Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 56

Lục Duyên: Mẹ nó súc sinh.

Không biết các ban nhạc khác như thế nào, dù sao thì Lục Duyên cũng nghĩ ban nhạc của mình thật điên rồ.

Một ngày trước buổi thử giọng, bốn người đã chạy đến tiệm cắt tóc tạo kiểu.

Thợ cắt tóc: “Muốn nhuộm màu gì?”

Lục Duyên từ lần trước cắt xong chưa bao giờ động vào nữa, hắn ngồi ở bên cạnh lật tấm thẻ màu, chỉ tay lên một màu: “Cái này đi.”

Thợ cắt tóc: “Nhuộm cả đầu à?”

Lục Duyên suy nghĩ một chút, đưa thẻ màu cho Đại Pháo, nói: “Chọn màu đi.”

“Được đó,” Thợ cắt tóc lại nhìn Đại Pháo, “Soái ca thì sao… Soái ca này tóc nhuộm vàng rất cá tính ha.”

Cả người Đại Pháo hoàn toàn là đại diện cho sự không chính thống của đất nước, lớn lên rất thanh tú, thẩm mỹ lại lệch lạc nghiêm trọng: “Cho tôi màu đỏ rực lửa! Tôi muốn cùng một set chiến bào!”

“Đỏ rực lửa…” Lý Chấn lờ mờ cảm thấy không đúng, “Không phải là bộ đồ kim tuyến lúc nghênh đón Hứa Diệp đấy chứ, cậu còn chưa từ bỏ? Muốn tung hỏa mù giám khảo có phải không?”

Đại Pháo: “Khó coi lắm sao?” Đại Pháo lại quay đầu hỏi Lục Duyên, “Đại ca, anh cũng cảm thấy khó coi à?

Lục Duyên không biết nên nói thế nào: “… Đẹp trai, rất đẹp trai.”

Lý Chấn: “Đẹp cái rắm! Lại đây, cho cậu xem của tôi.”

Đại Pháo nghiêng về phía trước.

Lục Duyên liếc mắt nhìn một cái, Lý Chấn lúc này đi một bộ tây trang giày da, phong cách Hứa Diệp thậm chí còn đặc biệt hơn, cậu muốn mặc đồng phục học sinh, phong cách đại học.

Hứa Diệp: “Anh Duyên mặc gì vậy?”

Lục Duyên không có suy nghĩ nhiều như bọn họ: “… Tôi mặc như thường.”

Sau khi Lục Duyên ngồi trên ghế tựa, nghĩ đến bốn người bọn họ mặc phong cách khác nhau, liền giơ tay nhéo sống mũi, cảm thấy được giám khảo sẽ phải đau đầu.

Lục Duyên vuốt vài sợi tóc, quá trình chờ đợi nhuộm màu thật sự rất nhàm chán, liền mở hộp trò chuyện của Tiêu Hành ra.

Avatar của Tiêu Hành đã thay đổi từ lâu, nhìn vùng đen quen thuộc, nhưng vùng đen đầy sao, đó là ảnh chụp phong cảnh bầu trời đêm. Lục Duyên phóng to bức avatar đó ra, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một bức tường quen thuộc bên cạnh.

Đó rõ ràng là sân thượng của tòa nhà bọn họ.

Lục Duyên chưa kịp nghĩ sẽ gửi cái gì, Hứa Diệp bên cạnh đã nhờ hắn nhìn giúp màu sắc, Lục Duyên nghiêng người về phía trước, cổ áo thun trên người hắn hôm nay rộng mở, Hứa Diệp có thể nhìn thoáng qua sợi dây chuyền chữ thập trên cổ ca sĩ chính, thấy rõ một ít vết tích màu đỏ sậm diễm mĩ dưới xương quai xanh của Lục Duyên… hơn nữa xuống dưới, trong tối không nhìn rõ.

Sinh viên đại học ngây thơ Hứa Diệp hoảng loạn gỡ thẻ màu trên tay Lục Duyên, giật lấy: “Em, em, em, em tự chọn!”

Lục Duyên vừa định nói đứa nhỏ này mắc bệnh gì vậy, mãi đến khi ngồi lại cúi đầu xuống vô tình nhìn thấy dấu hôn: “…”

Sau lần đó, những vết tím đỏ này trên cơ thể hắn vẫn chưa biến mất.

Lục Duyên nhắm mắt lại đều có thể nhớ lại Tiêu Hành đã vùi đầu vào hắn, người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, để lại dấu vết ở bất cứ nơi nào anh chạm qua. Tiêu Hành rất thích làm như vậy, thậm chí nếu không làm, thấy dấu vết mờ đi thế nào cũng phải ở trên người hắn cắn mấy cái.

Lục Duyên bày tỏ quan điểm về điều này: “Buổi tối phải lên sân khấu.”

Giọng điệu của Tiêu Hành nhàn nhạt: “Thì lên đi, trước để anh lên một lát.”

“…”

Tiêu Hành lại nói: “Anh đâu có nói không để em đi.”

Lục Duyên muốn một cước đá văng anh xuống giường: “Anh làm vậy, em mẹ nó chẳng lẽ mặc cổ cao lên sân khấu à?”

Tiêu Hành không nói lời nào, bàn tay trượt xuống từng tấc trên tấm lưng trần, một lúc sau anh mới nói: “Anh muốn làm vậy từ lâu rồi.”

Lục Duyên không có phản ứng: “Cái gì?”

“Khi em cởϊ áσ trên sân khấu vào ngày kỷ niệm 4 năm.”

Tiêu Hành không chút do dự nói: “Tất cả khán giả lúc đó đều nhìn em, nhưng anh muốn giấu em đi, giấu đi giày vò một hồi.”

Lục Duyên không muốn nghĩ nữa, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nhấn vào khung chat Tiêu Hành gõ bốn chữ.

Lục Duyên: Mẹ nó súc sinh.

Mái tóc đã được nhuộm và sấy khô, phải mất hơn ba giờ đồng hồ để cắt tỉa.

Lục Duyên về đến nhà vừa kịp giờ ăn cơm, đang nghĩ cách giải quyết bữa tối, trước khi mở cửa liền ngửi thấy mùi cơm.

Tiêu Hành đang nấu ăn bằng nồi điện từ của mình, phòng bếp của Lục Duyên quá nhỏ, dụng cụ cũng không được đầy đủ, nên số lượng thức ăn anh có thể nấu bị hạn chế.

Lục Duyên: “Anh làm gì vậy?”

Tiêu Hành nghe thấy tiếng mở cửa, không nhìn lại: “Súc sinh đang nấu cơm cho em.”

“…”

“…Sao không thấy máy hút khói?”

“Không có,” Lục Duyên đi tới nói, “Không mua nổi.”

Tiêu Hành không nói gì, đổ khoai mỡ mới cắt vào.

Lục Duyên chỉ ngửi được mùi, không đoán được anh đang nấu cái gì, đến gần thì thấy trong nồi có một nồi canh sườn, nước hầm rất đặc, không phải những món đen tối như hắn tưởng tượng: “Anh còn có thể nấu cơm?”

Tiêu Hành đậy nắp nồi nói: “Không.”

Lục Duyên: “Vậy cái nồi này……”

Tiêu Hành xoay người: “Trên đời này, có thứ gọi là công thức.”

Lục Duyên: “…”

Tiêu Hành: “Bây giờ học, dễ hơn tưởng tượng.”

Lục Duyên nhớ tới khi dắt đứa trẻ đi, hình như anh đã học theo sách hướng dẫn chăm sóc trẻ con, ngoài việc dỗ trẻ không giỏi, anh vẫn nắm rất tốt kỹ năng lý thuyết.

Tiêu Hành học mọi thứ rất nhanh.

Thậm chí chỉ cần muốn, anh có thể đạt điểm cao trong lớp tài chính mà anh không hứng thú.

Đã lâu rồi không có khói lửa như vậy trong nhà, Lục Duyên thường bận rộn tập luyện và biểu diễn, gọi cơm hộp, ăn mì gói tương đối nhiều, trừ khi ngày nào đó không chịu nổi nữa, mới mượn mô tô của anh Vĩ đi chợ.

“Trâu bò,” Lục Duyên khen ngợi anh, “Anh Hành lợi hại quá.”

Tiêu Hành liếc mắt một cái, duỗi ra một sợi tóc mới nhuộm của Lục Duyên nói: “Vừa rồi không phải còn là súc sinh sao?”

Lục Duyên thầm phỉ báng: Vốn là như vậy.

Ngón tay Tiêu Hành câu lấy một sợi màu tím than.

Đặt trên đầu người khác, Tiêu Hành chắc chắn sẽ cười người đó là không chính thống, nhưng Lục Duyên thì khác.

Lục Duyên chưa từng nhuộm màu này, hắn hỏi: “Nhìn không đẹp sao?”

Tiêu Hành: “Có vẻ tốt.”

Tiêu Hành nấu tổng cộng ba món, ngoại trừ một món bỏ thêm ít muối, căn bản không có sai sót.

Lục Duyên cơm nước xong, lại bưng thêm hai bát canh, đặt đũa xuống, còn đang băn khoăn không biết làm sao để tránh mệnh rửa bát, nhưng Tiêu Hành cư nhiên cầm lấy đống bát đĩa trước mặt hắn.

Lục Duyên: “Anh tại sao muốn nấu cơm?”

Tiêu Hành rửa bát nói: “Ăn no có thể lên đường.”

“…” Lời này nghe thế nào cũng thấy kỳ quái vậy.

Tiêu Hành buổi tối không lăn lộn hắn, Lục Duyên ngủ đến rạng sáng, thần thanh khí sảng.

Tiêu Hành ngủ không ngon giấc, Lục Duyên vừa động đã tỉnh dậy, dựa vào đầu giường nhìn hắn thu dọn đồ đạc, nhìn một hồi, anh cũng xuống giường.

Lục Duyên bận sấy tóc, liền giúp hắn lấy đồ trang sức trong hộp bên cạnh.

Tiêu Hành vẻ mặt buồn ngủ: “Đeo cái nào?”

Lục Duyên nghiêng đầu nhìn: “Cái nào cũng được… chỉ là khuyên tai thôi mà.”

Tiêu Hành đứng phía sau đeo vào cho hắn, đeo xong anh nói: “Đừng căng thẳng.”

Lục Duyên bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra hắn đã bắt đầu suy nghĩ gì đó rồi.

Hiếm khi bắt gặp một cuộc thi ban nhạc quy mô lớn như vậy.

Có thể không lo lắng sao?

Lục Duyên thở ra một hơi nói: “Có chút.”

Tiêu Hành vẫn đang dùng ngón tay véo dái tai hắn, ghé sát: “Cho em một phép.”

Lục Duyên không hiểu ý tứ: “Cái gì?”

Tiêu Hành không trả lời mà chỉ cúi đầu hôn lên vành tai hắn.

“…” Lục Duyên ngẩn người, hai giây sau tắt máy sấy tóc, cười nói: “Phép thuật của anh có hữu dụng không?”

“Hữu dụng.”

Hôm nay thời tiết tốt.

Lục Duyên đã mượn chiếc xe máy của anh Vĩ, mang theo “Phép thuật không biết tên” của Tiêu Hành ra ngoài, cảm giác về phương hướng dường như mạnh hơn bình thường, theo điều hướng thuận lợi lái xe đến địa điểm thử giọng.

Trước khi đi Lý Chấn liên tục hỏi trong nhóm: “Đừng đánh mất mắt xích, thứ này có thể tốt nhất, không có cũng không sao, quan trọng là quá trình.”

Hoàng Húc và Giang Diệu Minh cũng cổ vũ cho họ.

Hoàng Húc giống như lần trước đi thi đấu, giọng nói cũng không quá ổn định: “Đệt, nín đi anh em, thiết bị và mọi thứ đã sẵn sàng… Biểu diễn bình thường chắc chắn sẽ có thể vượt qua, Đại Minh và em đến lúc đó sẽ thủ sẵn trước TV. “

Địa điểm thử giọng được đặt ở một quảng trường âm nhạc nổi tiếng ở trung tâm thành phố Hạ Kinh, nhưng lúc 8 giờ sáng, khung cảnh đã chật cứng người, có fan của ban nhạc, cũng có người chỉ đơn giản đi dạo quanh đây xem náo nhiệt.

Thanh âm ồn ào huyên náo, lan xa mấy con phố.

Ở giữa quảng trường âm nhạc là một cái lều màu trắng, xung quanh là một số vòng tròn khán phòng. Phía sau lều có một tấm bản đồ tuyên truyền lớn, năm ký tự《 Tân kỷ niên ban nhạc》được đặt ở giữa, phông chữ được thiết kế một cách nhiệt liệt trương dương, như thể bước ra từ áp phích.

Lục Duyên nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, máu không nhịn được sôi trào.

“Tới đây?!” Lý Chấn bước ra khỏi lều vẫy tay với hắn, trên tay cầm bảng số vừa nhận được, “Chúng ta là số 25, đây, tất cả đều dán lên đi, sau đó đi đến phòng chờ, đợi chút nữa là đến lượt chúng ta, sẽ có người đến gọi.”

Cái gọi là phòng chờ cũng được dựng tạm thời bên ngoài địa điểm.

Lục Duyên đẩy cửa đi vào, đội trưởng Hắc Đào liền chỉ tay về phía hắn: “Lục Duyên, con chó nhà cậu dám xuất hiện trước mặt tôi.”

Lục Duyên cười: “Anh số mấy?”

Hắc Đào phất phất bảng số trong tay: “13, còn các cậu.”

“Ngay sau anh,” Lục Duyên tìm một chỗ ngồi xuống, nhân tiện đánh Hắc Đào một cái biểu thị động viên, “Cố lên.”

Hắc Đào: “Các cậu cũng vậy.”

Phòng chờ đầy những người bạn cũ, so với phòng chờ, Lục Duyên nhìn quanh, cảm thấy nó giống như một hầm trú ẩn thứ hai hơn.

Lục Duyên cuối cùng nhìn toàn bộ bức tường thủy tinh trong suốt, vô số tia sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Nó sáng hơn nhiều so với hầm trú ẩn, hắn nghĩ vậy.

Quá trình chờ đợi khá lâu, Lục Duyên dán bảng số trên áo, nền trắng chữ đen, 25, đợi một nhân viên mở cửa vào trong kêu, “Số 25 ra ngoài, số tiếp theo chuẩn bị.” Hắn, Lý Chấn, Đại Pháo và Hứa Diệp bốn người đứng dậy trong nháy mắt mới rốt cuộc có một ít cảm giác chân thật.

Trong quảng trường âm nhạc, nhóm trước vừa biểu diễn xong.

Trên băng ghế giám khảo có năm người ngồi, chính giữa là một người phụ nữ mặc âu phục thành thục, trên tay cầm một cây bút, hơi quay đầu hỏi: “Tiếp theo là ban nhạc nào?”

Người đánh giá bên cạnh rũ mắt lật lại một trang thông tin trả lời: “Cát lão sư, tiếp theo tên là… Vent.”

Trên mặt người phụ nữ không có biểu hiện gì thêm, cô cầm lấy thông tin từ tay người đàn ông, thản nhiên liếc nhìn.

Lời muốn nói phương châm là một dòng chữ:

—— Tiến lên nào, cho đến khi ánh sáng dưới lòng đất vọt lên mặt đất.