Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 167: Gian tình (2)

Ta ôm nàng xoay một vòng tròn, đặt nàng lên trên giường rồi nhanh chóng bỏ đồ tang trên người .

Sở nhi cởi đồ tang, mai tóc dài xõa ra, ta cài cửa phòng lại, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài, thấy hai gã võ sĩ theo đuôi chúng ta tới đây .

Thác Bạt Ngọc Nhi quả nhiên trong lòng có quỷ, phái người giám thị chúng ta .

Sở Nhi nói :

"Không biết nàng ta có trúng kế của ta hay không?"

Trong ánh mắt của ta lửa giận thoáng hiện, hạ giọng nói :

"Chi cần hoàng huynh của ta là do nàng làm hại, thì nhất định nàng ta sẽ trúng kế!"

Ta và Sở Nhi liếc mắt nhìn nhau, thổi tắt nến trong phòng, đồng thời kêu lên một tiếng, hai gã võ sĩ kia do dự một chút, nhanh chóng vọt tới .

Khi hai người mới nhảy vào trong phòng, đã bị chúng ta mai phục từ trong bóng tối, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ngã xuống đất .

Ta cởi đồ tang trên người bọn họ, trói hai người vào một chỗ, sau đó lại bịt miệng họ lại .

Khi tin chắc là không có ai nghe thấy động tĩnh của chúng ta, ta mới đẩy cửa sổ lên, cùng Sở Nhi nhảy ra ngoài . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenHD

Chúng ta yên lặng tới bên linh đường, thấy đại môn đã đóng kín, quả nhiên Thác Bạt Ngọc Nhi trong lòng có quỷ .

Ta dùng mũi đao khoét một lỗ trên cửa giấy nhìn vào trong phòng, thấy một nam một nữ đang ôm chặt lấy nhau .

Từ góc độ của ta vừa vặn nhìn thấy người kia là Bắc Hồ công chúa Thác Bạt Ngọc Nhi, người nam thì không nhìn rõ mặt vì thân hình hắn ở trong bóng tối .

Chỉ nghe Thác Bạt Ngọc Nhi run giọng nói :

"Đô Sắc Hiến, nếu tiếp tục như thế này thϊếp không chịu nổi nữa đâu, chàng dẫn thϊếp đi, thϊếp không muốn tiếp tục trông coi cái thi thể lạnh lẽo này. "

Nam tử kia ôn nhu nói :

"Ngọc nhi, nếu nàng có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, vì sao không chịu thêm vài ngày? Chờ khi Long Dận Tường hạ táng, ta sẽ dẫn nàng rời đi, tới một nơi không ai biết hai chúng ta. "

Thác Bạt Ngọc Nhi nức nở nói :

"Thϊếp. .. thực sự không nổi nữa, vậy Long Dận Không cảnh giác dị thường, thϊếp cảm thấy. .. hắn đã bắt đầu hoài nghi, hôm nay hắn nhiều lần yêu cầu mở quan tài. .. "

Nam tử kia cười lạnh nói :

"Hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử phổ thông của Khang quốc, có thể gây nên sóng gió gì cơ chứ? Nàng không cần để ý tới hắn, hai ngày nữa hắn sẽ trở về, nàng còn lo lắng cái gì nữa?"

Thác Bạt Ngọc Nhi nói :

"Lần này không giống. .. trên người hoàng tử Đại Khang đều có một khối long bội, mà khối Long bội kia có thể cảm nhận được sự biến hóa trên thân thể bọn họ. Nếu như Long Dận Không kiên trì đòi khối Long bội kia, thì phụ hãn. .. sẽ có khả năng đáp ứng yêu cầu của hắn. .. huống chi cái quan tài này vẫn còn chưa niêm phong. .. "

Nam tử kia nói :

"Làm gì có khối Long bội nào thần kỳ như vậy, tại sao nàng không nghe tên kia nói qua. "

Thác Bạt Ngọc Nhi thấp giọng nói :

"Thϊếp và hắn chỉ là hữu danh vô thực, sao có thể dò được bí mật gì cơ chứ?"

Ta âm thàm kinh hãi, không nghĩ tới hoàng huynh mệnh khổ của ta nhiều năm như vậy vẫn chỉ là phò mã trên danh nghĩa, sự phẫn nộ trong lòng ta không có cách nào ngăn chặn, thân hình run lên từng đợt .

Sở nhi nhận ra ta phẫn nộ, nhẹ nhàng cầm bàn tay của ta, giúp ta khôi phục tâm tình .

Nguời kia tử nói :

"Việc này dễ làm, chúng ta lấy khối Long bội kia ra là được. "

Thác Bạt Ngọc Nhi run giọng nói :

"Như vậy là tốt nhất. .. đỡ cho hắn tìm ra dấu vết gì, mà hắn có hướng phụ hãn đòi cũng không được. .. "

Từ cách nói của nàng, Thác Bạt Thọ Thiện chắc chắn không biết chuyện nàng ta hại chết Dận Tường .

Ta nhìn qua cửa sổ, thấy nam tử kia đang từ từ đi tới trước linh cữu .

Ánh sáng của nến vừa vặn chiếu lên mặt hắn, ta nhìn rõ đây là một trong những người còn trẻ ban sáng cúng bái trước linh đường .

Hắn đi tới trước linh cữu, vận lực đẩy nắp quan tài, Thác Bạt Ngọc Nhi dường như có sự sợ hãi, xoay người nhắm mắt lại .

Nam tử kia lục lọi một lần, có chút kỳ quái nói :

"Sao trên cổ của hắn đâu có khối long bội nào!"

Thác Bạt Ngọc Nhi nói :

"Chàng thử tìm. .. những chỗ khác xem!"

Ta không ức chế được lửa giận trong lòng nữa, vọt tới một cước đạp tung cửa phòng, giận dữ hét :

"Giỏi cho một đôi gian phu da^ʍ phụ, hôm nay ta bắt các ngươi tới trước mặt Khả hãn để làm rõ chuyện này!"

Hai người giật mình, khi thấy ta đột nhiên xuất hiện trong linh đường, thì trên mặt cắt không còn hột máu .

Nam tử kia phản ứng rất thần tốc, gầm nhẹ một tiếng rút loan đao bên hông vọt tới chỗ ta .

Ta sao có thể cho hắn thực hiện được mưu đồ, thân hình hơi nghiêng đi, tay phải chuẩn xác tóm lấy cổ tay cầm đao của hắn, kéo hắn về phía sau .

Tên kia không khống chế được cước bộ, ngã sấp xuống đất, ta hận hắn hại chết Dận Tường, cho nên hạ thủ không chút dung tình, không đợi cho hắn bò dậy, đã đạp vào cổ tay cầm đao của hắn .

Chỉ nghe một tiếng "răng rắc" thanh thúy, xương cổ tay của hắn đã bị ta đạp gãy .

Thân thể người này vô cùng cường tráng, nhịn đau không rên lên một tiếng nào .

Thác Bạt Ngọc Nhi khóc lóc vọt lên, muốn cứu nam tử kia từ trong tay của ta. Sở Nhi tóm lấy tay của nàng, đạp một cước vào đầu gối, Thác Bạt Ngọc Nhi nhất thời quy rạp xuống đất .

Thác Bạt Ngọc Nhi phẫn hận nhìn ta nói :

"Hóa ra không có Long bội nào cả, chuyện này chỉ do ngươi dựng lên, Long Dận Không tên hỗn đản này, sao có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy gạt ta!"

Ta ha hả cười lạnh nói :

"Đối phó với một con tiện nhân như ngươi, thì cần gì thủ đoạn hay không thủ đoạn. "

Thác Bạt Ngọc Nhi nói :

"Thức thờ thì thả ta ra, nếu không ta bảo phụ hãn bằm thây ngươi thành vạn đoạn. "

Đến lúc này rồi mà nàng ta còn mang uy phong của công chúa ra dọa .

Ta có chút giễu cợt nói :

"Ngươi cùng với tên này yêu đương vụиɠ ŧяộʍ phải không? Chuyện này nếu như truyền đi, thì không biết hắn muốn gϊếŧ ta hay ngươi đây?"

Thác Bạt Ngọc Nhi nhịn không được run lên một cái :

"Ngươi. .. "

Ta xoay ngược chuôi đao, đập vào ót của tên kia, làm cho hắn ngất đi .

"Đô Sắc Hiến!"

Thác Bạt Ngọc lệ châu rơi lã chã, có thể nhận ra nàng đối với tên này tình thâm nghĩa trọng, nhưng chẳng thèm quan tâm tới tính mạng của hoàng huynh ta .

Trong lòng ta phẫn nộ vô cùng, nếu như không phải cố ky nàng ta có thân phận là công chúa Bắc Hồ, thì ta đã một đao đâm chết rồi .

Ta dùng vải trắng trói nàng lại, rồi ra ngoài phò mã phủ, bảo Đột Tạ tới mời Thác Bạt Thuần Chiếu tới đây .

Chuyện này không phải chuyện đùa, nếu là xử lý không tốt, thì sợ rằng ta sẽ hãm hiểm cảnh .

Tâm tình của ta trầm trọng đi tới bên cạnh linh cữu Dận Tường, qua ánh nến mơ hồ ta có thể nhận thấy hình dáng của hắn, hai mắt của Dận Tường mở rất lớn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt .