Y Đạo Quan Đồ

Chương 741-2: Hố băng (2)

Tri giác của cô ta cũng theo ý thức khôi phục lại từng chút một, bắt đầu ý thức được mình đang bị Trương Dương ôm chặt, trừ bộ vị trọng điểm được che chắn ra, còn đâu không mặc gì cả, mặt An Ngữ Thần đỏ lên, từ trước tới giờ, cô ta chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới, cô ta đương nhiên hiểu rõ mục đích Trương Dương làm vậy là muốn sưởi ấm cho mình, nhưng sự e lệ của thiếu nữ vẫn khiến cho cô ta xấu hổ không biết chui vào dâu, Trương Dương từ vẻ mặt của cô ta nhìn ra biến hóa nội tâm của cô ta, hắn vươn tay ra tắt đèn đi, một là để tiết kiêm pin, hai là để An Ngữ Thần đỡ cảm thấy khó xử.

Bóng tôi khiến An Ngữ Thần cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, cô ta nói khẽ: "Đây là nơi nào?"

Trương Dương nói: "Trên Qomolangma, một hố băng không tên, độ cao so với mặt biển là khoảng tám ngàn thước.

"Sao anh biết em ở đây?"

Trương Dương nói: "Nhớ có một lần ở Xuân Dương, chúng ta ở trên sân thượng nhà anh nói chuyện, em từng bảo, trong lúc còn sống muốn tới Qomolangma ngắm cảnh mà."

"Không ngờ anh vẫn còn nhớ!"

"Anh đương nhiên là nhớ rồi, mỗi chuyện mà em nói với anh anh đều nhớ kỹ!"

Nhiệt độ cơ thể của An Ngữ Thần nhờ được Trương Dương sưởi mà ấm dần, trong bóng tối hai người dán sát vào nhau, ngay cả tiếng tim đập của đối phương cũng có thể nghe thấy rõ ràng, An Ngữ Thần nói: "Em hối hận rồi!"

"Hối hận cái gì?"

"Hối hận vì một mình chạy tới đây, em không muốn phải chết một cách cô đơn như vậy."

Trương Dương nói: "Em sẽ không chết đâu, anh sẽ không để em chết."

"Ai rồi cũng phải chết, em biết tình hình của mình, may mà có anh tới, có thể chết trong lòng anh, em đã thỏa mãn rồi." Mặt của An Ngữ Thần dụi sát vào ngực Trương Dương, trong bóng tối Trương Dương tìm thấy môi cô ta, nhẹ nhàng hôn lên đó, thân thể của An Ngữ Thần run bắn lên như bị giật điện, cô ta ôm Trương Dương càng chặt hơn.

Trương Dương nói khẽ: "Em sẽ không chết đâu, anh nhớ tới một cách, có lẽ có thể triệt để chữa khỏi bệnh của anh."

An Ngữ Thần nói khẽ: "Cách gì?" Đột nhiên cảm thấy cặp ngực của mình lọt vào tay Trương Dương, cô ta vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ, gặt khẽ: "Anh là sư phụ của em mà!"

Trương Dương nói: "Em có coi anh là sư phụ không?"

An Ngữ Thần lắc đầu, môi thơm chủ động dâng hiến, hai người hôn nhau, trên đỉnh núi băng này, cái hôn so với bình thường thì tốn sức hơn nhiều, Trương Dương nói: "Còn nhớ quyển sách mà Lý đạo trưởng đưa cho em không?"

An Ngữ Thần mặt đỏ bừng, cũng may mà đang tối nên Trương Dương không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, cô ta cúi đầu ừ một tiếng, nghĩ tới những thứ được vẽ trên cuốn sách đó thật sự là quá khó coi, lúc đó mình không cần, trực tiếp đưa cho Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Đó mà cuốn sách mà người thời cổ phải đọc trước đêm tân hôn à?"

Trương Dương bật cười, An Ngữ Thần cũng cười theo, nhưng hô hấp của cô ta rõ ràng khó khăn hơn nhiều.

Trương Dương nói: "Em đừng nói gì cả, sức khỏe của em quá yếu, không thể tiếp tục tiêu hao năng lượng được nữa. Quyển Xuân cung đồ mà Lý đạo trưởng đưa cho em không phải là đồ chơi tìиɧ ɖu͙© gì đâu, chính là môn đạo môn đại, tên là tiên thiên công."

An Ngữ Thần trợn trừng mắt, cô ta lúc này cảm thấy tim đập rất nhanh, đã không còn sức lên tiếng nữa rồi.

Trương Dương tiếp tục nói: "Tiên này là từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện, khi mẹ mang thai con, thì bắt đầu tu luyện, huyết mạch của bào thai tương liên với cơ thể của người mẹ, người mẹ luyện tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới thai nhi, sau mười tháng hoài thai, thai nhi này sinh ra đã có võ."

An Ngữ Thần tựa hồ hiểu ra gì đó, hô hấp của cô ta biến thành cấp xúc hơn.

Trương Dương nói: "Anh đã nghĩ rất lâu rồi, anh thủy chung không nghĩ ra cách cứu em, ông nội em đừng giao cho anh một hộp bắc hải hàn ngọc, bên trong có một viên nghịch thiên đan, sau khi anh nghiên cứu ra phối phương, đưa cho em dùng mấy viên, nhưng nghịch thiên đan chỉ có thể kéo dài thời gian phát tác của bệnh tình của em, không mang lại tác dụng xây dựng lại kinh mạch, muốn xây dựng lại kinh mạch, tiên thiên này có lẽ còn có hy vọng, có điều..."

"Có điều cái gì?" An Ngữ Thần đã đoán ra đáp án nhưng vẫn hỏi.

Trương Dương nói: "Nếu tu luyện tiên thiên, hai ta nhất định phải làm chuyện đó... hơn nữa... em có thể còn mang con của anh nữa..."

An Ngữ Thần xấu hổ đến nỗi dụi mặt vào ngực Trương Dương.

Trương đại quan nhân nói: "Em ngàn vạn lần đừng nghĩ xấu về anh, anh thật sự không có ý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu."

An Ngữ Thần nói: "Anh là cao thượng muốn xả thân cứu người chắc?"

Trương đại quan nhân mặt dày nói: "Trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì chính là vậy đó."

An Ngữ Thần nói xong mấy câu thì lại phải nghỉ ngơi một lúc mới hồi phục lại.

Trương Dương ôm vai thơm của cô ta: "Vậy... ý em sao?"

An Ngữ Thần cắn môi, một lúc sau mới nói: "đáng ghét...anh bảo con gái nhà người ta làm sao mà nói ra miệng được đây."

Trương đại quan nhân sao có thể không hiểu ý của An Ngữ Thần, tay đã bắt đầu kéo nốt cái vật bé xíu còn lại trên người An Ngữ Thần xuống, bàn tay bắt đầu đi du lịch trên người cô ta, cảm thụ mị lực của thân thể động lòng người này, lúc thì vuốt ve chân cô ta, lúc thì lại từ vai cô ta đi xuống, hơi dừng lại trên gò bồng ảo một chút rồi lại trượt xuống tới eo, tới bụng dưới phẳng lỳ, sau đó thì trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lông mày đang nhíu chặt của An Ngữ Thần dần dần giãn ra, mặt cũng biến thành nóng rực.

Kinh nghiệm của Trương đại quan nhân ở phương diện này có thể nói là khá già dặn, hắn thông qua vuốt ve để giúp An Ngữ Thần thả lỏng, dưới sự vuốt ve của hắn An Ngữ Thần bắt đầu có phản ứng, thân thể bắt đầu uốn éo, mặt đỏ bứng, da thịt trắng nõn cũng ửng hồng, đôi môi đang mím chặt hơi hé ra, nhẹ giọng rêи ɾỉ. Trương Dương hôn môi cô ta, cắn nát một viên nghịch thiên đan, vị mát lạnh mà đăng đắng từ miệng hắn trôi vào yết hồi của An Ngữ Thần.

Trương Dương sớm đã đọc nát cổ tịch tu luyện mà Lý Tín Nghĩa đưa cho hắn, trước đó cũng từng nhiều lần diễn với Tần Thanh, nhưng nội lực của hắn quá mức hùng hậu, hai người phối hợp thủy chung khó có thể đạt tới trạng thái tốt nhất, nếu không phải An Ngữ Thần đang lâm vào tuyệt cảnh, Trương Dương cũng sẽ không mạo hiểm thử một lần, hắn lo lắng kinh mạch yếu ớt của An Ngữ Thần căn bản không thể chịu nổi nội lực hùng hậu của hắn.

Đối với An Ngữ Thần mà nói đây là một kinh lịch hoàn toàn mới trong nhân sinh của cô ta, hoàn thành lột xác từ một cô gái đến một nữ nhân chân chính, nhưng đối với Trương Dương mà nói, hiện tại lại là lúc cực kỳ hung hiểm, khi nghĩ cách cứu Sở Trấn Nam, công lực trong cơ thể hắn đã hao tổn quá lớn, thậm chí cuối cùng bất đắc dĩ phải dùng kim châm thứ huyệt, kích phát tất cả đều năng lượng tiềm tàng trong cơ thể, hiện giờ hắn đang ở vào lúc không hư nhất, mạo hiểm dùng loại phương pháp này để cứu chữa cho An Ngữ Thần, kì thực chính là mang tính mạng của mình ra làm tiền cược.

Trương Dương không phải là không nghĩ tới hậu quả, nhưng vì tiểu yêu hắn quyết tâm thử một lần. Trong hố băng tối om không phân rõ ngày đêm, An Ngữ Thần và Trương Dương lõα ɭồ quấn chặt lấy nhau, hai người đều rất mệt mỏi, Trương Dương có một loại cảm giác hư thoát, An Ngữ Thần cũng rất mệt, nhưng lại cảm thấy trong cơ thể tự hồ có một con chuột đang chạy loạn, cô ta kể lại cảm giác kỳ quái này cho Trương Dương, Trương Dương nói: "Đó là nội tức của anh đó!"

An Ngữ Thần nắm chặt tay Trương Dương, bật đèn nhỏ của lều trại lên, lúc này nhìn thấy sắc mặt của Trương Dương trắng bệch tới dọa người, cô ta run giọng nói: "Anh sao vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không sao!"

Ánh mắt của hai người chạm nhau, mặt An Ngữ Thần không khỏi lại đỏ bừng, hiện tại quan hệ của cô ta và Trương Dương đã phát sinh biến hóa trên căn bản, An Ngữ Thần lại vươn tay ra tắt đèn đi, sau đó chui vào lòng Trương Dương, ôn nhu nói: "Hiện tại em đã không còn gì để tiếc nuối nữa rồi."

Trương Dương nói: "Làm người không thể ích kỷ như vậy được, em không còn di tiếc nuối, nhưng anh thì có, anh nhất định phải chữa khỏi cho em."

An Ngữ Thần nói: "Thật sự có thể chữa khỏi cho em ư?" Tuy cô ta đối với việc được chữa khỏi hoàn toàn đã không còn bất kỳ hy vọng gì, nhưng kể ra cũng lạ, sau chuyện mà vừa rồi cô ta đã mới qua, tuy có chút mệt mỏi, nhưng cảm giác khói chịu trong cơ thể đã đỡ đi nhiều.

Trương Dương nói: "Nhất định có thể chữa khỏi cho em, có điều, trước mắt chúng ta phải mặc quần áo lại đã, rồi nghĩ cách làm thế nào để rời khỏi nơi này."

Biến hóa lớn nhất của An Ngữ Thần không phải là trên thân thể, trước khi gặp Trương Dương, cô ta đã ôm lòng tất chết, sự xuất hiện của cô ta mà tất cả những gì phát sinh giữa bọn họ khiến An Ngữ Thần lại có dũng khí và ý chí để tiếp tục sống.

Hai người mặc quần áo vào xong, Trương Dương rõ ràng cảm thấy thể lực của mình đã giảm mạnh. Trạng thái của An Ngữ Thần thì lại không tồi, bọn họ trước tiên trèo lên vách băng, thể lực của hai người đều bị tiêu hao một nửa trong quá trình này, ngồi sau một lớp tuyết dày để nghỉ ngơi, Trương Dương mở bếp khí, hòa tan một số nước tuyết, ở độ cao tám ngàn thước so với mặt nước biển, nước tuyết không bao giờ sôi được, nhiệt độ nước tối đa là 75 là xuất hiện hiện tượng sôi.