Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Niệm Di
***
Giọng nói máy móc lạnh băng vang lên trong đầu, nhưng Hàn Phi không dám phân tâm để nghe mà toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt trên màn hình TV.
Cái phim hoạt hình quỷ dị kia còn chưa chiếu hết. Trên màn hình, con quái vật được chắp vá từ cơ thể của nhiều người kia vẫn đứng yên phía sau ghế sô pha.
Người tí hon đã bị xé xác, trong phòng chỗ nào cũng là vết máu. Sau khi gϊếŧ chóc xong, con quái vật đó cũng không biến mất, mà dường như trông bộ dạng nó còn thống khổ hơn trước.
Dưới làn da bị nứt toạc, mấy khuôn mặt người đang cắn xé lẫn nhau. Có vẻ chút nhân tính mà Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ vừa tìm lại được cũng sắp tan biến mất rồi.
Hàn Phi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng thầm rõ rằng, vừa rồi bản thân hắn không bị quái vật kéo đi hoàn toàn là nhờ Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ ảnh hưởng đến thứ khủng khϊếp ấy.
Nếu như hai khuôn mặt đại diện cho Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ kia bị thương hoặc mất lý trí lần nữa, lần sau hắn sẽ vẫn phải đối mặt với sự uy hϊếp của tử vong như cũ.
“Người đã chết ở hiện thực lại xuất hiện trong game, mình cũng không rõ ràng lắm về trạng thái của bọn họ hiện giờ. Nhưng có một điều chắc chắn là bọn họ vẫn còn bảo lưu được một phần kí ức trước kia, ít nhất thì Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ có thể hiểu và thông cảm cho mình."
Nhìn con quái vật thống khổ trên TV, Hàn Phi cố nén cơn xúc động muốn quay đầu lại, hắn chỉ khẽ nói: “Cuộc đời đáng lẽ phải hạnh phúc vui vẻ lại bị tên sát nhân biếи ŧɦái kia phá hủy mất, cho nên các người muốn báo thù à?”
Thực ra câu này Hàn Phi chỉ nói nhảm thôi. Hắn chỉ khái quát lại biểu hiện của con quái vật kia bằng ngôn ngữ, nhưng thực tế câu nói này lại có thể kéo gần khoảng cách giữa Hàn Phi và quái vật, đồng thời chuyển hướng sự thù hận sang mục tiêu khác.
Kẻ tạo thành tất cả mọi bi kịch vốn không phải người vô tội như Hàn Phi, cũng không phải những người cùng là nạn nhân như Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ, mà là kẻ đã sát hại bọn họ.
Mặc dù Hàn Phi chưa từng học về tâm lý học, nhưng vì mắc chứng sợ giao tiếp xã hội nghiêm trọng mà hắn đã từng đi khám bác sĩ tâm lý nhiều lần. Hắn vẫn còn nhớ rõ trên tường phòng khám của một vị bác sĩ nào đó có dán một câu thế này: “Buông thế giới của mình ra, tiếp thu thế giới của người khác”.
Nếu muốn an ủi người từng chịu đựng nỗi thống khổ thì không nên định nghĩa sự thống khổ ấy chỉ trong phạm vi mà bản thân có thể hiểu được.
Bởi vì bản thân mình chưa từng chịu đựng nỗi thống khổ ấy, cho nên đừng lấy cách suy nghĩ của mình ra mà trao đổi. Việc mà một bác sĩ tâm lý giỏi lúc này phải làm chính là kiên nhẫn lắng nghe.
Bản thân Hàn Phi cũng không hiểu những điều này. Hắn chỉ cảm thấy khi hắn trao đổi với một vị bác sĩ nào đó, đối phương làm vậy đã khiến hắn dễ chịu hơn hẳn. Vì vậy, hiện tại hắn tự coi mình là vị bác sĩ kia.
Trong căn nhà ma lúc 3 giờ sáng, bên cạnh một con quỷ do cơ thể người ráp thành, hắn lựa chọn làm một người quay lưng về phía quái vật và lắng nghe.
Hắn không nhìn thấy bộ dạng xấu xí kinh khủng của con quái vật ấy, chỉ có thể nghe được thanh âm thống khổ kia.
“Có lẽ các người đã ở đây lâu lắm rồi…”
Trong đầu Hàn Phi đang nhớ lại kĩ thuật trò chuyện của vị bác sĩ kia, đó là căn cứ vào diễn biến tâm lý của đối phương mà đưa ra lời an ủi tri kỷ nhất.
Dần dần, phim hoạt hình trên tivi cũng phát sinh biến hóa.
Hai khuôn mặt đại diện cho Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ trên người con quái vật đã dừng lại, không phản kháng nữa. Dường như bọn họ bị lời nói của Hàn Phi lay động, khuôn mặt vốn vô cùng đáng sợ và điên cuồng xuất hiện một chút vị nhân tình.
Thấy Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ như thế, những khuôn mặt còn lại càng thêm cuồng loạn. Dường như bọn họ chuẩn bị dồn mọi thống khổ và tuyệt vọng vốn định phát tác trên người Hàn Phi kia chuyển qua Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ.
Mấy khuôn mặt kia căn bản không nghe được lời Hàn Phi đang nói. Nỗi thống khổ trong lòng bọn họ dường như còn sâu sắc hơn hai nạn nhân đầu tiên rất nhiều.
“Chẳng lẽ càng về sau thì nỗi thống khổ mà nạn nhân phải chịu càng lớn? Đến tột cùng tên hung thủ vụ chặt thây ghép xác này đã làm gì bọn họ chứ?”
Phim hoạt hình trên TV hẳn là chuyện đang xảy ra ở bên ngoài - Hàn Phi thấy Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ sắp bị xé nát rồi. Hắn biết không thể tiếp tục để yên như vậy nữa.
Hai nạn nhân khó khăn lắm mới nghe lời mình tìm về được một ít nhân tính, đây là điểm mấu chốt để thay đổi hết thảy.
Nếu như để mặc cho bọn họ bị những nạn nhân khác cắn xé, vậy lần sau có lẽ hắn sẽ phải đối mặt với một con quái vật càng thêm điên cuồng, thậm chí còn không thèm để ý vụ ăn thịt đồng loại nữa.
Chậm rãi đứng dậy, Hàn Phi đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ nên giờ hắn có thể thoát game bất cứ lúc nào. Vì vậy, thời điểm hiện tại cũng là lúc hắn dũng cảm nhất.
“Hai người đã cứu tôi một lần, tôi sẽ không mặc kệ hai vợ chồng anh chị mà bỏ đi một mình.
Các nạn nhân khác muốn xả nỗi phẫn nộ này, vậy thì mình tìm cho bọn họ một bia ngắm khác là được!”
Hàn Phi rảo bước đến cửa phòng khách, Hàn Phi vừa di chuyển, con quái vật kia cũng bắt đầu chuyển động. Năm khuôn mặt còn lại cũng không định buông tha cho Hàn Phi, sự thống khổ và tuyệt vọng đã làm họ bị vặn vẹo rồi.
Ngửi thấy được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, Hàn Phi biết rõ vị hàng xóm ngoài cửa ra vào còn chưa rời đi: “Nếu như vị hàng xóm lầu 6 không có ý định tấn công mình, vậy thì mình sẽ cẩn thận giao lưu với gã, cùng nhau nghĩ cách khống chế con quái vật trong căn nhà ma này. Còn nếu gã định gϊếŧ chết mình, vậy mình cũng chỉ còn cách kéo gã vào phòng để gã trở thành mục tiêu cho các nạn nhân phát tiết sự phẫn nộ thôi.”
Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ đã sắp bị cắn nuốt hết, quái vật kia càng thêm kề cận bờ vực mất khống chế. Hàn Phi không dám câu giờ nữa, túm chặt cửa chống trộm rồi kéo phăng ra!
Ngay trong khoảnh khắc cánh cửa bật mở, con dao nhọn sắc lẹm đã đâm tới qua khe cửa.
Hàn Phi chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, tránh được nhát dao trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Hàng xóm ngoài cửa dường như cũng biết căn nhà này có vấn đề, gã không định đi sâu vào căn nhà ma này. Còn Hàn Phi cũng nhìn ra điểm này; trong khoảnh khắc tên hàng xóm thu dao về, hai tay hắn ôm chặt lấy cánh tay cầm dao của đối phương, dốc hết sức kéo mạnh đối phương vào trong phòng.
“Phịch!”
Hai người ngã xuống đất, tên hàng xóm lầu 6 dường như đã nhận ra điều gì, vội vã đứng dậy. Nhưng Hàn Phi phản ứng nhanh hơn gã, ra tay cũng dứt khoát hơn hẳn.
Không chạy trốn bán sống bán chết, cũng không thèm sờ đến chốt cửa, Hàn Phi xông thẳng tới chỗ cửa phòng, dùng thân thể mình đóng cửa chống trộm lại.
Hắn tự nhốt bản thân và tên hàng xóm lầu 6 lại trong căn phòng này.
Ánh sáng lạnh lẽo thăm thẳm từ TV hắt lên khuôn mặt hai người bọn họ. Tên hàng xóm lầu 6 vốn cho người ta một cảm giác điên điên khùng khùng, si mê máu tươi, nhưng có vẻ bây giờ gã đã tỉnh táo lại.
Lại có một người mới xông vào căn nhà có ma, toàn bộ những khuôn mặt tuyệt vọng kia đều đổ dồn về phía tên hàng xóm lầu 6. Mà lần này, Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ không ngăn cản nữa.
Một bóng đen to lớn bao phủ cả gian phòng, còn con quái vật đang bị giày vò bởi tuyệt vọng và thống khổ trong TV kia cũng vọt từ phòng khách ra.
Tên hàng xóm lầu 6 cũng phản ứng rất nhanh, gã lập tức chộp vào chốt cửa nhưng lại bị Hàn Phi hung hăng đẩy ngã.
Hai người cùng ngã xuống đất, tên hàng xóm tuyệt vọng trừng mắt nhìn Hàn Phi bằng đôi mặt đỏ sọc. Bộ dạng khát máu của đối phương đã biến mất hoàn toàn, trong mắt chỉ còn lại sự phẫn nộ và nghi hoặc. Dường như, gã đang dùng ánh mắt nói với Hàn Phi rằng: “Mày muốn kéo tao cùng chết đến thế cơ à?”
Con quái vật bị tuyệt vọng và thống khổ giày vò đến sắp phát điên kia đã xông tới bắt lấy tên hàng xóm, trong bóng tối dường như đang ẩn giấu rất nhiều cánh tay.
Tên hàng xóm kia liều chết giãy dụa, gã dùng những ngôn từ ác độc nhất để “thăm hỏi” Hàn Phi.
Hàn Phi trơ mắt nhìn tên hàng xóm dần bị kéo vào chỗ sâu trong căn phòng, sau đó lại nhìn về phía tên hàng xóm lầu 6 kia và bày ra một biểu cảm khó coi: “Chào mừng gia nhập đại gia đình hạnh phúc ấm cúng!”