Thái Hậu Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 5: Phá thân (2)

Thẩm Vũ tựa hồ cảm nhận được ý nghĩ của nàng, cánh môi từ giữa môi răng của nàng rời đi, nhéo vào cánh tay của bản thân mình, xác định không phải là đang nằm mơ.

Hắn đã vô số lần tưởng tượng qua cái miệng nhỏ của nàng ngọt ngào mềm mại như thế nào, cuối cùng vào thời khắc này hắn đã được như ý nguyện rồi.

Nàng còn đẹp đẽ hơn những gì mà hắn tưởng tượng, cánh môi như cánh hoa đào, cái lưỡi nhỏ như chú cá bơi lội, nước bọt còn ngọt ngào hơn cả mật ong.

Hôn một chút liền run rẩy một chút, không giống bình thường, cái miệng nhỏ ấy chỉ biết dùng để tức giận hắn.

" Được rồi..."

Quan Tĩnh Xu há to miệng mà hít thở, nhân lúc hắn đang định hôn xuống thêm lần nữa nàng đã nhanh chóng che đôi môi của bản thân lại, nếu như để hắn hôn thêm lần nữa, chắc trời sẽ sáng luôn mất.

Động tác muốn ôm hôn của Thẩm Vũ bị ngăn lại, tiếc nuối mà mυ'ŧ lấy cổ và xương quai xanh của nàng, nhấm nháp ra từng vết từng vết đỏ hồng vô cùng ám muội.

Hắn không nhìn thấy ánh sáng, nhưng vết hôn của hắn rồi sẽ phải nhìn thấy ánh sáng.

Hắn vì hành động trẻ con của bản thân mà bật cười, bàn tay nóng rực bao trùm lấy quả đào sữa, một tay khác vòng ra phía sau eo của nàng.

Môi lưỡi liếʍ mυ'ŧ qua nơi đầu ngực, đem nó phủ lên một lớp nước bọt óng ánh.

Quan Tĩnh Xu bị người nam nhân hút lấy cổ của bản thân mình, huyết quản non mịn ở dưới da thịt dường như bị hắn hút đến muốn tách rời ra, lưu lại một chút cảm giác lạnh lẽo.

Đồng thời hơi thở nóng ấm lại lần nữa quấn quanh lấy cổ của nàng, đem cái cảm giác lạnh lẽo ấy bao trùm lại.

Nàng không chút nào hoài nghi, nếu như nàng không sớm trao đổi thương lượng với hắn, hắn có thể sẽ đem nàng ăn nuốt vào bụng, lặp đi lặp lại cả một đêm không thể dừng lại được mất.

Quá đáng sợ rồi.

" Hôm nay, chỉ cho phép làm một lần. " Quan Tĩnh Xu nói.

Người nam nhân dừng lại động tác liếʍ mυ'ŧ bầu ngực, tâm trạng trùng xuống tựa như một chú chó vàng được nuôi dưỡng mười năm nay lại bị người ta vứt bỏ, nắm lấy tay của nàng trịnh trọng mà viết xuống.

_____không đủ, ba lần.

" Thế thì hai lần. " Quan Tĩnh Xu ở nơi thâm cung này, đây lần thứ hai mềm lòng với người khác.

Lần đầu tiên là mềm lòng với Thẩm Vũ, khi đó nàng vẫn còn là Hoàng hậu của Lộc Triều, ngồi ở trước cửa sổ của Vị Ưong cung đánh cờ cùng với bản thân, hắn chao chao đảo đảo mà chạy vào trong viện tử, còn đem theo sáu tên bám đuôi.

Nàng thay hắn đuổi chạy hết những cái đuôi kia, bảo hắn rời đi, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cao ngạo của hắn, so với bức tường cung điện cao cao này không chút ăn khớp.

Vì thế nên nàng lại lần nữa mở miệng đùa giỡn hắn, bảo hắn cầu xin bản thân, nàng không hề ngờ đến hắn thật sự sẽ mở lời.

_____ " Cầu xin người. "

Quan Tĩnh Xu từ trước đến giờ luôn mặc ý làm bừa, phút chốc mềm lòng, thần sắc quật cường của hắn, vai rộng lưng thẳng, nhưng lại nhỏ bé mà cầu xin nàng như thế.

Nàng không nỡ dẫm nát sống lưng của hắn.

Đây là lần thứ hai, cho dù hắn một chữ cũng đều không nói, nàng chỉ là cảm thấy hắn so với Thẩm Vũ khi đó rất giống nhau, cũng là ngữ khí rõ ràng cao ngạo nhưng lại nhỏ bé đối với bạn như ngày ấy.

Khiến người ta không thể sinh ra chút ân oán này.

Người nam nhân lại lần nữa viết chữ lên lòng bàn tay của nàng.

_____được.

Sự nóng bỏng lại lần nữa đốt cháy này, khuỷu tay gầy ốm có lực của người nam nhân đem nàng ôm vào trong lòng, hàm răng cắn nhẹ vào bầu ngực của nàng, kéo căng rồi buông ra.

Làm không biết mệt mà đùa nghịch với món đồ chơi mới của bản thân mình.

Thân thể của Quan Tĩnh Xu toả nhiệt cùng hắn, hơi thở ấm áp giữa răng và môi mang theo chút ướŧ áŧ phả lên trên đầu ngực mẫn cảm của nàng.

Thật ngứa.

Toàn thân trên dưới đều ngứa, tựa như thân cây khô ẩm mốc bị ngọn lửa đốt tróc cả da, xì xì xèo xèo mà kêu loạn lên.

Mỗi một tấc da thịt đều muốn được vuốt ve, nàng câu lấy cổ của hắn, đem hai bầu ngực dán sát lên cơ ngực của hắn, toàn bộ cơ thể lăn lộn lại cùng một chỗ với hắn.

Trái tim của hắn lại bắt đầu đập liên hồi, thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Giống như một cậu bé nhỏ chưa trải sự đời.

Tuy rằng nàng cũng chưa từng trải nghiệm qua, nhưng mà chưa từng ăn thịt heo cũng chưa từng thấy qua heo chạy sao?

Nàng đã nhìn thấy Tiên hoàng và Thục phi không xem ai ra gì mà ở trong hoa viên cùng nhau ân ái, hai cỗ thịt mềm mại trần như nhộng giao hợp lại với nhau, thực sự không xem là dễ nhìn.

Quan Tĩnh Xu đột nhiên nhớ đến một chuyện.

" Ngươi....ahhhh....bao...lớn rồi?"

Cái tay đang vê nhào bầu vυ' của Thẩm Vũ chợt dừng lại, hắn còn cho rằng bản thân mình sắp bị lộ rồi, liền viết xuống vài chữ ở chỗ eo của nàng.

______16

" Ahh...." Nàng thở hổn hển, người nam nhân bắt đầu liếʍ mυ'ŧ ngón tay của nàng, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền đến tận tâm nhĩ,

" Ngươi...hơ...có thể...làm con của ta..."

Lời nói chưa nói hết toàn bộ đều bị nuốt vào trong nụ hôn, Thẩm Vũ bất lực thở dài một hơi ở trong lòng, mới có một lúc không chặn lấy miệng nhỏ của nàng, là lại bắt đầu nói lời chọc tức người khác.

"A...thật là...đứa con rẻ tiền của ta cũng lớn bằng ngươi đấy." Quan Tĩnh Xu nhịn xuống tình triều đem lời muốn nói nói cho xong.

Thẩm Vũ nén xuống cơn đau, bàn tay thăm dò đến nơi âʍ ɦộ không có lấy một sợi lông mao của nàng, một tay khác viết xuống ở nơi eo của nàng.

______ta và nàng, rất hợp nhau.

Quan Tĩnh Xu bị đôi tay của hắn vân vê ở eo khiến cho nàng cảm thấy ngứa ngáy, trái tim tựa như bị người khác siết chặt, nghiêm túc cẩn thận quấn thành một vòng rồi mới đặt lại vào trong lòng ngực của nàng.

Nàng cảm nhận được tình yêu nóng bỏng của hắn, nhưng nàng nghĩ mãi không hiểu, tại sao lại có người nồng nhiệt yêu nàng ta như thế này?

Rõ ràng trước kia nàng đối với hắn không hề có ấn tượng, lẽ nào vì khuôn mặt này sao?

Quan Tĩnh Xu đột nhiên có chút đố kỵ với khuôn mặt của bản thân mình, Dĩnh Xuyên 14 năm, Kinh Đô 2 năm, thâm cung 9 năm, làm lỡ dỡ cả cuộc đời của nàng.

Họ hàng nàng thâm hậu, nương, phụ thân yêu thương, tổ ngoại cưng chiều, biểu ca dung túng, chỉ có điều là không có một ai thích nàng như thích một người nữ tử cả.

Cuộc đời đều luôn có chuyện thiếu sót đáng tiếc, tình yêu có lẽ chính là phần không được viên mãn của nàng, vì thế nên nàng luôn muốn làm rõ một chuyện, tại sao Tiên hoàng lại thích Thục phi thế?

Nàng khinh bỉ cái trí tuệ nông cạn của bà ta, lại ngưỡng mộ bà ta có thể được người khác yêu chiều như thế.

Người nam nhân phục thù mà cắn lấy âm đế của nàng, trừng phạt nàng không chuyên tâm, lại viết xuống vài chữ ở chỗ eo của nàng.

_____chỉ được nghĩ về ta.

Trai lơ của nàng, mùi giấm thật là nồng nặc nha, đến cả giấm của nữ nhân của có thể ăn được.

"Ngươi...ưʍ...tên...ahhh...gọi...a...là gì thế?"

______Thập Tam.

Lúc hắn triệt để yêu phải nàng, hắn chỉ mới 13 tuổi, lúc hắn triệt để muốn chiếm hữu nàng, hắn chỉ mới 16 tuổi.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy ông trời quá thiên vị cho hắn rồi, để hắn gặp được nàng, để hắn yêu phải nàng, để hắn có được nàng...

Người nam nhân liếʍ mυ'ŧ ở giữa âʍ ɦộ phấn nộn của nàng, đến cả hoa huyệt cũng bắt đầu dâng tràn ra tình triều.

Quan Tĩnh Xu phản ứng bản năng kẹp chặt hai đùi lại, vừa hay đem đầu của người nam nhân kẹp ở dưới háng, trong đầu đột nhiên mọc ra bốn chữ.

____vị thần dưới váy.

Hắn đem chân của nàng tách ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phần thịt non mềm trên đùi của nàng.

Đó là điểm mẫn cảm của nàng...

Nàng gian nan lùi lại muốn tìm cách trốn thoát, hoàn toàn không chống lại được, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi đi.

Quan Tĩnh Xu khóc nức nở, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt không ngừng tập kích vào thần kinh yếu ớt của nàng.

" Đừng____mà. "

Người nam nhân lại không để cho nàng đạt được ý nguyện, hắn nắm lấy mắt cá chân của nàng, đem cặp đùi của nàng tách ra, dùng thắt lưng trói vào bên mép giường.

Môi lưỡi mυ'ŧ lấy dâʍ ɖị©ɧ ở giữa khe âʍ ɦộ của nàng, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào phần thịt mềm ở bắp đùi của nàng, đến cả kẹp chân lại nàng cũng không làm được, chỉ có thể bị động nằm chịu đựng sự kɧoáı ©ảʍ như núi hô biển hét.

Âm thanh nuốt dâʍ ɖị©ɧ của người nam nhân khiến nàng xấu hổ đến nỗi toàn thân mềm nhũn ra, liếʍ không thì thôi đi, tại sao còn phải nuốt xuống cơ chứ?

Cảm giác tê dại không ngừng ập đến, điểm giới hạn không ngừng trỗi dậy, nàng thế mà lại muốn hắn nhanh một chút, nhanh thêm một chút nữa...

Người nam nhân tựa hồ đoán được những gì trong lòng nàng đang nghĩ, đầu lưỡi mô phỏng động tác cắm rút của chỗ ấy, chơi đùa cái chấm nhỏ ở phía trên âm đế.

" Ahhh..." Quan Tĩnh Xu khắc chế không được mà phát ra một tiếng ngâm nga rêи ɾỉ, nửa thân trên đều tê dại.

Kɧoáı ©ảʍ gom tụ lại thành một đống chất chồng, lại bị hòn đá ném tan đi.

Mu bàn chân của Quan Tĩnh Xu siết chặt lại, khóc thút thít bị đưa đến cao trào, thân thể không thể khống chế được mà run lẩy bẩy, màu sắc của chấm nhỏ ở khoé mắt càng trở nên kiều diễm hơn.

Hoa huyệt đã lâu rồi không được vê nặn, cảm giác trống rỗng sau khi cao trào qua đi lại lần nữa bao trùm lấy nàng, thịt mềm phấn nộn đang hé mở ra chờ đợi gậy thịt của nó.

Mùi hương xương bồ ở trên người của người nam nhân đi vào trong mũi của Quan Tĩnh Xu, tựa như mùi thuốc kí©ɧ ŧìиɧ nồng liệt đang câu dẫn lên du͙© vọиɠ ở nơi đáy lòng thâm sâu của nàng.

Hắn còn đang muốn liếʍ mυ'ŧ hoa huyệt của nàng, Quan Tĩnh Xu chợt xoa lấy mặt của mình, nói với hắn rằng.

" Trực tiếp tiến vào đi. "

Sợi dây cung ở trong đầu óc của Thẩm Vũ tức khắc đứt đoạn, cho dù nàng là đang nói với một người trai lơ chưa biết rõ thân phận, nhưng đó cũng là hắn mà không phải sao?

Hắn cẩn thận dè dặt mà hôn lên mắt của nàng, ngón tay thăm dò tiến vào hoa huyệt, khít, ướt, nóng, chỉ dựa vào xúc cảm của đầu ngón tay truyền đến hắn đã có thể tưởng tượng ra nếu được cắm vào đấy sẽ có tư vị tuyệt vời đến cỡ nào.

Khó có thể di chuyển.

Chỉ có mỗi một ngón tay tiến vào thôi cũng đều khó khăn, thế thì có thể dung nạp được hắn hay không?

Hắn đè lấy nội bức đang co rút ở trong hoa huyệt, thịt non vốn không phải bằng phẳng trơn nhẵn, mà là kết cấu gồ ghề thô sần như phần thân lưỡi vậy.

Hắn thật sự muốn chết ở trên người của nàng, chỉ cần nàng nói một câu yêu hắn, bảo hắn làm gì hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Dâʍ ɖị©ɧ ở trong hoa huyệt tràn ướt hết cả ngón tay của hắn, chất dịch trắng đυ.c thuận theo động chảy ra ngoài, trong lúc cắm rút còn phát ra tiếng nước chọp chẹp chọp chẹp.

Hai má của Quan Tĩnh Xu bị tìиɧ ɖu͙© đốt cháy khiến nó ửng đỏ, đầu óc choáng váng, đã sớm từ bỏ những suy nghĩ khác rồi.

Ngón tay của người nam nhân ở trong hoa huyệt của nàng ra ra vào vào, nàng thật muốn gậy thịt cắm vào trong, chỉ một ngón tay làm sao đủ chứ?

" Tiến vào có được không?" Nàng vô ý thức mà làm nũng với người nam nhân này.

Người nam nhân lại liếʍ lên lỗ tai của nàng, vành tai của nàng đều bị thấm ướt, lại lần nữa run lẩy bẩy mà lùi lại phía sau, lắc đầu muốn trốn tránh khỏi động tác liếʍ mυ'ŧ của hắn.

Thẩm Vũ biết, đây lại là điểm mẫn cảm của nàng.

Hắn lại càng hôn sâu vào vành tai của nàng hơn nữa, ngón tay mân mê ở trong hoa huyệt làm vang lên tiếng nước, lại duỗi thêm một ngón tay vào trong.

Sao lại vẫn còn chặt như thế chứ?

Nội bức ướt nhẹp nóng bỏng không ngừng tràn trên những ngón tay, kéo nó càng tiến sâu vào trong hơn.

Thẩm Vũ cảm thấy cũng tạm đủ rồi, liền tách hai chân của nàng ra, đem dục long chầm chậm cắm vào trong hoa huyệt.

" Ahh..."

Hai người đồng thời phát ra một tiếng thở dài đầy mãn nguyện.

Vật cứng thẳng đứng nóng hổi chống ở trong huyệt, không cần động đậy cũng có thể khiến nàng muốn ngừng mà không được, vách thịt bị dươиɠ ѵậŧ nong căng ra, nội bức phấn nộn trước giờ chưa từng nhìn thấy ánh sáng bỗng nhiên tiếp xúc đến vật thể khác, thoải mái đến không thể tưởng tượng được.

Nàng thật muốn gậy thịt tiến vào một chút, tiến vào thêm một chút nữa.

Nhưng gậy thịt nó vẫn kẹt ở miệng huyệt không động đậy nữa.

Thẩm Vũ cũng khó chịu vô cùng, miệng nhỏ ở dưới thân hút lất mắt ngựa của hắn, dâʍ ɖị©ɧ nóng hổi của Quan Tĩnh Xu tràn lên trên qυყ đầυ của hắn.

Kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ đem hắn nuốt chửng, sự thoả mãn về tâm lý và sinh lý khiến hắn hưng phấn đến nỗi không hề cảm thấy buồn ngủ.

Hắn không dám tiến vào thêm nữa, gậy thịt của hắn đối với nàng mà nói vẫn là quá to rồi, gậy thịt màu hồng nhìn vào thì không đáng sợ, nhưng kích thước lại vô cùng đáng gờm.

Cái lỗ nhỏ bé như thế, cũng chỉ lớn bằng miệng của một con cá làm sao có thể dung nạp được hắn chứ?

" Động đậy đi. " Quan Tĩnh Xu không kiên nhẫn, du͙© vọиɠ mãnh liệt cắn nuốt đi lý trí của nàng, tầng mồ hôi mỏng ở trên trán chưa bao giờ vơi bớt đi.

" Tĩnh Xu, nàng tự động có được không?" Thẩm Vũ cố ý đè thấp giọng nói xuống, áp sát ở bên tai của nàng mà nói.

Hắn sợ làm tổn thương đến nàng, ma ma nói nữ tử ngồi ở trên động, sẽ không dễ bị thương.

Quan Tĩnh Xu kinh ngạc mà nhìn lấy hắn, cho dù biết trong gian phòng tối tăm, hắn nhìn không rõ con ngươi trắng đen rõ rệt của nàng, nàng vẫn trợn tròn mắt đôi mắt.

" Có phải ta quen biết ngươi không?"