Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 456: Giải thoát (1)

Ta lắc đầu nói :

"Chiến tranh vĩnh viễn là chuyện của là nam nhân, nó không có quan hệ gì với nàng. "

"Nhưng mà…"

Cốc Tiêm Tiêm còn muốn nói gì thêm .

Lúc này phía sau chúng ta đột nhiên truyền đến một tiếng cười to :

"Thái tử điện hạ hôm nay thế nào có thú nhàn nhã đi chơi như vậy, ở chỗ này cùng hai vị cô nương xem mặt trời lặn sao?" - Là Cao Quang Viễn trên đường tìm qua đây .

Ta xoay người lại cười nói :

"Thủ đoạn của Cao đại nhân thật là lợi hại, xem ra một chút nhàn hạ chốc lát ta cùng khó có được. "

Ta nhìn qua hai bên, hai nàng hiểu ý dắt tay đi qua một bên . Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - www.TruyệnFULL.vn

Cao Quang Viễn cung kính nói :

"Thái tử điện hạ, Quang Viễn đặc biệt tới để chúc mừng ngài. "

Ta mỉm cười nói :

"Cao đại nhân từ trước đến nay giỏi về quan sát tâm ý của ta, ta nghĩ ngài nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng. "

Cao Quang Viễn nói :

"Thái tử điện hạ, Triệu Tử Nhạc đã bình yên từ nước Hàn quay trở về. "

Ta gật đầu nói :

"Nói cách khác nhiệm vụ lần này của hắn đã hoàn thành tương đối tốt đẹp?"

Cao Quang Viễn nói :

"Quản Đồng Ngự mặc dù chưa có xác minh tỏ thái độ, nhưng mà đã nhận lễ vật, gièm pha Hạ Hầu Nộ Thái chỉ là chuyên sớm muộn gì thôi. "

Ta thở dài một hơi nói :

"Không biết thế nào, hai ngày này ta cứ mãi tâm trạng không yên, chung quy cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. "

Cao Quang Viễn cười nói :

"Thái tử điện hạ có lẽ là nguyên do ở Yên đô thời gian quá dài nên tâm tình khó chịu, không bằng ngày mai ta cùng điện hạ đi mục trường ở núi Sắc Lam săn bắn, tiện thể giải sầu một chút, thế nào?"

Ta đối với săn bắn cùng không có biểu hiện ra có nhiều hứng thú lắm, trọng tâm câu chuyện vẫn chưa thể rời khỏi Hạ Hầu Nộ Thái :

"Hiện tại ta lo lắng nhất chính là Hạ Hầu Nộ Thái sẽ quyết đánh đến cùng, nếu như hắn không hề đem hy vọng ký thác vào nước Hàn vậy thì nhất định suất lĩnh mười vạn đại quân chiếm giữ tại Tuyên Thành, nam bắc Yên quốc tất sẽ rơi vào cục diện bế tắc trong thời gian dài. "

Cao Quang Viễn nhìn Cốc Tiêm Tiêm ở xa một cái, rồi thấp giọng nói :

"Thái tử điện hạ vì sao không cho Tiêm Tiêm cô nương đứng ra đi khuyên bảo Hạ Hầu Nộ Thái quy thuận?"

Ta nhíu mày nói :

"Hạ Hầu Nộ Thái cũng không phải là một nhân vật đơn giản, vị trí của Tiêm Tiêm tại trong cảm nhận của hắn chưa hẳn quan trọng như vậy. "

Cao Quang Viễn thở dài một hơi nói :

"Ta cũng không có nghĩ đến đại quân của Hạ Hầu Nộ Thái đột nhiên ổn định xuống, quân kỷ so với trước đây quả thực không thể so sánh nổi. "

"Đây là chỗ cao minh của hắn. "

Ánh mắt của Cao Quang Viễn lại bị hai người ở xa hấp dẫn. Ta theo ánh mắt của hán nhìn lại nhưng là hai người Hứa Vũ Thần cùng Tiêu Trấn Kỳ đang sóng vai đi về chỗ chúng ta .

Ta không khỏi cười nói :

"Hôm nay các ngươi có phải cùng đã thương lượng cả rồi nên đều đến nơi đây tìm ta. "

Tiêu Trấn Kỳ cùng Hứa Vũ Thần hướng ta thi lễ, Tiêu Trấn Kỳ nói trước :

"Chúng ta có việc gấp cần bẩm báo thái tử. "

Ta gật đầu .

Hứa Vũ Thần nói :

"Vừa rồi nhận được tin tức, có mấy thủ hạ được chúng ta phái đi du thuyết với Hạ Hầu Nộ Thái, tất cả đều bị Hạ Hầu Nộ Thái gϊếŧ hết, sau đó còn bêu đầu trên bắc môn Tuyên Thành. "

Cao Quang Viễn biến sắc, những người phái ra đó hơn phân nửa đều là thủ hạ của hắn. Cao Quang Viễn cả giận nói :

"Tên Hạ Hầu Nộ Thái khốn khϊếp này quả không biết điều, nếu hắn dám gϊếŧ người của chúng ta, chúng ta không cho hắn nếm thử lợi hại một chút, chẳng phải là càng cổ vũ cho thói hống hách của hắn hay sao. "

Ta thản nhiên nói :

"Theo ý của Cao đại nhân chúng ta nên làm thế nào?"

Cao Quang Viễn nói :

"Danh sách các tướng lĩnh của hắn chúng ta đều nắm rõ, đa số người thân của họ đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta, chúng ta phải dùng phương pháp dĩ bỉ chi đạo hoàn trì bỉ thân(l), chúng gϊếŧ một người bên ta, chúng ta liền gϊếŧ mười người bên chúng .

(1) : dùng phương pháp người khác đối phó mình để đối phó lại .

Hứa Vũ Thần cười lạnh nói :

"Cao đại nhân xem ra là ý định muốn khơi mào trận chiến tranh này?"

Cao Quang Viễn nói :

"Hiện tại không phải chúng ta muốn khơi mào trận chiến tranh này mà đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta. "

Tiêu Trấn Kỳ nói :

"Hạ Hầu Nộ Thái rất am hiểu đạo dùng binh, hắn nhất định biết Yên đô đã xảy ra chuyên gì, thậm chí có thể đã đoán được kế hoạch của chúng ta, gϊếŧ chết thủ hạ của chúng ta chính là vì làm tức giận chúng ta, nếu như chúng ta trúng kế đi công thành, cái giá phải trả nhất định tương đối nặng nề. "

Hứa Vũ Thần nói :

"Tiêu tướng quân nói không sai. Nếu như hiện tại là chúng ta phát binh đánh Tuyên Thành, Hạ Hầu Nộ Thái tự nhiên có thể trừ bỏ được hiềm nghi cùng chúng ta cấu kết hãm hại nước Hàn, nước Hàn nhất định sẽ phái thêm đại quân hiệp trợ Hạ Hầu Nộ Thái đánh chúng ta. "

Cao Quang Viễn nói :

"Kế ly gián lúc trước chính là do Hứa đại nhân nghĩ ra, hiện tại tình huống phát triển tới tình trạng này, Hứa đại nhân nhất định còn có cách giải quyết. "

Hắn khéo léo đem nan đề đổ lên trên người Hứa Vũ Thần .

Hứa Vũ Thần vẻ mặt bình tĩnh nói :

"Hạ Hầu Nộ Thái càng muốn trước mặt Hàn vương làm sáng tỏ mối quan hệ giữa chúng ta thì càng chứng minh nội tâm của hắn đang hoang mang, thời gian chúng ta đoạt được Tuyên Thành cùng không còn xa. "

Cao Quang Viễn cười nói :

"Lời nói của Hứa đại nhân Cao mỗ cũng không dám gật bừa. Hạ Hầu Nộ Thái nếu ổn định được đầu trận tuyến, chiếm được vùng phía nam Yên quốc để chống chọi lại cùng chúng ta, ngày sau muốn hắn bắt chẳng phải là càng khó hơn hay sao?"

Hứa Vù Thần mỉm cười nói :

"Ta dám cam đoan, hắn nhẫn không được thời gian dài đâu. "

Hắn đi về phía ta thêm một bước, thấp giọng nói :

"Nếu Cốc cô nương nguyện ý, thái tử điện hạ sao không nhân cơ hội để cho cô ấy nhận tổ quy tông, trợ giúp Hạ Hầu Nộ Thái tu lại một chút phần mộ tổ tiên, thuận tiện trấn an một chút chư vị người nhà của các tướng lĩnh. "

Cao Quang Viễn cười lạnh nói :

"Thủ đoạn lấy ơn báo oán của Hứa đại nhân quả thực cao minh. "

Hứạ Vũ Thần nói :

"Nếu như Hàn vương Mạc An Thiên cho rằng Hạ Hầu Nộ Thái gϊếŧ chết mấy người chẳng qua là khổ nhục kế, chuyên này sẽ trở nên dễ làm hơn nhiều. "

Tiêu Trân Kỳ gật đầu nói :

"Hiện tại Hạ Hầu Nộ Thái vẫn còn đang ôm kỳ vọng đối với nước Hàn, chỉ có đoạn tuyệt hy vọng của hắn mới có thể thuận lợi thuyết phục được hắn. "

Hứạ Vũ Thần nói :

"Tấm vương bài Tiêm Tiêm cô nương cùng nhanh phát huy được công dụng rồi. "

Ta ngưng mắt nhìn bầu trời dần dần tối đi, đột nhiên nói :

"Chúng ta không có nhiều thời giờ để chờ đợi như thế đâu, ngày mai bắt đầu điều toàn bộ nạn dân từ vùng phía nam chạy đến cho về quê quán, ta muốn nhìn xem Hạ Hầu Nộ Thái có thể nhẫn nại tới khi nào?"

Cao Quang Viên không mất thời cơ vỗ mông ngựa :

"Kiến thức của Thái tử khiến cho chúng ta theo không kịp, nếu điều nạn dân về vùng phía nam thì tất phải gia tăng gánh nặng cho vùng phía nam, hiện tại quân lương của Hạ Hầu Nộ Thái duy trì cho mười vạn quân đội đã miễn cưỡng, nếu lại có thêm bách tính cuồn cuộn không ngừng ào vào thì hắn sẽ càng thêm khó chống đỡ. "

Tiêu Trấn Kỳ bật thốt lên nói :

"Nếu Hạ Hầu Nộ Thái gϊếŧ chết bách tính thì làm thế nào?"

Hứa Vũ Thần thở dài một hơi nói :

"Nếu hắn gϊếŧ chết bách tính sẽ lập tức mất đi dân tâm ở vùng phía nam, mười vạn quân mà của hắn sẽ trở thành một nhóm quân cô độc. "

Sự tình chính như Hứa Vũ Thần sở liệu, Hàn vương cũng không bởi vì Hạ Hầu Nộ Thái gϊếŧ chết mấy tên thủ hạ của chúng ta thì sẽ tin tưởng hắn .

Ta cùng Cốc Tiêm Tiêm sai người đi sửa chữa một chút phần mộ tổ tiên của Hạ Hầu thị, cùng an ủi chư vị người nhà các tướng lĩnh thủ hạ của Hạ Hầu Nộ Thái, hướng bọn họ làm ra bảo chứng, chỉ cần họ có thể quy hàng với ta sẽ bỏ qua hết chuyện cũ .

Bảy ngày sau, bên nước Hàn vẫn chưa xuất binh, trong bảy ngày này chúng ta đã điều những người Yên ngày trước lánh nạn sang phía bắc Yên quốc về hết nguyên quán, không lâu sau, người Yên được thu nhận từ hai nơi là Dung Phủ và Bình Châu cùng bị trục xuất trở về vùng phía nam Yên quốc, đợi sau khi tất cả kết thúc, tổng nhân số bị trục xuất dự tính đến khoảng hai mươi vạn người .

Sáng sớm tỉnh lại, Cốc Tiêm Tiêm cùng không có ở bên cạnh người ta, ta thoáng nhìn những tia sáng mặt trời ngoài cửa sổ mới vừa hé lộ ra từ phía chân trời, A Y Cổ Lệ vẫn còn đang ngủ say, trên khuôn mặt như hoa hải đường vẫn còn hiện lên hai mảng đỏ ửng, khóe môi ta hiện ra một tia mỉm cười, nhớ lại tình hình cuộc đại chiến triền miên cùng hai nàng đêm qua, dư vị dường như vẫn còn chưa hết .

Ta mặc vào trường bào đi về hướng ngoài cửa sổ, hôm nay còn phải cùng mọi người thảo luận tình hình mới nhất, không thể mải mê hoan ái giường chiếu được .

Đi tới trong sân thấy hai người Xa Hạo cùng A Đông cùng không có ở bên ngoài, ta không khỏi có chút kỳ quái, theo lý hôm nay phải là Xa Hạo trực mới đúng, loại chuyên tự tiện rời khỏi công việc thế này vẫn chưa từng phát sinh trên người hắn .

Đang lúc mù mờ không hiểu, Lang Thứ suất lĩnh hai võ sĩ đi tới, hắn cung kính nói :

"Chủ nhân thức dậy sớm thế!"

Ta thấp giọng nói :

"Xa Hạo đâu?"

Lang Thứ nói :

"Hắn cùng A Đông đuổi theo Cốc cô nương rồi. "

Ta sửng sốt :

"Tiêm Tiêm?"