, Tang Khôn cúi đầu, bộ dạng trông rất thật thà, Trương Dương lại biết rằng thằng cha này tuyệt không phải là hạng tốt lành gì, lúc trước bởi vì con trai của y, suýt chút nữa thì hại cả tính mạng của hắn và An Ngữ Thần. Ân Thiện pháp sư bởi vì sự kiện đó đã phế đi võ công của y, không biết Tang Khôn có thật sự hối cải hay không.

Văn Linh đánh giá Tang Khôn một lúc rồi nói khẽ: "Đại sư, ông có từng nghe nói tới Thánh Quang tháp không!"

Tang Khôn vẻ mặt mê hoặc nhìn Đa Cát, Đa Cát thừa cơ nói: "Sư thúc tôi không hiểu Hán ngữ!" Gã phiên dịch lại lời nói của Văn Linh một lượt, Đa Cát khá thông minh, gã biết Văn Linh nghe không hiểu Tạng ngữ cho nên dùng Tạng để trao đổi với Tang Khôn.

Tang Khôn thật ra cũng biết Hán ngữ, y chỉ cố ý giả vờ giả vịt mà thôi.

Đa Cát dùng Tạng ngữ nói với Tang Khôn: "Sư thúc, nữ ma đầu này rất lợi hại, cô ta đã đả thương cả sư phụ, tôi và Trương đại ca bị cô ta ép tới đây, thúc nhất định phải cẩn thận."

Văn Linh tuy rằng lo Đa Cát có trá, nhưng cô ta đối với Tạng ngữ không biết gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tang Khôn nghe xong Đa Cát nói, gật đầu bảo: "Thánh Quang tháp à, tôi có nghe nói!"

Đa Cát phiên dịch lại lời của Tang Khôn cho Văn Linh.

Văn Linh nghe xong vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, nói: "Nói mau, Thánh Quang tháp ở đâu?"

Tang Khôn nói: "Tôi biết phía sau chùa có một mảng phế tích, sư huynh từng nói nơi đó chính là di chỉ của Thánh Quang tháp!"

Văn Linh nói: "mau dẫn tôi đi!"

Đa Cát khi phiên dịch lại thì trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái, phía sau chùa đúng là có một mảng phế tích, nhưng rốt cuộc có phải là Thánh Quang tháp hay không thì gã cũng không biết, chẳng lẽ sư thúc cố ý lừa cô ta?

Văn Linh nói: "Dẫn tôi đi!"

Tang Khôn gật đầu, cầm đèn l*иg nói với mấy người: "Đi theo tôi!"

Trương Dương đối với Tang Khôn cũng có chút hiểu biết, hắn cũng không tin Tang Khôn, nhưng trước mặt Văn Linh cũng không thể vạch trần ra được, mấy người đi theo Tang Khôn đi ra từ cửa sau của chùa, đi được hơn trăm bước thì quả nhiên nhìn thấy phía trước có một mảng phế tích, trên phế tích tất cả đều bị đóng băng, đã không nhìn ra được phong mạo của vật kiến trúc trước đây.

Tang Khôn nói: "Sư huynh nói nơi này chính là Thánh Quang tháp!"

Y dẫn bọn họ tiến về phía trước, trong phế tích trải rộng vách băng cực lớn, Tang Khôn dẫn bọn họ đi vòng qua bức tường đỏ, trong không khí có một mùi khói nhàn nhạt, Trương Dương ngừng thở, lợi dụng phương pháp của đại thừa quyết để tiến hành thổ nạp, hắn sợ trong đó có trá, theo lời Tang Khôn nói, cứ đi về phía trước, nhưng đi rồi lại bỗng nhiên không thấy bóng dáng của Tang Khôn đâu nữa, Văn Linh hơi ngẩn ra, cô ta xoay người nhìn Trương Dương và tiểu lạt ma, hai người vẫn đứng đỏ, tiểu lạt ma Đa Cát cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy sư thúc đi ở phía trước, nhưng nhoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

Đa Cát gọi: "Sư thúc!" Giọng nói vang vọng rất lâu, nhưng không có ai trả lời.

Văn Linh tức giận nói: "Tang Khôn, ông ra đây cho tôi, cho rằng tòa loạn thạch trận này có thể vây khốn được tôi ư?" Cô ta vung tay lên, đánh lên vách băng, khiến cho vách băng đó vỡ tan nát, mảnh băng văng khắp nơi.

Trương Dương nhíu mày, Tang Khôn này quả nhiên không phải là hạng lương thiện gì, có điều muốn dùng tòa thạch trận trước mắt để vây khốn Văn Linh, chỉ sợ có chút si tâm vọng tưởng.

Một chưởng của Văn Linh lại đánh đổ bức tường băng trước mặt, nhưng đúng lúc này, dưới chân bọn họ bỗng nhiên trống rỗng, chính là có người mở cơ quan của cái bẫy, mấy người rơi xuống, Văn Linh gặp biến không sợ hãi, lúc thân thể cô ta hạ xuống, đề một hơi, đằng không bay lên, nhưng không đợi cô ta bay lên. Ầm ầm hai tiếng, đạn bắn chuẩn về phía cô ta.

Võ công của Văn Linh có cao hơn nữa thì ở trong không trung muốn thong dong tránh né hai viên đạn cũng không phải là dễ dàng, càng làm cho cô ta sợ hãi hơn là, cô ta cảm thấy tay chân tê đi, nội lực không ngờ trong nháy mắt suy giảm mạnh, Văn Linh không dám mạo hiểm, thân thể trầm xuống phía dưới, tránh viên viên đạn bắn về phía mình, nhưng thế xuống không thể thay đổi, vẫn rơi vào trong hố băng sâu gần mười mét.

Trương Dương và tiểu lạt ma Đa Cát đã rơi xuống phần đáy của hố băng trước Văn Linh, hai người ngã đến thất điên bát đảo.

Sau khi Văn Linh rơi xuống đất vẫn vững vàng đứng đó, cô ta ngẩng đầu nhìn nhìn phía trước, lại đề một hơi, đằng không bay lên, nhưng không đợi cô ta bay tới cửa động thì tấm sắt dày cộp ở cửa động đã ầm ầm đóng vào, Văn Linh chỉ có thể lại hạ xuống, trong động băng tỏa ra mùi cổ quái, Văn Linh vội vàng ngừng thở, đầu óc bắt đầu cảm thấy mông lung, mùi vị này rõ ràng là có điều cổ quái.

Văn Linh mở đèn pin, nhìn thấy tiểu lạt ma Đa Cát sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, chân trái của gã khi từ phía trên ngã xuống tới đã bất hạnh bị gẫy, Trương Dương đang giúp gã bó xương.

Văn Linh tức giận nói: "Hai người không ngờ lập bẫy hại tôi!" Trương Dương chẳng buồn nhìn cô ta, cố định chặt hai đùi của Đa Cát, đây là để cố định xương gãy không bị di động, cũng chưa nói: "Cô cố nghĩ cho rõ đi, lấy đâu ra đạo lý hại người lại hại cả mình, là Tang Khôn lập bẫy với chúng ta.

Văn Linh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nước chảy, cô ta ngạc nhiên nói: "Gì vậy?"

Trương Dương thở dài: "Tang Khôn này ác độc thật, hắn muốn nhốt chúng ta ở đây." Dưới điều kiện lạnh giá như thế này, nước rất nhanh có thể đóng băng, Tang Khôn xả nước vào hố là muốn lấp kín cái hố này.

Giọng nói của Tang Khôn từ bên ngoài truyền đến: "Ha ha, Trương Dương, mày cũng có ngày hôm nay! Mày hại tao mất võ công, hại con tao thành tàn tật, tao hận không thể ăn thịt uống máu của mày, không ngờ mày lại tự động tìm tới cửa!"

Trương Dương lớn tiếng nói: "Tang Khôn, oan có đầu nợ có chủ, mày muốn báo thù thì tìm tao, Đa Cát không liên quan gì tới tao, mày việc gì phải kéo cả nó vào?"

Tang Khôn nói: "Có trách thì trách nó bạc mệnh thôi!"

Trương Dương sau khi cố định xương cho Đa Cát xong liền nói với Văn Linh: "Trong ba người chúng ta, người có sức xông lên chỉ có chị, hắn lấp động băng lại, hiện tại chỉ có từng này dưỡng khí, một khi hết dưỡng khí, chúng ta chỉ có nước chết."

Văn Linh nói: "Lạt ma này âm độc thật, hắn vừa rồi đã rải độc trong không khí, tôi trong bất tri bất giác đã hít phải rất nhiều, hương khí trong động băng này cũng vậy, tôi hiện tại cảm thấy chân tay mềm nhũn, không thể đề khí được."

Trương đại quan nhân thầm than, đúng là nhà dột còn gặp mưa lâu, vừa ra khỏi hang cọp lại chui vào đàn sói, tuy cẩn thận từng bước nhưng cuối cùng vẫn trúng bẫy của Tang Khôn. Có điều hắn cũng không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào khó chịu, cái này có liên quan tới phương pháp thổ nạp quái dị của đại thừa quyết, độc khí không thể qua da thịt của hắn xâm nhập vào bên trong thân thể hắn, mà Văn Linh thì không được may mắn như vậy, tiểu lạt ma bởi vì bởi vì hít vào độc khí quá nhiều, lúc này đến nói cũng không nói nổi.

Văn Linh khoanh chân ngồi xuống, cô ta cũng không thèm nói chuyện, thầm vận huyền công thử bức ra độc trong cơ thể.

Trương Dương gõ vào vách tường băng bốn phía, phát hiện chung quanh đều là tường thật, Trương Dương đang suy nghĩ xem làm thế nào thoát khỏi chỗ này thì một mùi khói tràn ngập trong động, Văn Linh cũng cảm thấy được thay đổi này, cô ta mở mắt ra, Trương Dương tìm kiếm nơi tỏa ra khói, thì ra trong động băng còn có mấy khe hở, khói chính là từ đó ùa vào. Xem ra Tang Khôn sợ bọn họ chết không nhanh, sau khi đậy nắp động lại thả khói độc vào trong.

Văn Linh cực giận, nếu để cô ta bắt được tên Tang Khôn đáng ghét này, cô ta nhất định sẽ lấy mạng chó của hắn.

Giọng nói của Tang Khôn từ khe hở truyền vào: "Mùi vị thế nào?"

Văn Linh nói: "Tang Khôn, anh nhớ kỹ cho tôi, anh hiện tại đối với tôi như thế nào thì chờ tôi sau khi ra ngoài sẽ dùng thủ đoạn gấp mười trả lại lên người anh."