Y Đạo Quan Đồ

Chương 740-3: Tự nhiên và con người (3)

Thứ Nhân Vượng Kiệt căn bản không ngờ Trương Dương lại thống khoái như vậy, tuy rằng hắn không muốn mạo hiểm lên núi vào ban đêm, nhưng nhìn thấy một xấp nhân dân tệ dày cộp đó, sự khát khao đối với tiền bạc lập tức chiến thắng sự sợ hãi, Thứ Nhân Vượng Kiệt gật đầu nói: "Được, hai mươi phút nữa, vẫn ở đây!"

Ý tưởng ngay đêm trèo lên Châu Phong tìm kiếm An Ngữ Thầncủa Trương Dương bị Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ kiên quyết phản đối, hai người đều cho rằng Trương Dương làm như vậy là rất mạo hiểm, Triệu Thiên Tài nói: "Sao không thể đợi tới ngày mai? Sáng mai đi thì an toàn hơn rất nhiều."

Trương Dương nói: "Tôi có thể chờ, nhưng tiểu yêu lại không thể chờ, tôi phải mau chóng tìm được cô ta."

Chu Sơn Hổ nói: "Tôi đi với anh!"

Trương Dương lắc đầu: "Thêm một người thì thêm gánh nặng, một mình tôi thì tình huống gì cũng có thể ứng phó được, nhưng lên núi rồi, tình huống lập tức vạn biến, vạn nhất trong hai anh có ai xảy ra chuyện, tôi làm sao mà chiếu cố được cả hai người?"

Chu Sơn Hổ vẫn nằng nặc đòi đi, nhưng Trương Dương lạnh lùng nói: "Nghe tôi đi, hai người cứ ở lại đây chờ tin tức, tôi cũng không phải là đi một mình, Thứ Nhân Vượng Kiệt là người dẫn đường ưu tú nhất của vùng này, có hắn dẫn đường cho tôi, chắc không có vấn đề gì đâu."

Triệu Thiên Tài nói: "Anh liệu có từng nghĩ, nếu anh không tìm được An Ngữ Thần thì sao?"

"Tôi nhất định có thể tìm được!" Trương Dương hét lớn.

Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đều biết chủ ý của Trương Dương đã định, hắn quyết định một mình tới Châu Phong, Trương Dương thay trang bị leo núi mà bọn họ mang theo, Chu Sơn Hổ lặng lặng ở bên cạnh giúp hắn chuẩn bị hành trang.

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi tin An tiểu thư nhất định cát nhân tự có thiên tướng, cho dù không tìm thấy, cũng chưa chắc có nghĩa là cô ta có chuyện."

Trương Dương không nói gì, hắn hiểu rõ Triệu Thiên Tài đang lo lắng điều gì.

Chu Sơn Hổ nói: "Cho anh 24 tiếng đồng hồ, nếu anh vẫn chưa trở lại, chúng tôi sẽ lên núi tìm anh."

Trương Dương đóng xong hành lý, mỉm cười nói: "72 tiếng đồng hồ, nếu ba ngày ba đêm tôi còn vẫn không trở lại, các anh đi gọi đội cứu viện!" Hắn đưa di động của mình cho Triệu Thiên Tài, ở trên Châu Phong, di động sẽ mất tác dụng. Triệu Thiên Tài đưa bộ đàm cho hắn: "Nhớ mở bộ đàm!"

Đa số người sẽ nói tiền không phải là vạn năng, nhưng nhiều lúc tiền có thể mang tới tác dụng quyết định, vì một vạn đồng của Trương Dương, Thứ Nhân Vượng Kiệt quyết định dẫn đường cho hắn, ngay đêm trèo lên Qomolangma, Thứ Nhân Vượng Kiệt cũng có điều kiện, hắn không thể dẫn Trương Dương trèo lên đến đỉnh núi, hắn cũng không cho rằng Trương Dương có thể lên đến định, hắn sẽ tận sức mà làm, dẫn Trương Dương thưởng thức kỳ quan đỉnh băng mà người khác không thể nhìn thấy.

Thứ Nhân Vượng Kiệt nói cho Trương Dương biết, từ trung tâm Châu Phong xuất phát đến đỉnh núi Châu Phong, khoảng cách thẳng tắp là mười chín km, nếu trên bình địa, khoảng cách này đương nhiên không tính là gì. Nhưng một đường đi lên trên, càng đi lên trên thì càng gian nan nguy hiểm, trung tâm Châu Phong mà bọn họ đang đứng, độ cao so với mặt biển là 3212 thước, đây đã là nơi xa nhất mà du khách bình thường có thể đến được, trên đường từ trung tâm tới Châu Phong, trước tiên phải đi qua một bãi sông phạm vi hai kilomet, nơi này mới là trung tâm mà các đội leo núi chuẩn bị hành trang xuất phát, nói vắn tắt lại là, ở giữa nơi này và trugn tâm Châu Phong mà du khách bình thường có thể lên, có một phân giới tuyến dùng một chồng đá dựng lên, tất cả những ai chưa được phê chuẩn lên núi thì không được phép vượt qua nơi này. Trương Dương cũng không có giấy phép leo núi, nhưng nhờ có một vạn đồng đó, Thứ Nhân Vượng Kiệt dẫn hắn vòng qua tuyến bảo hộ này, chung quanh bọn họ là một mảng tối đen, đường lên núi không có đèn, đội viên leo núi chuyên nghiệp tới leo núi đều đã ngủ rồi, bọn họ muốn tích tụ thể lực cho ngày mai leo núi, bốn phía đều là núi, nhìn lên bầu trời đêm, là một mảng tối đen, đứng ở chỗ này cảm thấy giống như đứng trong miệng giếng vậy.

Thứ Nhân Vượng Kiệt dẫn Trương Dương đi nhanh lên trước, từ trang bị tùy thân của Trương Dương có thể thấy được trang bị của Trương Dương tuy rằng không tồi, nhưng trong nghề leo núi chỉ là một tay ngang, khi vượt qua mảng doanh địa này, Thứ Nhân Vượng Kiệt thủy chung vẫn giữ im lặng, cho tới khi doanh địa đã bị bỏ xa lại đằng sau, hắn mới lên tiếng nói: "Từ nơi này chúng ta bắt đầu leo núi, tôi có thể dẫn anh tới nơi có độ cao hơn mặt nước biển khoảng vạn thước, nhiều nhất cũng chỉ có thể tới đó thôi."

Hắn nhìn nhìn trang bị trên người Trương Dương rồi bổ sung: "Nếu anh còn muốn giữ mạng."

Trương Dương cười nói: "Anh chỉ cần dẫn tôi đi theo lộ tuyến mà anh đã chỉ cho cô ta là được rồi, mục đích của tôi là tìm người, không phải là muốn trèo lên Qomolangma!"

Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: "Tìm người ư? Một ngọn núi lớn như vậy, anh có thể xác định cô ta nhất định sẽ lên núi chứ?"

Trương Dương nói: "Có thể!"

Thứ Nhân Vượng Kiệt thở dài, nếu cô gái này lên núi từ ngày hôm qua, đến bây giờ đã được hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi, rất khó tưởng tượng một cô gái một mình lên núi mà có thể ở được một thời gian lâu như vậy.

Trương Dương nói: "Người hướng đạo ở khu vực Châu Phong không chỉ có một mình anh thôi đúng không, liệu có người nào khác dẫn cô ta lên núi không?"

Thứ Nhân Vượng Kiệt lắc đầu nói: " Không thể, giữa chúng tôi có trao đổi tin tức, ai dẫn bao nhiêu người lên núi, ai dẫn tới nơi nào, mọi người đều có liên hệ với nhau. Nếu như có người dẫn cô ta lên núi, tôi không thể không biết được."

Trương Dương nói: "Vậy anh dẫn tôi lên núi có ai biết không?"

Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: "Hừ, chú tôi biết, ngày mai ông ấy sẽ dẫn đám du khách mà tôi nhận lên núi." Nói tới đây, Thứ Nhân Vượng Kiệt không khỏi oán giận nói: "Thật ra tôi thà dẫn hai mươi du khách bình thường cũng không muốn dẫn một mình anh."

Trương Dương cười cười, thằng ôn này có chút được tiện nghi thì khoe mẽ rồi, dẫn một du khách bình thường được có trăm đồng, dẫn một mình mình mà kiếm được tới một vạn đồng, một cuộc mua bàn như vậy, chắc hắn cả đời này cũng chẳng được bao nhiêu.

Sơn đạo ở phía trước dần dần trở nên gập gềnh, Thứ Nhân Vượng Kiệt ngạc nhiên phát hiện Trương Dương không ngờ không xuất hiện bất kỳ phản ứng cao nguyên nào, trên đoạn đường này, hắn bước đi như bay, căn bản không xuất hiện tình huống hô hấp không thuận. Thứ Nhân Vượng Kiệt cũng không thể không cảm thán thể lực siêu cường của Trương Dương, hai tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã tới ranh giới có tuyết của Châu Phong, nơi này đại khái có độ cao so với mặt biển là sáu ngàn thước.

Bởi vì đi lên nữa toàn bộ đều là băng tuyết ngàn năm không tan, tuy rằng vẫn là đêm khuya, nhưng khiến người ta sản sinh ra một loại cảm giác như bình minh, Thứ Nhân Vượng Kiệt đeo kính quang lọc vào, Trương Dương cũng đeo lên, bộ trang phục leo núi này và trang bị tùy thân của hắn đều là Triệu Thiên Tài chuẩn bị trước, tất cả đều là nhãn hiệu nhất lưu trên thế giới.

Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: "Đừng nói to, càng đừng hò hét, trên núi tuyết, thanh âm của anh rất dễ dẫn tới tuyết lở."

Trương Dương cúi đầu nhìn mặt đất, trên mặt tuyết có không ít dấu chân, nơi này vừa tới ranh giới có tuyết của Châu Phong, đa số người đều có thể đến nơi này.

Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: "Càng lên cao, dấu chân càng ít, theo biến chuyển thời tiết, ranh giới có tuyết dã không ngừng kéo lên, đợi tới mùa hè, ranh giới có tuyết có thể lui tới bảy ngàn thước, lúc đó là lúc lên núi dễ dàng nhất, hiện tại là lúc nguy hiểm nhất, xuân về hoa nở, tuyết lở phần lớn là vào mùa này."

Trương Dương nhìn bầu trời đêm, một vầng minh nguyệt rải ánh sáng xanh lạnh lẽo xuống Qomolangma, tất cả dãy núi đều bị tuyết che phủ, thế giới xung quanh đều chìm trong tuyết quang cảnh nguyệt, nhờ tuyết quang, có thể thấy rõ cảnh vật ngoài vài dặm chung quanh, nhưng hắn lại không nhìn thấy bóng dáng của An Ngữ Thần, Trương Dương từ trong đáy lòng gọ khẽ, tiểu yêu, cô ở đâu?

An Ngữ Thần quả thực đang ở trên Qomolangma, cô ta từ sáng sớm hôm nay đã lên núi, hiện giờ đã ở trên núi gần hai mươi tiếng đồng hồ rồi, An Ngữ Thần đã đến chỗ có độ cao so với mặt biển là bảy ngàn năm trăm thước, cô ta dựng lều trại trên tuyết, ngồi trong lều trại, ôm hai đầu gối, lẳng lặng nhìn ngọn đèn nhỏ trong lều. Qomolangma là địa phương mặt đất tiếp cận bầu trời nhất, ở phiến tịnh thổ này, cô ta thử quên đi tất cả, song khi thật sự tới đây rồi, cô ta mới phát hiện mình không những không quên đi được một số chuyện, mà ngược lại càng vương vấn hơn. Cô ta đã liên tục hai ngày không ngủ, từ lúc tới đây, cô ta không dám ngủ, sợ mình nếu ngủ thì sẽ không bao giờ tỉnh lại. Bên ngoài lại nổi gió, An Ngữ Thần co ro trong chăn, ngày mai cô ta sẽ tiếp tục lêи đỉиɦ núi, trên thế giới này không có ai biết được hướng đi của cô ta, lựa chọn rời khỏi thế giới này một cách vô thanh vô tức, lựa chọn ở nơi thuần tịnh nhất kết thúc sinh mệnh của mình, cũng có thể coi là viết một dấu chấm viên mãn cho cuộc đời của cô ta, nhưng An Ngữ Thần trong lòng vẫn còn vướng bận, người mà cô ta nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Trương Dương, không biết sau khi mình chết, Trương Dương có thương tâm không, sau vài năm nữa, anh ta còn nhớ tới một nữ đồ đệ bướng bỉnh bốc đồng này nữa không... Nước mắt men theo má An Ngữ Thần lặng lẽ chảy xuống, cô ta giống như là sợ bị người ta nhìn thấy, vội vàng lau nước mắt, tự nói với mình: "Mình không khóc! Mình không sợ!"