Cái gọi là lấy đức phục người, chính là phải làm ra bộ dạng khoan dung, cố gắng không ra tay hoặc ra tay nhẹ nhàng, dùng phẩm đức của mình để thuyết phục đối phương, ít nhất Trương đại quan hiểu điều đó như vậy. Mặc dù việc lấy đức phục người của hắn thường là sau khi hắn đã ra tay rồi.
Kỳ Phong không hề cảm thấy vui mừng vì thái độ khoan dung của Trương Dương, vì gã cho rằng hôm nay gã đã chịu nhục đủ rồi, trong cả sự việc lần này, gã và bạn của gã chưa từng được chút lợi lộc nào.
Bữa tiệc tối hôm đó của Kỳ Sơn đã thể hiện đầy đủ thành ý của gã, gã không phá hỏng bữa tiệc, mặc dù việc kết giao với Trương Dương là bắt đầu từ đấu tranh, Kỳ Sơn lại không muốn đấu tranh suốt đến cuối cùng. Dân không đấu với quan, Kỳ Sơn mặc dù có bối cảnh quan trường, nhưng gã vẫn là một người dân. Trong mắt của gã, Trương Dương mới là quan, nếu đấu với quan viên, thì không có chút lợi ích nào với bản thân mình.
Bữa tiệc tối hôm đó không kéo dài quá lâu, vì Trương đại quan không muốn mất nhiều thời gian cho những người vô vị này, hắn cho rằng sự việc xảy ra với Kỳ Phong chỉ là một khúc nhạc nhỏ trong hành trình đến Đông Giang của mình, qua rồi là thôi, những điệu nhạc chính của hắn chính là con đường quan trường ở Đông Giang.
Lương Thành Long rời đi cùng với hắn, đột nhiên nổi hứng, bảo lái xe của mình lái chiếc BMW mở đường phía trước, gã muốn thử xem chiếc Beetle mà Kỳ Sơn tặng cho Trương Dương.
Trương Dương thì lại biết rằng Lương Thành Long không phải là say, mà tên này nhất định có điều gì đó muốn nói riêng với hắn.
Lương Thành Long lái chiếc xe Beetle về phía đường lớn, Trương Dương nhắc nhở hắn: “Mấy ngày nay đang chỉnh đốn giao thông đó, nghiêm cấm lái xe trong khi say xỉn, anh cẩn thận một chút.”
Lương Thành Long cười nói: “Anh yên tâm đi, có Lão Tào đi đằng trước mở đường, có việc gì chúng ta có thể phát hiện ra ngay.” Gã vỗ vỗ vào vô lăng và nói: “Được lắm, chiếc xe này được lắm, ngày mai tôi cũng sẽ bảo Kỳ Sơn lấy cho tôi một chiếc.”
Trương Dương cười nói: “Anh tìm tôi là để nói mấy lời này à?”
Lương Thành Long nói: “Đi, đi Lam Ma Phương uống một chút.”
Trương Dương vừa nghe đến cái tên Lam Ma Phương, đầu đã lắc nguầy nguậy. Hắn không hợp với cái tên Lam Ma Phương đó, mỗi lần đến đó đều xảy ra chuyện, không phải đánh nhau thì là làm bị thương người, lần trước đến Lam Ma Phương còn gặp một vụ án mạng, anh của ông chủ Lam Ma Phương Lương Tư là Lương Đức Quang bị một thằng nhỏ tên là Phùng Mãnh đâm, Trương đại quan đã nhận định chắc chắn Lam Ma Phương là một nơi đen đủi. Hắn nói với Lương Thành Long: “Có gì thì anh cứ nói đi, ở đây cũng đâu có người ngoài.”
Lương Thành Long thấy gã kiên quyết không đi Lam Ma Phương, cũng đành dừng xe lại bên đường rồi nói: “Người anh em, sự việc của Kỳ Phong đừng truy cứu nữa.”
Trương Dương cười nói: “Tôi còn tưởng anh định nói gì, vừa nãy chẳng phải tôi đã đồng ý rồi sao? Anh quen tôi lâu như vậy rồi, tôi có bao giờ mang anh ra làm trò cười không?”
Lương Thành Long nói: “Hai anh em nhà Kỳ Sơn cũng được coi là nhân vật số một ở Đông Giang này rồi, mọi người đều là bạn của tôi, đương nhiên tôi không muốn mọi người có mâu thuẫn gì.”
Trương Dương nói: “Anh lằng nhằng quá đi, đã nói là đồng ý rồi, anh uống quá chén rồi phải không? Mau về ngủ đi, anh yên tâm, tôi đã đồng ý không truy cứu, thì sẽ không truy cứu nữa.”
Lương Thành Long vỗ vỗ vai hắn rồi nói: “Đúng là người anh em tốt của tôi.”
Trương Dương cười: “Mau cút đi, vợ anh còn đang bụng bầu kia kìa, đừng về muộn quá.”
Lương Thành Long gật đầu, đẩy cửa xe lắc lư đi về phía chiếc BMW.
Về đến chỗ ở của mình, đỗ xong xe, ngước đầu, thấy ánh đèn màu vàng ở cửa số, một cảm giác ấm áp dội đến, Hà Hâm Nhan đang đợi hắn ở nhà.
Hà Hâm Nhan không ngờ Trương Dương lại về sớm như vậy, đang giặt giũ quần áo mấy ngày nay của Trương Dương, ngay cả khi Trương Dương đẩy cửa đi vào cô cũng không phát hiện ra, cô vừa giặt quần áo, vừa hát rất vui vẻ, không đề phòng Trương Dương từ đằng sau xông đến ôm lấy cô, làm Hà Hâm Nhan giật bắn mình, Hà Hâm Nhan mắng: “Đáng ghét, anh muốn em giật mình chết à?”
Trương Dương cười hà hà, hôn lên hai má cô, Hà Hâm Nhan nói: “Ngoan nào, anh ngồi nghỉ trước đi đã, em giặt quần áo xong là qua đó.”
Trương Dương nói: “Chẳng phải có máy giặt rồi sao?”
Hà Hâm Nhan nói: “Qυầи ɭóŧ và tất phải giặt bằng tay, không thì không sạch được.”
Trương Dương rất thích bộ dạng vợ hiền của cô, lại đến hôn vào môi cô, rồi mới bỏ cô ra, đặt chìa khóa xe lên bàn trà.
Tiếng Hà Hâm Nhan vọng ra từ nhà vệ sinh: “Trên bàn em đã hãm xong ấm trà Thiết Quan Âm rồi đó, anh uống trước đi.”
Trương Dương rót một chén, uống mấy ngụm rồi nói: “Tối nay em không đi dạo à?”
Hà Hâm Nhan nói: “Ở Hồng Kong suốt ngày đi dạo, Đông Giang có gì đâu mà phải dạo chứ, thấy anh chất đống quần áo ở đây, vì thế em giặt cho anh rồi, nếu không thì có lẽ quần áo của anh sắp thiu thối ra rồi đó.”
Trương Dương cười nói: “Không đến nỗi thế đâu, em không giặt, thì tối anh sẽ dùng máy giặt giặt.”
Hà Hâm Nhan đã giặt xong quần áo rất nhanh, lau khô hai tay bước ra ngoài, cười nói với Trương Dương: “Thế nào, kết quả bữa tiệc hôm nay ra sao?”
Trương Dương vẫy vẫy tay với cô, Hà Hâm Nhan bước đến, Trương Dương kéo cô, để cô nằm vào trong lòng hắn, lắc lư chiếc chìa khóa trên bàn trà trước mặt cô: “Chiếc xe Beetle đỉnh mềm này em mang đền cho Triệu Nhị Văn…”
Hà Hâm Nhan mở to mắt: “Thật à? Anh thật sự bảo họ đền một chiếc Audi sao?”
Trương đại quan nói: “Là Beetle, không phải Audi.”
Hà Hâm Nhan cười nói: “Vừa phải thôi là được rồi, làm người đừng quá đáng quá.” Cô ôm lấy cổ Trương Dương rồi nói: “Em biết là anh giỏi mà, những người này thật đúng là có mắt không tròng.” Rồi cô chủ động hôn Trương Dương.
Trương Dương lật người đè xuống, Hà Hâm Nhan mắng: “Còn chưa tắt đèn đâu!”
Trương Dương lấy một viên lạc ở trên bàn trà bắn ra, viên lạc chuẩn xác bay vào chỗ công tắc của đèn, trong căn phòng ngay lập tức rơi vào bóng tối.
Hà Hâm Nhan ngại ngùng: “Người như anh sao không khống chế được bản thân một chút nhỉ?”
Trương Dương nói: “Em đã biết anh không khống chế được mà em còn bắt nạt anh à?” Tên này giơ tay cởϊ áσ của Hà Hâm Nhan, vì vội quá, nên trong bóng tối nghe thấy tiếng “rạt…”, áo rách, Hà Hâm Nhan mắng: “Anh thật là thô….” Cô vốn muốn nói từ thô lỗ, nhưng thứ nóng đâm thẳng vào đã làm lời cô ngắt đoạn, Hà Hâm Nhan yên lặng, tay ôm chặt lấy Trương Dương, một lúc sau mới kêu lên.
Trương đại quan ở mặt này không hề kém hơn so với võ công, hắn là một mãnh tướng thiện chiến, chinh chiến cơ thể hoàn mỹ của Hà Hâm Nhan không biết mệt mỏi, lúc này, Hà Hâm Nhan đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ, nếu như Hải Lan hoặc Hồ Nhân Như giúp cô chia sẻ bớt thì tốt hơn, mặc dù cô cũng thấy ý nghĩ này của mình rất kỳ quái, nhưng cô phải thừa nhận rằng, với tính cách mạnh mẽ của Trương Dương, có lẽ có thêm mấy cô gái bên cạnh hắn là điều tốt.
Sáng sớm, Trương đại quan lại bò dậy, hắn vốn còn muốn chiến đấu một trận nữa với Hà Hâm Nhan, nhưng thấy dáng vẻ trầm tư của Hà Hâm Nhan, thật là không nhẫn tâm nữa, Trương Dương đến, hôn lên mặt cô, Hà Hâm Nhan dường như đang nói mơ: “Sợ anh rồi…Để em nghỉ một chút…Sắp bị anh hại chết rồi…”
Trương Dương cười ha ha một tiếng, nghe thấy câu này càng cảm thấy yêu hơn, rồi lại cảm thấy rất thỏa mã, hắn thò tay vào trong chăn, bóp bóp ngực cô rồi nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi học đây!”
Những bài học ở trường Đảng vẫn chán ngắt như vậy, Trương đại quan ngáp dài ngáp ngắn trong giờ học, học xong một buổi, cảm thấy còn mệt mỏi hơn trận chinh chiến đêm qua.
Chuông tan học vang lên, Trương Dương đã ra ngoài, Lương Hiểu Âu ôm cặp sách đuổi theo đằng sau: “Trương Dương, anh đợi chút đã!”
Trương Dương dừng bước chân, cười hì hì nói: “Chủ nhiệm Lương có chỉ giáo gì?”
Lương Hiểu Âu nói: “Tối qua tôi đến nhà chú tôi, hỏi về việc của anh, ông ấy nói anh sẽ phụ trách công việc chiêu thương ở khu đô thị mới.”
Trương Dương nói: “Thế thì về sau tôi sẽ làm việc dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Lương rồi.” Trong lòng hắn thì lại không nghĩ như vậy, hắn là cán bộ cấp chính sở, còn Lương Hiểu Âu chỉ là một cái bộ cấp phó sở, làm gì có việc hạ cấp chỉ huy thượng cấp cơ chứ?
Lương Hiểu Âu nói: “Phải nói là chúng ta hợp tác mới đúng, bộ chỉ huy kiến thiết khu đô thị mới của các anh là một đơn vị khá độc lập, công tác chiêu thương ở đó không có liên hệ gì lớn với việc chiêu thương ở thành phố. Nếu theo những gì tôi tìm hiểu được, thì hai việc này độc lập với nhau. Hơn nữa, anh là một cán bộ cấp chính sở, tôi chỉ là một cán bộ cấp phó sở, tôi làm sao có thể lãnh đạo anh được?”
Câu này nghe vào khá thoải mái, Trương Dương nói: “Lần đầu tiên tôi đến đây, tôi chẳng hiểu gì về tình hình ở chỗ này, công việc về sau còn cần chủ nhiệm Lương chỉ giáo nhiều.”
Lương Hiểu Âu lườm hắn: “Loại người như anh nói năng sao lại trống rỗng thế? Mọi người đều là bạn của nhau, ai chỉ giáo ai cơ chứ? Chỗ nào cần tôi giúp, thì tôi sẽ cố gắng giúp hết mình.”
Trương Dương cười, tính cách của Lương Hiểu Âu đúng là rất thoải mái.
Lương Hiểu Âu nói: “Đi, cùng đi nhà ăn ăn cơm nào.”
Trương Dương lắc đầu nói: “Buổi chiều tôi định trốn học, nội dung của mấy tiết này đều như nhau cả thôi. Tôi nghe mà buồn ngủ lắm, đến giờ vẫn còn thấy có chút cảm giác thiếu dưỡng khí. Nếu bảo tôi đi nghe tiếp, thì có lẽ tôi sẽ mất mạng ở trên lớp rồi.” Lương Hiểu Âu cười nói: “Vậy được, chút nữa tôi sẽ điểm danh giùm anh!”
Trương Dương cười nói: “Thế thì cảm ơn cô trước.” Hắn ngáp một hơi, rồi vẫy vẫy tay với Lương Hiểu Âu, rời khỏi trường đảng.
Khi đi đến cổng trường, Trương Dương cảm thấy có cảm giác lạ, hình như đằng sau có ai đó đang đi theo hắn, hắn nhân lúc ngoặt, liếc ra đằng sau nhìn, phát hiện một người đàn ông mặc áo vest màu xám đeo chiếc kính màu đen đang đi theo mình một cách thần bí.
Trương đại quan dù sao cũng là người đã từng ở trong quốc an, nên hắn rất cảnh giác. Hắn nhanh chóng bước đi, phát hiện người đàn ông đó cũng rảo bước đi theo. Trương Dương chau chau mày, hắn dừng bước quay người lại, người đàn ông đó phát hiện mình đã bị phát giác, cũng không chạy trốn, mà bước về phía hắn.
Trương Dương đợi gã đến trước mặt mình, nheo mắt nói: “Tôi có quen anh à? Anh đi theo tôi làm gì?”
Người đàn ông đó nhìn Trương Dương đầy địch ý: “Về sau tốt nhất là anh tránh xa Lương Hiểu Âu ra một chút.”
Trương Dương bị tên này làm cho không hiểu gì cả, mẹ kiếp, có quái gì liên quan đến nhau cơ chứ? Trương đại quan rất ghét có người uy hϊếp mình, hắn nói đầy giọng khích bác: “Tôi quen ai có liên quan gì đế anh?”