"Hửm, ta không nghe rõ ..." Thẩm Vũ áp tai lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nói.
Quan Tĩnh Xu không nghi ngờ gì lời nói của hắn, cho nên nàng lại một lần nữa mềm mại yếu ớt thủ thỉ bên tai Thẩm Vũ, phu quân...
Nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống, không còn cách nào trốn thoát ra được, Tĩnh Xu bị nụ hôn của Thẩm Vũ làm cho hoa huyệt chảy ra chất lỏng nóng ấm, cứ như vậy dính chặt trên ngón tay Thẩm Vũ.
"Tĩnh Xu, nàng ... ra nhiều nước như vậy, kẹp ta thật chặt..."
Nhiệt độ trong đũng dạo trở nên nóng nực, cao hơn cả nhiệt độ trên ngón tay Thẩm Vũ, vách thịt thít chặt ngón tay đang di chuyển của Thẩm Vũ, rồi lưu lại trên đó dâʍ ɖị©ɧ ấm nóng, không khó để tưởng tượng rằng, khi cắm cây côn ŧᏂịŧ to lớn kia vào sẽ thoải mái đến nhường nào.
Thẩm Vũ kiềm chế sự khát khao muốn dùng ngay cái to lớn kia của mình mạnh mẽ đâm vào trong nàng, khóe mắt hắn đỏ bừng, gò má tái nhợt chợt trở nên yêu dã đến lạ thường.
Thân hình mềm mại của Quan Tĩnh Xu vặn vẹo, trong hoa huyệt bị du͙© vọиɠ cuồng bạo quấn lấy mà trở nên ngứa ngáy khó nhịn, tham lam cuốn chặt hoa huyệt non nớt của nàng.
Quan Tĩnh Xu kích động khép chặt lấy đôi chân mảnh mai và thẳng tắp của mình, chịu sự tác động của đôi chân tinh xảo, dâʍ ɖị©ɧ lại một lần nữa từ hoa huyệt chảy ra ngoài, căn bản là nàng không thể nào ngăn cản được sự công kích mãnh liệt của Thẩm Vũ.
"A ... Tiểu Vũ ...ưʍ... Không, ta muốn ... A ..."
Khát khao thể xác, hương thơm gợϊ ȶìиᏂ của du͙© vọиɠ. Quan Tĩnh Xu từng bước bị trêu chọc đến phát sướиɠ, ngón tay không khỏi đùa nghịch trêu đùa nơi hoa huyệt của nàng đang ngứa ngáy, chỗ nào trong nàng cũng muốn được an ủi, vuốt ve.
"Tĩnh Xu nên gọi ta là gì?" Thẩm Vũ dùng ngón tay di chuyển nhanh hơn, tay còn lại không ngừng xoa nắn bầu ngực tròn trịa của nàng.
"Phu quân ... a ...a ..."
Đôi má của Quan Tĩnh Xu đỏ bừng vì xấu hổ, nàng mất thật lâu mới nói được hai chữ này, trước đây, nàng chưa bao giờ gọi Thẩm Vũ như vậy, vậy mà trong thời gian đủ để người ta uống hai tách trà, nàng lại có thể gọi hắn như thế, gọi đến tận ba lần.
Thẩm Vũ nhếch môi thỏa mãn cười, rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, cái miệng nhỏ nhắn hấp dẫn này không chỉ có thể khiến hắn tức giận mà còn biết yểu điệu yếu ớt gọi hắn một tiếng phu quân, hai tiếng phu quân.
Hắn rất lấy làm thỏa mãn.
Quan Tĩnh Xu dường như không thể thở nổi sau nụ hôn của Thẩm Vũ, đôi tai nhỏ ù đi, Thẩm Vũ thấy vậy liền rời khởi đôi môi đỏ mọng đang mời gọi này, điều này làm khiến cho Tĩnh Xu thở dốc, cố gắng hít thở lấy những luồng không khí mới.
Hoa môi bị lòng bàn tay thô ráp tách ra côn ŧᏂịŧ nóng bỏng để bên ngoài huyệt khẩu, dường như không hề có ý định xâm nhập vào, nàng liếc nhìn côn ŧᏂịŧ đó, thật to lớn, to lớn đến nỗi nàng tưởng rằng, nếu nó đi vào bên trong nàng, nàng sẽ bị nhồi đến ngất đi.
"Côn ŧᏂịŧ của nhi thần có lớn không?" Thẩm Vũ cầm lấy cây côn ŧᏂịŧ của mình đặt lên miệng hoa huyệt của Quan Tĩnh Xu, cứ như vậy mà xoa đều.
"Không được, không vừa, quá lớn rồi ..." Quan Tĩnh Xu lắc đầu, thu chân lại.
"Cái miệng nhỏ của mẫu hậu là tham lam nhất sao lại không ăn được?" Thẩm Vũ ấn chặt côn ŧᏂịŧ ở miệng hoa huyệt, da^ʍ thuỷ đem qυყ đầυ của làm ướt, "Mẫu hậu không ít những lần tự an ủi đi, hay là người chê rằng ngón tay nhi thần không đủ lớn, vẫn cần tìm thêm trai lơ thao người?"
Hai má của Quan Tĩnh Xu đỏ bừng, trong mị nhục trống rỗng, gào thét đói khát đòi lấy côn ŧᏂịŧ, đâm vào trong tiểu huyệt nàng.
"Người đã bao giờ tự lấy tay thỏa mãn cái miệng này chưa, mẫu hậu?" Đôi mắt Thẩm Vũ trở nên đυ.c ngầu, hắn khó khăn cắm cây côn ŧᏂịŧ to lớn kia vào huyệt khẩu.
"Chưa ...ô ô ô..." Khi côn ŧᏂịŧ tiến vào một nửa, nhục bích đã bắt đầu co rút, theo động tác của hai người, lục lạc dưới cổ chân phát ra âm thanh dễ chịu.
Vách thịt non mềm bị qυყ đầυ to lớn mυ'ŧ chặt lấy, lo sợ vật thô ráp đó không hài lòng, nên nó điên cuồng giữ lấy nhiệt độ nóng bỏng mà côn ŧᏂịŧ mang lại..
Hoa huyệt vốn đã nóng bỏng, côn ŧᏂịŧ còn nóng hơn, nó như nhiệt độ nham thạch khiến nàng mềm nhũn đến cực điểm, giống như từng bộ phận trên cơ thể đều không còn theo cử động và suy nghĩ của nàng, cơ thể của nàng giờ đây chỉ còn là của Thẩm Vũ, tiểu huyệt dưới sự chơi đùa mà sung sướиɠ, thoải mái.
"Không cần chặt như vậy ..." Thẩm Vũ bị mυ'ŧ đến mức trán nổi gân xanh, hắn vỗ vỗ bờ mông tròn trịa, căng tròn của Tĩnh Xu, nói.
Bên trong hoa huyệt dường như không hề nghe lời, lại càng thêm chặt chẽ, dường như không hề có ý định giãn ra, cứ thế mà mυ'ŧ chặt lấy hắn hơn, khiến hắn vừa khó chịu vừa sung sướиɠ.
"Tĩnh Xu, thả lỏng." Thẩm Vũ kiên nhẫn dỗ dành lấy nàng, đôi môi hơi lạnh hôn lên mu bàn tay nàng, còn ngón tay thì vân vê âm đế.
Quan Tĩnh Xu bị sờ đến khóe mắt ẩm ướt, hoa huyệt lại một lần nữa nới lỏng chờ côn ŧᏂịŧ tiến vào.
"Ư ... ahhhhhhhhhhh ...ưʍ......a....a...."
Tiếng rêи ɾỉ của Tĩnh Xu không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong lòng nam nhân dũng mãnh này, hắn đưa côn ŧᏂịŧ kề sát hoa tâm, qυყ đầυ nghịch ngợm mà cùng thịt non chào hỏi.
"Nhẹ một chút..."
Quan Tĩnh Xu nước mắt lưng tròng, đôi mắt long lanh cầu xin sự thương hại của hắn, trong cổ họng không tự chủ mà phát ra tiếng rêи ɾỉ mê hoặc.
Điểm mẫn cảm bị nghiền nát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngút trời khiến nàng không nói nên lời, trong không khí chỉ có tiếng lục lạc theo nhịp chuyển động đều đặn cùng với đó là tiếng thở dốc trầm thấp của nam nhân trước mặt.
Thẩm Vũ là một thiếu niên vừa khai trai, tinh lực dồi dào. Hai đêm đầu tiên là do sự ngăn cách bởi thân phận và cũng là do lo sợ sẽ làm đau Quan Tĩnh Xu nên hắn không đành lòng mạnh bạo chiếm lấy nàng.
Tuy nhiên, lần này đã không còn sự trở ngại trước kia, côn ŧᏂịŧ trở nên hung tợn, mỗi lần đều đâm thật sâu vào tử ©υиɠ, mạnh bạo mà đoạt lấy, ý muốn thao chết nàng trên giường, nó mang theo tất cả và ái vị nồng mặn của du͙© vọиɠ, giờ đây nàng dựa vào ý chí để chống đỡ sự công kích mạnh bạo này.
Hắn hôn lên vành tai của Quan Tĩnh Xu sau đó gặm cắn, liếʍ láp, lòng bàn tay di chuyển xuống thân thể nàng, làn da trắng hồng khiến hắm yêu thích không buông tay.
"Tĩnh Xu." Thẩm Vũ khẽ nói nhỏ bên tai nàng, "Sinh con cho ta."
Nói xong, hắn lại đâm thẳng cây côn ŧᏂịŧ to lớn vào hoa huyệt nàng, cảnh tượng đẹp mắt, dâʍ đãиɠ đến vô cùng.
Quan Tĩnh Xu bị hắn trêu đùa đến nỗi rên lên một tiếng sung sướиɠ, nàng không để tâm đến lời nói lúc nãy của hắn, nàng đã uống canh tuyệt tự, cả đời sau đến cả một đứa con nàng cũng đừng hòng có.
Hơn nữa, nếu nàng chơi đùa trai lơ nam trước đám quần thần thì bọn họ vẫn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu để mà sinh một đứa con ra... thì có nghĩa là, sợ rằng đến cái mạng này nàng cũng không còn nữa, Thái hậu Cảo Việt trước đây cũng không khoa trương như vậy.
"Được không?" Thẩm Vũ lại nghịch ngợm đùa giỡn hoa tâm của nàng.
"Được."
Quan Tĩnh Xu mơ hồ đáp lại, cũng không đặt lời nói đó trong lòng, nàng hiểu rằng nếu nàng mà nói rằng "không được", thì chắc chắn Thẩm Vũ sẽ thao nàng đến mệt chết, khiến nàng đến cả bước chân đi lại cũng không thể.
Thẩm Vũ lại giống như một đứa trẻ trong miệng đang vụиɠ ŧяộʍ ăn kẹo, trên miệng đều là mật ngọt, ý vị tràn đầy, không tránh khỏi khiến người khác thèm thuồng.
Chơ nên, lời nói của nam nhân lúc trên giường là không thể tin cậy và đối với nữ nhân cũng thế. Tất cả những gì nói trên giường đều là không đáng để tin.
Thẩm Vũ gác chân nàng lên vai mình, hắn nghiêng đầu liếʍ láp đôi chân trắng nõn thon thả, tiếng lục lạc theo chuyển động mà vang lên bên tai.
Hắn chậm rãi ấn xuống, côn ŧᏂịŧ dường như cắm rễ trong bùn đất hoa dịch, lúc cắm vào rút ra mang theo dâʍ ɖị©ɧ lấy lội, tiếng nước óp ép hoà vào tiếng lục lạc rung lên nhè nhẹ.
Leng keng ...
Leng keng Leng keng ...
Leng keng ...
Leng keng Leng keng ...
***********
Quan Tĩnh Xu bị hắn làm cho điên cuồng hết lần này tới lần khác, kɧoáı ©ảʍ không ngừng tích tụ dưới thân nàng, hoa huyệt bị xâm nhập đến trầy da.
Vừa xót vừa sưng, cả người nóng ran, tê dại đến cực điểm khiến làn da trắng nõn của nàng lập tức lộ ra một tầng mồ hôi mịn.
"Tiểu Vũ ... sâu quá ... ooh ~ dừng lại ... ah ..."
Chỗ mẫn cảm không ngừng bị nghiềm ép khiến nàng lại bắt đầu nhịn tiểu, cái bụng phẳng lì bị côn ŧᏂịŧ dày và dài làm cho trướng lên.
Khoái lạc từ dưới tràn lên trên đỉnh đầu, khiến cho trong nàng giờ đây chỉ là một mảnh trống rỗng nhưng sung sướиɠ đến lạ lùng, nàng không nhìn thấy gì cả, trong đầu nàng chỉ lóe lên tia sáng trắng, bên tai đều là tiếng lục oavj kêu.
Thẩm Vũ dùng côn ŧᏂịŧ di chuyển thật nhanh, cọ sát vào hoa huyệt của nàng, khiến cho huyệt khẩu đỏ ửng, gối mềm vương vãi những chất lỏng, chăn nệm lộn xộn in lại dấu vết của tình triều.
Nơi hạ thân co rút mạnh, tham lam mυ'ŧ lấy cây côn ŧᏂịŧ to lớn kia, Thẩm Vũ nhận ra rõ ràng rằng nàng sắp đạt đến khoái lạc của du͙© vọиɠ.
Leng keng! Leng keng! Leng keng! Tiếng lục lạc lại vang vọng trong không gian.
Thẩm Vũ khắc chế cảm xúc muốn bắn tinh, bên trong huyệt động giống như là lốc xoáy siết chặt lấy phân thân của hắn, hai bên mép thịt bóp chặt lấy qυყ đầυ không cho nhúc nhích.
Mí mắt Quan Tĩnh Xu tràn đầy những giọt mồ hôi, giọng nói nàng nhẹ nhàng mà quyến rũ cất lên từ đôi môi đỏ mọng, cảm giác tê dại truyền đến tận trái tim.
Cao trào đến đột ngột, nhưng cũng lại như đã lường trước.
Phía dưới thân bỗng nhiên triều xuy, nàng co rút đến cực khoái, mất một lúc lâu sau mới quay lại trạng thái bình thường, du͙© vọиɠ mãnh liệt khiến nàng miệng đắng lưỡi khô, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Côn ŧᏂịŧ nằm trong hoa huyệt lại bắt đầu luận động, Quan Tĩnh Xu nhất thời không thể tiêu thụ kịp, nàng ngẩn người ra, giọng nói kiều mị làm nũng.
"Đã nói là chỉ làm một lần."
"Đúng vậy, buổi sáng đã làm một lần, hiện tại đã là buổi chiều." Thẩm Vũ làm vẻ mặt nghiêm túc, trêu ghẹo rồi nói.
************
Sau ba ngày, Quan Tĩnh Xu vẫn không thể ra khỏi giường, cơ thể nàng mềm yếu vô lực.
Thẩm Vũ tinh thần sảng khoái dễ chịu, hoàn toàn không nhìn ra được sự mệt mỏi, mất sức do việc thường xuyên hoạt động "quá độ".
"Cuộc đời thật bất công."
Quan Tĩnh Xu trong lòng tức giận oán trách, hi vọng phụ thân sớm phát hiện nàng đang bị tên cầm thú này giam cầm.
Ba ngày tiếp theo, Quan Tĩnh Xu cuối cùng cũng có thể nhấc được cái thân thể mệt mỏi này đứng dậy, còn Thẩm Vũ thì đang giúp nàng mặc quần áo.
"Vẫn...vẫn chưa mặc qυầи ɭóŧ."
Nàng hoàn toàn không có chút ý tứ nào là mình đang bị giam cầm, ngày nào nàng cũng gọi Thẩm Vũ đến hầu hạ nàng, cũng chính vì thế mà Thẩm Vũ trở thành một tên hầu trung thành. Ngoài việc không thể uống rượu đánh bài với các tỷ muội trong cung ra, cuộc sống của nàng so với trước còn muốn tốt hơn.
Quần áo do Thẩm Vũ mặc, cơm do Thẩm Vũ đút, chân nàng một chút cũng không cần chạm đất. Đến cả việc tắm rửa cũng là do Thẩm Vũ một tay hầu hạ nàng.
Khi sống ở Vĩnh An cung, nàng cũng không đến xa hoa như vậy: dùng quân vương làm người hầu. Thời tiết lạnh đến mức nàng cũng chẳng muốn ra ngoài. Trừ Thẩm Vũ ra thì đến một bóng người nàng cũng không gặp.
"Không cần mặc, người khác không nhìn thấy." Thẩm Vũ một tay thắt dây váy cho nàng, một tay véo lấy eo nàng.
"Thẩm Vũ, ngươi đưa ta đi đâu đấy?" Quan Tĩnh Xu uể oải nằm trên giường.
"Đợi một chút rồi nàng sẽ biết."
Sau một hồi mặc quần áo, Quan Tĩnh Xu được bế đến Cần Chính Điện, chân quấn một lớp tất, giày không mang, đầu còn lại của xiềng xích vẫn đang buộc vào tay trái của Thẩm Vũ.
Trận tuyết lớn bắt đầu tan đi, ánh nắng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu vào, rắc lên gạch lát nền xa hoa, mang theo một chút mát mẻ sảng khoái.
Tấu chương trên án thư đã được phân loại, sắp xếp hoàn chỉnh, chỉ còn chờ Thẩm Vũ phê chuẩn, mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường, nếu bỏ qua việc có đôi bàn tay nào đó đang làm loạn dưới váy của Quan Tĩnh Xu.
Quan Tĩnh Xu đối với việc phê chuẩn nhàm chán này một chút cũng không có hứng thú, trong ba năm trước khi buồng rèm chấp chính nàng đã xem đủ rồi, một quyển tấu chương có thể viết đến mười trang, nhưng căn bản có thể sử dụng được cùng lắm cũng chỉ là ba dòng chữ.
Ngoại trừ Liễu tướng ra, tất cả bọn người trong đám quần thần đều có thái độ hai mặt, trên mặt thì lừa dối, bên dưới thì đạo đức giả, chỉ coi nàng là linh vật được phụ thân và biểu ca sủng ái.
Nàng xem mấy người quần thần kia là phế vật, quần thần lại coi nàng như một linh vật, hai bên ghét nhau như chó với mèo.
"Liễu tướng cầu kiến." Từ tổng quản thông báo.
"Truyền." Thẩm Vũ vẫn ngồi yên, không ngẩng đầu, lạnh lùng cất giọng nói.
Quan Tĩnh Xu do quá buồn chán, nên cứ như vậy không chút phép tắc nằm bò lên án thư của Thẩm Vũ mà ngủ thϊếp đi, nàng hình như đã mấy ngày không được ngủ một giấc trọn vẹn nào rồi.
"Mẫu hậu, Liễu tướng triệu kiến." Tay của Thẩm Vũ không thành thật mà sờ đôi chân tinh xảo dưới váy của nàng.
Quan Tĩnh Xu hồ nghi nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, Liễu tướng đến triệu kiến mà hắn còn rảnh đi quản cái thân mẫu hậu này đi ngủ sao? Nàng nghe quần thần thỉnh tẩu chương cũng chưa bao giờ "hạ mình cầu hiền" như thế này.
"Ngủ đi." Thẩm Vũ nhìn bộ dạng mông lung, chưa tỉnh ngủ của nàng, không kìm nổi lòng mà hôn là má nàng một cái.
Đúng lúc Liễu tướng đi vào, vô tình bắt gặp cảnh tượng này.
"Ái khanh, có chuyện gì muốn nói sao?" Thẩm Vũ thong thả đứng dậy, trên tay cầm cây bút, ngước mắt lạnh lùng nhìn Liễu tướng.
Sự thù địch không hề giấu giếm, Liễu tướng cúi đầu hành lễ, ánh mắt thì lại liếc nhìn nữ nhân đang ngủ trên án thư, hắn ta đã có ý với nàng mười năm qua... hắn ta đã thầm thương trộm nhớ Quan tiểu thư hay hiện tại chính là Thái hậu nương nương.
"Có viên quan ở biên giới Tây Nam cấu kết với ngoại cảnh bán nô ɭệ. Xin hỏi bệ hạ, người muốn giải quyết như nào?"
Liễu Giang Thành đè nén nỗi phiền muộn đang cuộn trào trong lòng, rõ ràng chỉ là thiếu một chút nữa, một chút nữa thôi, vậy mà vẫn bị người khác nhanh tay chiếm trước.
Hắn ta từ khi còn là một chàng thiếu niên trẻ tuổi đã trở thành bằng hữu tốt với Tạ An nên thường hay nghe Tạ An nhắc đến biểu muội thông minh tài giỏi hào phóng hơn người của mình, khoe khoang rằng nàng chính là do ông trời ban tặng xuống cho thế giới này.
Thời niên thiếu bồng bột, tự nghĩ rằng mình đã thoong tuệ hơn người, nghĩ rằng Tạ An ái mộ biểu muội của mình, vì vậy mà làm mọi cách để gặp nàng ấy.
Cho đến một hôm, khi mà hắn ta đang ngồi trên lầu hai gần ngay sát cửa sổ để nghe tiếng mưa rơi thì lại nhìn thấy một nữ tử tay cầm quạt, nghịch ngợm mà dịu dàng đứng ở đối diện cửa Nghiên Phương Trai, nữ tử đó đang cười cười nói nói vui vẻ với Tạ An.
"Biểu ca, ca đoán rằng vào giờ Thân một khắc mưa sẽ tạnh, còn muội cho rằng ba khắc sẽ dừng. Nếu biểu ca thắng, muội sẽ tặng ca Oanh Hồn thảo mà ngoại tổ cho muội. Nếu muội thắng, biểu ca sẽ lấy Thiên Ky Lâu đưa cho muội. Như nào, biểu ca dám chơi không?"
Nụ cười của người nữ tử rạng rỡ, đẹp hơn cả vạn cảnh mà hắn ta từng thấy.
"Muội đúng là tinh quái, mới có mấy ngày mà đã đặt chủ ý lên Thiên Ky Lâu rồi."
Bề ngoài Tạ An thanh tao như ngọc, anh tuấn vô song, nghe Tĩnh Xu nói xong nhưng trong ánh mắt vẫn không hề có một tia lửa giận nào.
Trai tài gái sắc, thật khiến người khác phải ái mộ.