Thái Hậu Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 8: Phá thân (5)

Người nam nhân lại không xem dấu cắn của nàng là sự "báo thù", mà là tình thú giữa hai người trên giường, hạ thân lại càng cứng rắn nóng bỏng hơn trước đó nữa.

Hắn cắm vào rút ra, gậy thịt lôi cả mép thịt non mềm đã bị thao đến ửng đỏ ra ngoài, chuyển động kéo căng hoa huyệt xấu hổ, lại lần nữa hung hãn đâm chọc.

" Ahhh...Thập Tam...không làm nữa..." Quan Tĩnh Xu khóc lóc duỗi chân ra, móng tay cào ra vài vệt máu ở trước ngực của hắn.

Mạch suy nghĩ của nàng hỗn loạn, vào lúc nào thế mà lại oán trách nhi tử rẻ tiền của nàng quá đỗi tận tâm tận lực, đến cả côn ŧᏂịŧ ở dưới thân cũng đều làm cho nàng lên đến đỉnh điểm như thế này.

Căn bản không cản lại được.

Thẫm Vũ bị tiếng khóc của nàng làm cho trái tim siết chặt lại, hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ yếu ớt như thế này của nàng, nước mắt tèm nhem, tựa như cây hoa đinh hương sau khi bị mưa to gió lớn chà đạp.

Du͙© vọиɠ điên cuồng chiếm đoạt chiến thắng sự nhẹ nhàng thoáng qua, cảm giác đau đớn và mãn nguyện đồng thời dâng lên trong l*иg ngực.

Tĩnh Xu của hắn, sẽ không còn dáng vẻ cao cao tại thượng lạnh nhạt thờ ơ như ngày trước nữa, bị hắn thao đến nhỏ bé mềm nhũn, chỉ biết thút thít khóc lóc.

Nàng ỷ lại hắn, khao khát hắn.

Cảm giác khác thường từ đầu ngón tay chạy lên, lan tràn đến toàn thân, dục long không chút ngừng nghỉ mà rong ruổi trong u kính, từng tiếng va vào da thịt, thối nát lắm rồi.

Ai cũng sẽ không nghĩ đến, trong đêm tối gió tuyết đan nhau thế này, quốc quân của triều Lộc đang ở trên giường ra sức thao vị mẫu hậu đã kề bên hắn suốt chín năm.

Kɧoáı ©ảʍ trong khi làm việc mạo phạm, không có khiến động tác của hắn dừng lại, ngược lại hắn đã thả con sói đói mà hắn đã giam cầm trong ngục tối ra.

Hắn không có học được cái gì gọi là thoả mãn, cơn nóng rực cuồn cuộn ở dưới bụng dấy lên sự hưng phấn đội trời.

Hắn muốn đem nàng nhốt ở trong l*иg, dùng dây xích bằng vàng cầm cố tay chân của nàng lại, dùng miếng voan mỏng màu đỏ vàng trang trí lên cơ thể của nàng, dùng dươиɠ ѵậŧ giả nóng ấm lấp đầy da^ʍ huyệt của nàng.

Hắn hạ triều có thể trực tiếp đến l*иg giam, rút dươиɠ ѵậŧ giả bị dâʍ ɖị©ɧ làm ướt đẫm ra, cùng nàng ngày đêm giao hợp.

Quan Tĩnh Xu cũng không ngờ đến, người nam nhân ở trên người đang điên cuồng luật động, hận không thể thao nát tử ©υиɠ của nàng, lại là nhi tử mà nàng một tay nuôi lớn.

Nàng sắp bị tên thiếu niên long tinh mãnh hổ không biết mệt mỏi này làm đến chết ở trên giường, rõ ràng là nàng muốn tìm một tên trai lơ để hầu hạ nàng, hiện tại nhìn vào nàng mới là người đang bị chà đạp dày vò.

Hắn nhìn tựa thành kính, nhưng trên thực tế hắn đối với nàng không có lấy một chút cung kính nào.

" Ahhhh...quá, sâu rồi...hu hu hu...ahhh...Thập Tam...tha cho ta đi..."

Gương mặt Quan Tĩnh Xu đẫm nước mắt, tiếng kêu khóc mềm mại từ trong phòng ngủ bay dạt đi.

Thái giám tổng quản trực đêm lau đi mồ hôi ở trên trán, khó trách bệ hạ nhà bọn họ ngày đêm nhung nhớ vị quý nhân ở trong đó, giọng điệu mê người này, giọng nói mềm mại, đến cả người đã bị thiến như ông ta đây cũng không thể nhịn được.

Kinh nghiệm và sự hiểu biết mà Quan Tĩnh Xu từ nhỏ đã học được, căn bản không đủ để nàng triệt để hiểu rõ được thói hư tật xấu của người nam nhân.

Nàng học được cách ứng phó với nam nhân từ những người bên cạnh, chỉ có giả vờ yếu đuối, nhận sai và làm nũng, những người nữ nhân không hiểu kiểu người bình thường cao lãnh thanh khiết như nàng đây, lúc mềm dịu đi khiến người khác có mong muốn chinh phạt biết bao nhiêu.

Dục căn nóng bỏng từ trong hoa kính rút ra, mang theo cả vách thịt bị thao làm kéo ra bên ngoài, dâʍ ɖị©ɧ bài tiết ra cũng nương theo động tác của hắn chảy dọc xuống dưới.

Bặc một tiếng, dươиɠ ѵậŧ hoàn mỹ kết hợp không chừa lại một chút khe hở thoát ly khỏi vùng đất của nó.

Hoa hồ đầy đặn lại giống như một kẻ tham ăn vậy, gắt gao khép chặt miệng huyệt không muốn để cho da^ʍ thuỷ đang tích trữ chảy ra ngoài, chỉ chảy ra vài giọt chất dịch màu trắng dính nhớp.

Quan Tĩnh Xu thở phào một hơi, cho rằng trận giao hợp này đến đây là kết thúc, cảm giác trống rỗng bao trùm sự nhức mỏi, cơn ngứa ngáy ở trong hoa huyệt bắt đầu bốc hơi.

Nàng không có đợi được sự thương yêu trong mong muốn, dươиɠ ѵậŧ sung mãn, xâm lược lại chống ở mật địa của nàng, nhiệt độ cứng rắn kẹt ở cửa hoa huyệt.

Tựa như tên đao phủ thủ đang chờ đợi hành hình.

Sự sợ hãi kẹt ở trong cổ họng.

Nàng mong đợi hắn tiến vào hoá giải sự trống rỗng của nàng, lại lo ngại kích thước của hắn thật sự quá khủng bố.

Người nam nhân không có cho nàng cơ hội lựa chọn, qυყ đầυ dày vò ở nơi miệng huyệt mẫn cảm, đem miệng huyệt hơi ửng đỏ bao phủ lên một tầng nước óng ánh.

Dâʍ ɖị©ɧ trong hoa hồ bị hắn thỉnh thoảng chơi đùa, lại bắt đầu róc rách chảy ra từng giọt dâʍ ɖị©ɧ.

Hắn xoa nắn lấy âm đế của nàng, tựa như đang gảy dây đàn, giữa ngón cái và ngón trỏ phủ lên một tầng kén mỏng, cảm giác sần nhám dịu dàng mang theo nguồn nhiệt nóng bỏng không thể nào kháng cự khiến nàng tan chảy.

Nhiệt độ ở trong phòng ngủ lại bắt đầu tăng cao, Quan Tĩnh Xu cảm thấy bản thân mình giống như một con cá được đặt ở trên xới hấp, phần thịt được nấu đến trắng mềm.

Mặc cho hắn chi phối lúc nào bắt đầu ăn.

Cảm giác căng thẳng khiến hô hấp của nàng gần như đình trệ, phần bụng bởi vì lực nén nên bắt đầu nhói đau, nàng thật khó chịu, tại vì sao mà lại khó chịu như thế?

Nàng thậm chí muốn nói với hắn, đừng dày vò nữa, cắm vào đi...

" Tiến vào..." Quan Tĩnh Xu không muốn chơi kiểu trò chơi này nữa, chỉ muốn hắn sớm được giải phóng sự dày vò, còn khó chịu hơn cả việc vị treo lơ lửng giữa vách đá này.

Người nam nhân nhận được mệnh lệnh, tách miệng huyệt ra, đem phân thân nóng bỏng mạnh mẽ mà cắm vào vách động chờ đợi đã lâu, hai người đồng thời phát ra một tiếng ngâm dài thoả mãn.

" Vào.....thêm một chút.....ahhh !"

Quan Tĩnh Xu nhắm chặt hai mắt, đầu mũi là mùi hương cây xương bồ, trong da^ʍ huyệt là nhịp đập của du͙© vọиɠ.

Đông đông đông!

Chấn động đến cả trái tim của nàng.

" Ngô......."

Nàng thấp giọng rêи ɾỉ, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của người nam nhân đang tập kích vào cửa tử ©υиɠ của nàng, từng cú va chạm khiến nàng toàn thân run rẩy, những sợi gân kéo dài ở giữa chân cũng bị làm đến co rút, chỉ có thể cứng ngắc chờ đợi sự hoán giải của thời gian.

Quan Tĩnh Xu không có quên mất mục đích của bản thân mình, nàng co rút lại hoa huyệt vốn dĩ đã khít chặt đến cực điểm, đem qυყ đầυ hình đầu nấm xoắn chặt trong động huyệt chật hẹp nóng bỏng lại u tối, ý đồ muốn hắn sớm bắn ra ngoài.

" Ahh. " Người nam nhân phát ra một tiếng gầm trầm thấp.

Lập tức thấp giọng cười, vỗ đánh vào mông thịt của nàng, đem cỗ thịt mềm của nàng đánh ra một tầng màu sắc ửng đỏ.

" Tĩnh Xu không ngoan..."

Giọng nói được giả vờ hạ thấp lại nóng bỏng của hắn phả ở bên tai của nàng, cảm giác tê dại xuyên qua màng nhĩ.

Lực đạo không nặng không nhẹ, tốc độ không nhanh không chậm, bàn tay nóng hổi giống như muốn đánh cho mông nàng nở hoa luôn vậy.

Cả đời này của Quan Tĩnh Xu còn chưa từng bị ai đánh vào mông thịt, nhất là việc khoả thân bị người trai lơ đè ở trên giường "trừng phạt" như thế này, cảm giác nhục nhã đem nàng nuốt chửng, vành tai đỏ chót lên, tựa như hoa đỗ quyên ngày xuân.

Một phen này của nàng chẳng những không khiến cho người nam nhân bắn tinh, ngược lại còn đem bản thân mình đẩy vào trong tay kẻ đang ham muốn dồi dào kia.

Nếu như không phải thời cơ không đúng, Thẩm Vũ cũng muốn cười to ra thành tiếng, Tĩnh Xu của hắn, trong chuyện làʍ t̠ìиɦ giữa nam nữ này, thực sự quá đỗi dễ thương.

Khiến người ta thương yêu không hết, hận không thể đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trét lên toàn thân của nàng, rót đầy cả hoa hồ của nàng.

Chút do dự lưỡng lự cuối cùng đều bị thiêu đốt cháy rụi trong một khắc này, không muốn cùng nàng chơi trò Thái Hậu và trai lơ nữa, hắn muốn quang minh chính đại mà chiếm hữu nàng.

Tiếc là hôm nay nàng đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, hắn phải chầm chậm mà tiến.

Quan Tĩnh Xu cảm nhận thấy hoa kính bị dươиɠ ѵậŧ cường tráng cắm đầy, mỗi một lần cắm rút đều mang theo da^ʍ thuỷ tươi mới, ồ ạt không dứt trữ đầy hoa hồ.

Vách thịt mẫn cảm vừa bị gậy thịt mạnh mẽ tách ra, lại bị da^ʍ thuỷ nóng ấm khuấy động.

Cánh tay của nàng mềm mại vô lực mà chống lên vòm ngực rộng rãi săn chắc của hắn, sự non nớt mềm yếu chính là sự dụ hoặc nguyên thuỷ nhất.

Chân của Quan Tĩnh Xu đã không còn đá đạp lung tung nổi nữa, nỗ lực động đậy để không đến nỗi nằm liệt ở trên giường, cái bụng bị chướng đầy khiến nàng lần này đến lần khác lên đến nơi cao nhất.

Sắp đến cao trào rồi...

Nàng cắn chặt răng lại, không để bản thân mình tiết ra, thẳng người nâng hoa huyệt, vô thức lại càng dán chặt hơn với gậy thịt của người nam nhân.

Tóc mai ướt đẫm dát sát vào má, bụng nhỏ bị đẩy lên từng vết tích sâu sâu cạn cạn.

Sự chủ động của nàng khiến cho Thẩm Vũ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai mắt hằn đỏ.

Hắn thích nàng ở dưới thân mình phóng đãng, gậy thịt càng tăng thêm lực công kích vào điểm mẫn cảm của nàng, hai tay tóm lấy bầu ngực của nàng, cong người hôn lên cái miệng nhỏ của nàng.

Quan Tĩnh Xu nức nở, tiếng rên toàn bộ đều bị nuốt lại ở giữa môi lưỡi, kɧoáı ©ảʍ hưng phấn khi được thao khiến da đầu nàng phát tê, không biết trời trăng mây gió gì.

Chân của nàng căng ra chịu đựng sự cường tráng của hắn, chịu đựng hắn khai tách nơi non nớt của nàng ra, chịu đựng những cú va chạm dũng mạnh dũng của hắn...

Cảm giác sắp đến cao trào khiến nàng kêu la ra tiếng, tiếng kêu đứt quãng biểu thị trận làʍ t̠ìиɦ này kịch liệt biết bao nhiêu.

Sấm sét lay động, mây đen che lấp mặt trời, mưa to gió lớn, đất cát bay mù mịt.

Xì xào!

Mưa xuân bỗng ập đến!

Quan Tĩnh Xu co rút đạt đến cao trào, da^ʍ thuỷ trong thời gian nửa tách trà chảy xong hết, toàn thân bị thao đến mỏi nhừ, mẫn cảm đến nỗi chỉ chạm một chút vào đầu ngực sẽ liền lập tức dựng thẳng lên, toàn thân run rẩy.

Người nam nhân thấy nàng mệt mỏi, lại nhớ nàng đây là lần đầu, không giày vò nàng nữa, mà là cầm lấy tay của nàng đặt lên gậy thịt xoa vuốt.

Bày tay nhỏ mềm mại như không xương bị được bàn tay của hắn hoàn toàn bao trọn, lòng bàn tay non mềm cuộn tròn thành một cái lỗ tiếp nhận lấy trọng lượng của hắn.

" Tĩnh Xu..."

Nàng nghe thấy hắn lại dùng kiểu giọng điệu buồn sầu triền miên để gọi quý danh của nàng, tựa như có gọi thế nào cũng không đủ vậy.

Lòng bàn tay là dươиɠ ѵậŧ nóng hổi, mu bàn tay là một bàn tay nóng bỏng, tay của nàng bị kẹp cặp ở bên trong, ràng buộc lại, không thoát ra được.

Cơn buồn ngủ càn quét qua đỉnh đầu, nàng đã trải nghiệm qua hai lần triều xuy căn bản không chịu đựng được loại cường độ như thế này, phải chống đỡ dữ lắm mới không ngủ say mất.

" Ngủ đi. "

Người nam nhân dường như biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì, vuốt những sợi tóc đang ngổn ngang ở trên gối đầu, ngón tay quét qua cánh môi như cánh hoa đào, nắm chặt lấy bả vai đang bị lộ ra không khí của nàng.

Quan Tĩnh Xu không còn chống đỡ được cơn buồn ngủ nữa, nặng nề ngủ say mất.

Thẩm Vũ sau khi xác nhận nàng sẽ không tỉnh lại, mới thắp sáng ngọn nến ở bên mép giường lên.

Ánh sáng trong phòng như hạt đậu, chiếu vào người nữ tử với dung nhan tuyệt sắc vô song và xuân triều đỏ ửng ở khoé mắt, tay của nàng vẫn bị bản thân gắt gao nắm chặt đùa nghịch lấy dục căn.

Cảm giác thoả mãn từ đáy trái tim dâng lên.

Hắn xé tấm màng mỏng dán ở trên hầu quản dùng để biến giọng xuống, đem nàng ôm vào trong lòng hôn lên mái tóc của nàng, một lần rồi lại một lần mà gọi.

" Tĩnh Xu____"

" Tĩnh Xu____"

*********

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên hoàn toàn không còn trầm ổn như lúc trước nữa, mà là so với trước đó còn đầy ắp tình ý hơn nữa, gõ lên đầu trái tim của người mềm yếu nhất.

Tựa như đỗ quyên khóc ra máu, tinh vệ kêu la [1].

[1] Bên bờ biển đông của Trung Quốc, người ta thường thấy một con chim nhỏ, miệng luôn kêu. Hình dạng của nó giống quạ, thân hình với bộ lông sắc đen; chỉ khác ở chỗ trên đỉnh đầu của nó có hoa văn, mỏ thì trắng, ngón chân thì đỏ.

Tay của nữ tử bị ma sát đến nỗi biến thành một mảnh ửng đỏ, lòng bàn tay kiều nộn bị chơi đùa đến tróc cả da.

Gậy thịt sung huyết của Thẩm Vũ bị ma sát có chút đau đớn, hắn hôn lên mặt của nàng, một tay khác tóm lấy cái mông hơi vểnh của nàng.

Sắp rồi sắp rồi!

Hắn nắm lấy lòng bàn tay của nàng càng điên cuồng chấn động, kɧoáı ©ảʍ mất hồn lấn át mất cảm giác đau đớn, đưa hắn lên đến đỉnh cao mà hắn chưa từng đạt đến.

Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắt lên vùng bụng trắng nõn của nàng, dưới sự phản chiếu của ánh nến chiếu rọi ra ánh sáng màu vàng nhạt.

*************

Ánh mặt trời cách một ô cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ, mùi hương của khói an thần bay quanh quẩn bên trên lò đốt Kim Bác Sơn.

Quan Tĩnh Xu dần dần tỉnh lại, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn, toàn là những dấu vết hoan ái xanh xanh tím tím, hơi hơi động đậy xương cốt liền có tiếng răng rắc vang lên, tựa như bị tháo rời ra, hạ thân giống như là bị vật cứng nong ra, không khép đùi lại được.

Biểu tỷ nói với nàng đừng có kɧıêυ ҡɧí©ɧ va chạm nam nhân, lời này nói không có sai mà.

" Nô tỳ hầu hạ nương nương thay y phục. "

Cung nữ cuối đầu đứng đợi ở một bên, không dám nhìn lấy một ánh mắt, đợi sự sai khiến của nàng.

Quan Tĩnh Xu nhìn bộ tẩm y của nàng một cái, đã được thay qua rồi.

Không phải là bộ trung màu hồng đào lạ kỳ như lần trước, mà là một mảnh áo ngực màu đỏ thẫm ánh vàng, khiến cho nàng da nàng càng bật lên trắng nõn, dấu hôn ở giữa cổ cũng trở nên chói mắt hơn.

Đáng tiếc nàng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy là phẩm vị của người trai lơ này không tệ, tốt hơn nhiều so với vị cung nữ trước kia đã thay cho nàng.

Quan Tĩnh Xu vốn cho rằng cảm giác khó chịu ở thân dưới là do vừa mới trải qua làʍ t̠ìиɦ, động đậy vài lần mới phát hiện, trong hoa huyệt của bản thân kẹp một gốc dươиɠ ѵậŧ giả vô cùng to.

Thái giám ở ngoài cửa cung vái chào nhắc nhở.

" Bệ hạ vạn an. "

Sao hắn lại đến đây giờ này thế?